Thỏ Trắng Ác Tâm
Thanh niên Ngõ chợ



Ngày xưa, người dân có dao, nhà vua có kiếm. Khoảng cách ấy không quá xa, nên vẫn còn cái ý niệm rằng dân có thể vùng lên, ít nhất còn có cơ hội chạm vào quyền lực. Một đám nông dân cầm giáo mác, liều mạng vẫn có thể đối đầu với quân lính triều đình.



Ở Mỹ, người ta chấp nhận sự thật đó. Họ coi súng như quyền tự vệ tối thượng, như một cái khiên trước cái bất công của đời. Luật pháp ở đó không tin vào việc “chờ cảnh sát”, bởi cảnh sát đến thì xác mày có khi đã lạnh. Nên người Mỹ giữ súng trong nhà, coi nó như biểu tượng của tự do. Tự do đồng nghĩa với sức mạnh, và sức mạnh đồng nghĩa với việc không bị ai áp đặt “sự thật” của chúng lên đầu mày.



Còn ở Xứ sở Annam, câu chuyện khác hẳn. Nhà nước nghiêm cấm vấn đề này. Công dân tay không, chỉ có “niềm tin” rằng công lý sẽ đến từ trên xuống. Luật pháp ở đây vận hành theo kiểu: mày không có súng, mày không có dao, thậm chí cũng chẳng có quyền nói. Đạo đức và công lý được rao giảng, nhưng thực chất chỉ là xiềng xích cho đám đông. Trong khi đó, những kẻ “có súng”, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, chính là những người định nghĩa lại sự thật.


Súng, rốt cuộc, không chỉ là vũ khí. Nó là biểu tượng của quyền lực. Ở Mỹ, mỗi người dân được phép cầm một phần quyền lực trong tay, dù là để tự vệ hay để phản kháng. Ở Annam người dân bị buộc phải giao phó quyền lực đó cho nhà nước, và chỉ có thể mong là khi cần, súng của nhà nước sẽ nổ vì công lý chứ không phải vì trật tự.
Câu hỏi không phải là “nên hay không nên có súng”, mà là: mày muốn sự thật nằm trong tay ai? Trong tay mỗi cá nhân, với nguy cơ hỗn loạn hay trong tay một số ít người, với nguy cơ bị áp bức?



Sửa lần cuối: