Thỏ Trắng Ác Tâm
Gió lạnh đầu buồi
Phí hoài một thằng 25 tuổi
Ngày mai tao 25 tuổi.
Nhìn lại 5 năm vừa qua, chỉ thấy toàn thất vọng và trống rỗng.
5 năm trời, ngày nào cũng quay tay và ăn đồ ăn rác. Tao hoàn toàn không có lý do gì để không đi tập gym, không cải thiện bản thân. Tao có tiền, và tao may mắn đến mức chả phải làm gì để sống. Sáng dậy đã thấy ông già để sẵn tiền trên nóc tủ cho ăn xài.
5 năm ăn tầm bậy tầm bạ, thức khuya, ngủ ngày, ngồi phán xét người khác như thể tụi nó là NPC còn mình là nhân vật chính.
25 tuổi rồi, vài mối tình chẳng tới đâu. Năm ngoái có quen được một nhỏ, hai đứa đi chơi vài lần. Tới giờ vẫn còn vương vấn vì nó là người duy nhất từng quan tâm và đi chơi với tao như một con người thật sự. Và giờ nhỏ đâu? Tao đã block nó.
Năm 2023 dọn lên Sài Gòn học thạc sĩ, lấy được cái bằng ngu ngốc đốt sạch tiền tiết kiệm của tao, một ít của ông bà già. Giờ thì làm một công việc gọi là “tuyển dụng” nhưng thật ra là trực tổng đài, ăn lương call center, chả nhảy đi đâu được vì tay trắng, không có kỹ năng gì.
25 tuổi, nhưng nhìn vào gương thì như thằng đàn ông độc thân 50 tuổi hết đát.
Tao không đóng vai nạn nhân. Tao biết tất cả là do lỗi của tao.
Tao không còn tin vào Chúa, không tin vào “ý trời”, đến cả cầu nguyện tao cũng không làm nổi nữa.
Ngày nào tao cũng sống trong cái vòng lặp đi tìm sự công nhận và chú ý từ người khác như một thằng vô hồn.
Ngày mai tao 25 tuổi.
Nhìn lại 5 năm vừa qua, chỉ thấy toàn thất vọng và trống rỗng.
5 năm trời, ngày nào cũng quay tay và ăn đồ ăn rác. Tao hoàn toàn không có lý do gì để không đi tập gym, không cải thiện bản thân. Tao có tiền, và tao may mắn đến mức chả phải làm gì để sống. Sáng dậy đã thấy ông già để sẵn tiền trên nóc tủ cho ăn xài.
5 năm ăn tầm bậy tầm bạ, thức khuya, ngủ ngày, ngồi phán xét người khác như thể tụi nó là NPC còn mình là nhân vật chính.
25 tuổi rồi, vài mối tình chẳng tới đâu. Năm ngoái có quen được một nhỏ, hai đứa đi chơi vài lần. Tới giờ vẫn còn vương vấn vì nó là người duy nhất từng quan tâm và đi chơi với tao như một con người thật sự. Và giờ nhỏ đâu? Tao đã block nó.
Năm 2023 dọn lên Sài Gòn học thạc sĩ, lấy được cái bằng ngu ngốc đốt sạch tiền tiết kiệm của tao, một ít của ông bà già. Giờ thì làm một công việc gọi là “tuyển dụng” nhưng thật ra là trực tổng đài, ăn lương call center, chả nhảy đi đâu được vì tay trắng, không có kỹ năng gì.
25 tuổi, nhưng nhìn vào gương thì như thằng đàn ông độc thân 50 tuổi hết đát.
Tao không đóng vai nạn nhân. Tao biết tất cả là do lỗi của tao.
Tao không còn tin vào Chúa, không tin vào “ý trời”, đến cả cầu nguyện tao cũng không làm nổi nữa.
Ngày nào tao cũng sống trong cái vòng lặp đi tìm sự công nhận và chú ý từ người khác như một thằng vô hồn.



