Mày biết cái nghịch lí là gì không?
Đèn giao thông có ba màu, xanh đỏ vàng. Con người họ liên kết màu đỏ với sự nguy hiểm, các biển báo cấm, nguy hiểm chết luôn có màu đỏ, màu vàng cảnh báo nguy hiểm. Màu xanh nó lại được liên hệ với sự an toàn, sự "ổn". Nhưng tao thấy thế này, nếu tất cả đèn đường màu xanh, thì toàn bộ mọi người sẽ di chuyển, vận động không ngừng, lúc đó chẳng phải tai nạn giao thông sẽ xảy ra ư. Vậy nếu tất cả đèn giao thông màu đỏ, mọi người dậm chân tại chỗ, không ai di chuyển, thì chẳng phải là đường phố lúc đó lại an toàn hơn sao?
Bom nguyên tử cũng vậy, việc mày sở hữu vũ khí huỷ diệt như vậy, nó như cái đèn đỏ vậy, ai cũng sở hữu, nên chẳng ai dám sử dụng cả, nó mang tính răn đe, khiến cho mọi người phải tính toán kỹ hơn trước khi khơi mào cho một cuộc chiến nào đó. Thử nhìn các nước sở hữu nó, có nước nào trực tiếp đánh nhau không? Còn những viên đạn bé tí, nhưng đã bao nhiêu viên gắm thẳng vào đầu của những người đã từng sống? Vậy nên hạt nhân, tao thấy nó như sứ giả hoà bình vậy, thứ thật sự phải được vinh danh và được trao giải nobel hoà bình phải là nó, chứ không phải những thằng chính trị gia, những nhà hoạt động xã hội.