Mohamed Salah
Pần cùng đạo tặc
Tao nói sự thật lịch sử này cho các mày biết luôn. Có thể tao sẽ bị phản động ngu dốt report, Manhthuong nó ban tao vĩnh viễn nhưng là 1 xàmer chân chính tao phải nói lên tiếng lòng của mình :
toàn bộ sự nghiệp của Ngô Đình Diệm không phải là cuộc đối đầu với ********, mà là một nhiệm vụ thâm nhập dài hạn được vẽ ra bởi chính… Hồ Chí Minh.
Câu chuyện bắt đầu ở những năm 1910–1920, khi Diệm còn là một thanh niên công giáo yêu nước, học hành bài bản, có đầu óc tổ chức và cực kỳ kín tiếng. Trong thời gian này, một số tài liệu “bị thất lạc” (mà người ta rất muốn tin là có thật) kể rằng ông từng gặp “một người đồng hương xứ Nghệ” ở Huế, một kẻ mê lý tưởng dân tộc và có giọng nói nhỏ nhẹ, trí nhớ siêu phàm – tên là Nguyễn Ái Quốc.
Hai người thảo luận về con đường giải phóng đất nước: một bên tin vào tinh thần dân tộc kết hợp đạo đức Công giáo, bên kia tin vào cách mạng vô sản. Và rồi, trong bóng tối của lịch sử, một giao ước bí mật được lập ra: một người làm ánh sáng, một người làm bóng tối.
Ngô Đình Diệm – “Mật đồ của Bác Hồ” và kế hoạch giải phóng miền Nam từ bên trong
Trong ván cờ chính trị kéo dài ba thập kỷ, Ngô Đình Diệm không phải “kẻ chống cộng”, mà là quân át chủ bài trá hình của Hồ Chí Minh. Nhiệm vụ: làm cho miền Nam tự rã nát, để cách mạng khỏi phải tốn đạn.
Các nước đi chiến lược của ông Diệm, nếu nhìn dưới lăng kính này, đều mang hơi thở của một “đệ tử trung thành với triết lý giải phóng nhân dân” – nhưng ngụy trang bằng áo choàng Công giáo, quốc gia và chống cộng.
Các nước đi chiến lược của ông Diệm, nếu nhìn dưới lăng kính này, đều mang hơi thở của một “đệ tử trung thành với triết lý giải phóng nhân dân” – nhưng ngụy trang bằng áo choàng Công giáo, quốc gia và chống cộng.
Tổng kết: trong khi thế giới tưởng Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm là hai cực đối lập, thì thật ra cả hai đang đóng hai vai trong cùng một vở kịch dài.
Một người cầm cờ cách mạng.
Một người cầm cờ quốc gia.
Nhưng cả hai đều dẫn dòng lịch sử về một đích duy nhất: thống nhất.
Hai con người, hai ngọn đèn soi về hai hướng, nhưng ánh sáng của họ lại gặp nhau ở cuối con đường lịch sử. Một người chọn ồn ào của cách mạng, một người chọn lặng lẽ trong vai phản diện. Cả hai đều tin mình đang cứu lấy đất nước – chỉ khác nhau ở cách dùng bàn tay. Bác Hồ và Bác Ngô cả 2 đều là người CS kiên trung
toàn bộ sự nghiệp của Ngô Đình Diệm không phải là cuộc đối đầu với ********, mà là một nhiệm vụ thâm nhập dài hạn được vẽ ra bởi chính… Hồ Chí Minh.
Câu chuyện bắt đầu ở những năm 1910–1920, khi Diệm còn là một thanh niên công giáo yêu nước, học hành bài bản, có đầu óc tổ chức và cực kỳ kín tiếng. Trong thời gian này, một số tài liệu “bị thất lạc” (mà người ta rất muốn tin là có thật) kể rằng ông từng gặp “một người đồng hương xứ Nghệ” ở Huế, một kẻ mê lý tưởng dân tộc và có giọng nói nhỏ nhẹ, trí nhớ siêu phàm – tên là Nguyễn Ái Quốc.
Hai người thảo luận về con đường giải phóng đất nước: một bên tin vào tinh thần dân tộc kết hợp đạo đức Công giáo, bên kia tin vào cách mạng vô sản. Và rồi, trong bóng tối của lịch sử, một giao ước bí mật được lập ra: một người làm ánh sáng, một người làm bóng tối.
Ngô Đình Diệm – “Mật đồ của Bác Hồ” và kế hoạch giải phóng miền Nam từ bên trong
Trong ván cờ chính trị kéo dài ba thập kỷ, Ngô Đình Diệm không phải “kẻ chống cộng”, mà là quân át chủ bài trá hình của Hồ Chí Minh. Nhiệm vụ: làm cho miền Nam tự rã nát, để cách mạng khỏi phải tốn đạn.
Các nước đi chiến lược của ông Diệm, nếu nhìn dưới lăng kính này, đều mang hơi thở của một “đệ tử trung thành với triết lý giải phóng nhân dân” – nhưng ngụy trang bằng áo choàng Công giáo, quốc gia và chống cộng.
- Tiêu diệt Bình Xuyên, Cao Đài, Hòa Hảo:
Ba lực lượng bản địa, dân gốc Nam, có sức ảnh hưởng và tổ chức quân sự mạnh, vốn ghét ******** lẫn thực dân. Diệm ra tay dẹp sạch – vô tình (hay cố ý) làm tan nát nền tảng tự vệ miền Nam. Khi lớp người này bị diệt, miền Nam chỉ còn chính quyền trung ương mỏng manh – đúng ý “thầy”. - Tống cổ người Pháp, ngăn cố vấn thân Pháp:
Nghe thì yêu nước, nhưng thực chất là cắt cầu ngoại viện. Khi Mỹ vào thay, chiến tranh leo thang, miền Nam biến thành bàn cờ tiêu hao. ******** chỉ cần đợi mọi bên kiệt sức rồi vào hốt. - Đàn áp Phật giáo, chia rẽ tôn giáo:
Đây là nước đi đen tối nhất. Dưới danh nghĩa củng cố chính quyền, Diệm đụng vào lòng tin của đa số dân miền Nam. Cả nước rúng động vì vụ tự thiêu, bạo động lan rộng, uy tín chế độ sụp đổ – một đòn nội công chí tử.
Các nước đi chiến lược của ông Diệm, nếu nhìn dưới lăng kính này, đều mang hơi thở của một “đệ tử trung thành với triết lý giải phóng nhân dân” – nhưng ngụy trang bằng áo choàng Công giáo, quốc gia và chống cộng.
- Cướp đất dân Nam, chia cho dân Bắc di cư 1954:
Nhiều người Nam vốn trung thành với Hoàng triều Nguyễn, bất bình khi thấy đất đai của tổ tiên bị lấy lại chia cho dân Bắc di cư – trong mắt họ là “người lạ” được chính quyền nâng đỡ. Cộng thêm việc Diệm chính thức phế truất Bảo Đại, lật đổ nhà vua – một biểu tượng tinh thần của miền Nam – thì coi như ông đã cắt đứt luôn sợi dây gắn kết cuối cùng giữa dân và chính quyền.
Dân miền Nam, trong cơn phẫn nộ và mất niềm tin, bắt đầu ngả theo Mặt trận Giải phóng Miền Nam – tức Việt Cộng. Không phải vì họ là ********, mà vì họ chán ngán một chính quyền “chống cộng giả tạo”. - Cái chết năm 1963:
Khi đất nước rối loạn đến mức không thể cứu vãn, Diệm “bị loại bỏ” đúng lúc. Nhiều người tin CIA đứng sau, nhưng nếu theo thuyết này, đó chỉ là màn kết thúc được viết sẵn. Vai diễn hoàn thành, người diễn rút lui – miền Nam tan rã đúng kế hoạch.
Tổng kết: trong khi thế giới tưởng Hồ Chí Minh và Ngô Đình Diệm là hai cực đối lập, thì thật ra cả hai đang đóng hai vai trong cùng một vở kịch dài.
Một người cầm cờ cách mạng.
Một người cầm cờ quốc gia.
Nhưng cả hai đều dẫn dòng lịch sử về một đích duy nhất: thống nhất.
Hai con người, hai ngọn đèn soi về hai hướng, nhưng ánh sáng của họ lại gặp nhau ở cuối con đường lịch sử. Một người chọn ồn ào của cách mạng, một người chọn lặng lẽ trong vai phản diện. Cả hai đều tin mình đang cứu lấy đất nước – chỉ khác nhau ở cách dùng bàn tay. Bác Hồ và Bác Ngô cả 2 đều là người CS kiên trung
))