ntsu
Gió lạnh đầu buồi
Nếu dòng chảy Phật đưa đến chân lý, vì sao nhân loại vẫn không xuôi theo chiều đúng đó? Thậm chí còn ra xa hơn.
Bản thân Phật pháp cũng chứa đựng những điều mâu thuẫn với chính nó. Ví dụ niết bàn là vĩnh hằng, thì làm gì có vô thường. Đời là bể khổ, thì hóa ra vẫn tồn tại nhị nguyên.
Bản thân di sản Phật là 1 khối mâu thuẫn, nên hình hài người tu học sẽ khác lạ (so với tự nhiên)
: cạo tóc, ăn chay, giữ giới, khất thực, ngồi bất động trong thời gian dài,...
Trong tự nhiên duy chỉ có con người làm vậy. Các sinh vật vẫn vui sống mà k cần phải làm vậy. Thậm chí con vật còn không biết cần phải chánh niệm. Chúng trí tuệ thấp nên luôn luôn trong chánh niệm. Con người thông minh nên mới băn khoăn. Con người là 1 dạng quái thai của tự nhiên.
Nếu k có cái gì đúng sai, thì mèo lại hoàn mèo. Lại nhập tục, sống thật bình thường, k bận tâm mưu cầu, k tìm cách nâng nhận thức hay lý luận. Biết là khổ có đó, sướng có đó, nó là thế, chung sống với nó. Đó là bản chất của sự tồn tại.
Tục là gì? Tục là cái làm nên thế giới. Chấp vào có khổ không? Sướng khổ đâu có tồn tại. Thế cứ chấp đi. Cứ làm theo mọi người đi. Làm nó bởi vì ta có thể làm. Tại sao không làm? Làm hay không quan trọng không? Tốt nhất không phân vân bất cứ điều gì.
Thế thì vô minh lại là tối thượng. Không biết mình là ai, mình làm gì. Chỉ xuôi dòng. Giống như diễn viên quần chúng, gió chiều nào theo chiều ấy. Sướng khổ thân chịu, tính toán lý luận có ích gì (vì có đúng đâu?)
Bởi vậy nhiều người tu học đi đến cuối cùng, trong sát na trắng xóa mới chợt ngỡ ngàng. Lại bỏ cà sa, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành. Lại nhập tục, về làm anh nông dân, vui khổ với nhân thế.
Bỏ nhị nguyên, toàn bộ di sản Phật tự sụp đổ trong chính nó. Người tu học tự nhiên quên sạch tất thảy. Nhiều người hóa điên, nhưng thực ra họ tỉnh. Họ trở lại cõi vô minh tối thượng.
Bản thân Phật pháp cũng chứa đựng những điều mâu thuẫn với chính nó. Ví dụ niết bàn là vĩnh hằng, thì làm gì có vô thường. Đời là bể khổ, thì hóa ra vẫn tồn tại nhị nguyên.
Bản thân di sản Phật là 1 khối mâu thuẫn, nên hình hài người tu học sẽ khác lạ (so với tự nhiên)
: cạo tóc, ăn chay, giữ giới, khất thực, ngồi bất động trong thời gian dài,...
Trong tự nhiên duy chỉ có con người làm vậy. Các sinh vật vẫn vui sống mà k cần phải làm vậy. Thậm chí con vật còn không biết cần phải chánh niệm. Chúng trí tuệ thấp nên luôn luôn trong chánh niệm. Con người thông minh nên mới băn khoăn. Con người là 1 dạng quái thai của tự nhiên.
Nếu k có cái gì đúng sai, thì mèo lại hoàn mèo. Lại nhập tục, sống thật bình thường, k bận tâm mưu cầu, k tìm cách nâng nhận thức hay lý luận. Biết là khổ có đó, sướng có đó, nó là thế, chung sống với nó. Đó là bản chất của sự tồn tại.
Tục là gì? Tục là cái làm nên thế giới. Chấp vào có khổ không? Sướng khổ đâu có tồn tại. Thế cứ chấp đi. Cứ làm theo mọi người đi. Làm nó bởi vì ta có thể làm. Tại sao không làm? Làm hay không quan trọng không? Tốt nhất không phân vân bất cứ điều gì.
Thế thì vô minh lại là tối thượng. Không biết mình là ai, mình làm gì. Chỉ xuôi dòng. Giống như diễn viên quần chúng, gió chiều nào theo chiều ấy. Sướng khổ thân chịu, tính toán lý luận có ích gì (vì có đúng đâu?)
Bởi vậy nhiều người tu học đi đến cuối cùng, trong sát na trắng xóa mới chợt ngỡ ngàng. Lại bỏ cà sa, xóa đi đỉnh đầu giới ba, bỏ đi mười đời tu hành. Lại nhập tục, về làm anh nông dân, vui khổ với nhân thế.
Bỏ nhị nguyên, toàn bộ di sản Phật tự sụp đổ trong chính nó. Người tu học tự nhiên quên sạch tất thảy. Nhiều người hóa điên, nhưng thực ra họ tỉnh. Họ trở lại cõi vô minh tối thượng.