Ở siêu thị, nó hiền hòa chỉ 6 nghìn, nằm lặng lẽ trên kệ chờ người ghé qua.
Bước vào khách sạn, nó khoác áo sang trọng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu với giá 25 nghìn.
Ra đến sân bay, nó kiêu kỳ như mỹ nhân giữa chốn phồn hoa, hét giá 50 nghìn mà thiên hạ vẫn cam lòng.
Ấy vậy mà có một nữ sinh Nam Kỳ, trong buổi du hành đầu tiên đến kinh thành ngàn năm, đã run run chìa tờ tiền trăm mua một chai nước suối nơi góc phố. Và khi dòng nước mát lịm chảy qua cổ họng, thì nước mắt lại lặng lẽ chảy ngược vào tim. Một giọt cho khát, chín mươi chín giọt cho đời.
Cùng một chai, cùng một nhãn hiệu, mà giá trị biến hóa theo không gian, theo ánh mắt kẻ bán, và cả sự ngây thơ của kẻ mua.
Một chai nước 100 nghìn ở Hà Nội đâu chỉ là nước. Nó là kết tinh của ngàn năm văn hiến, là mồ hôi của những phu xe chở từng chum nước từ Bạch Mã, là tiếng rao của những bà bán hàng rong ven hồ Gươm, là giọt lệ của người trai đất Bắc tiễn người yêu sang sông trong chiều chạng vạng.
Trong cái vị mằn mặn nơi đầu lưỡi, ta nghe thấy tiếng trống hội Thăng Long thuở khai sinh lập quốc. Trong cái mát lạnh chảy qua cổ họng, ta thấy bóng dáng những lớp người từng đi qua bao cuộc binh đao, để rồi nay còn lại một Hà Nội ngồi vững vàng giữa phố phường tấp nập.
Vậy nên, 100 nghìn ấy không phải là giá của một chai nước, mà là cái giá để được uống cả một phần hồn dân tộc, để được nhấp nháp chút trầm tích lịch sử ngàn đời. Đắt chăng? Không, rẻ chứ! Vì có khi cả đời, ta chẳng thể nào mua nổi một ngụm “Hà Nội” nào khác ngoài ngụm này.