Don Jong Un
Địt xong chạy

Cộc cằn không phải cá tính, mà là sự bất lực trong kiểm soát cảm xúc, để rồi vô tình biến người thân thành nạn nhân im lặng. Sống lâu với sự cộc cằn, bạn mất tiếng cười trước tiên – và đó chính là dấu hiệu tổn thương sâu nhất.

Ảnh minh họa (Photo by Andre Hunter on Unsplash)
Sống với người cộc cằn giống như mang trong mình một nỗi đau âm ỉ - không chảy máu nhưng đau dai dẳng.
Bạn không bị đánh đập, nhưng mỗi ngày đều nhận những vết thương từ thái độ lạnh lùng, những lời nói gắt gỏng vô cớ.
- Bạn thắc mắc hỏi một câu, nhận ngay về một cái cau mày khó chịu.
- Bạn vui miệng kể một câu chuyện, họ sẵng giọng: "toàn nói vớ vẩn!"
- Bạn góp ý một cách nhẹ nhàng, họ quát lên: "Biết rồi, nói nhiều!"...
Dần dần, bạn không còn dám mở lời. Không còn dám kể những chuyện vụn vặt. Không còn dám thể hiện cảm xúc một cách tự nhiên.
Vì bạn biết, ở phía đối diện là một con người lúc nào cũng như chực chờ bùng nổ. Bạn học cách "co mình lại" để không bị tổn thương, để giữ cho nhà cửa được "yên ấm".
Người ta thường ngụy biện cho sự cộc cằn đó bằng câu nói "Tính tôi nó vậy".
Như thể sự cộc cằn là một điều hiển nhiên, một đặc quyền để họ làm tổn thương người khác.
Thực ra, cộc cằn không phải là “tính”. Nó là sự thiếu hiểu biết và thiếu kiểm soát cảm xúc.
Người ta có thể mệt, có thể stress, nhưng không có nghĩa là được quyền xả hết lên những người thương yêu mình.
Sống lâu trong môi trường ấy, người bên cạnh dần mất đi sự tươi vui, mất đi cả tiếng cười. Nhà không còn là tổ ấm, mà giống như một nơi “phải dè chừng” từng lời nói.
3 CẤP ĐỘ TỔN THƯƠNG KHI SỐNG VỚI NGƯỜI CỘC CẰN:
1. Tổn thương tự tin: Bạn dần tin rằng mình là người phiền phức, đáng bị đối xử như vậy
2. Tổn thương cảm xúc: Bạn mất đi khả năng biểu đạt cảm xúc thật, luôn phải "canh chừng" phản ứng của đối phương
3. Tổn thương nhận thức: Bạn chấp nhận đây là "số phận" và từ bỏ hy vọng về một mối quan hệ lành mạnh
Vậy, nếu bạn đang ở trong hoàn cảnh đó, bạn nên làm gì?
Tôi xin chia sẻ một vài góc nhìn cá nhân:
1. Đừng nhầm lẫn "nhịn nhục" là "yêu thương"
Chấp nhận những lời cộc lốc, những lần bị phớt lờ không phải là cách để giữ hòa khí. Im lặng không phải lúc nào cũng là giải pháp. Nó chỉ là cách bạn lẩn tránh vấn đề.
Nếu bạn sống với người cộc cằn, đừng chỉ né tránh. Hãy thử mở lời, không phải để tranh cãi, mà để tạo sự
thấu hiểu.
2. Giao tiếp để thiết lập ranh giới rõ ràng
Hãy chia sẻ cho họ biết đâu những điều bạn mong muốn và đâu là giới hạn của bạn một cách rõ ràng và nhất quán.
Bạn không cần lớn tiếng lại, cũng đừng cố nín nhịn. Chỉ cần chân thành: “Em biết anh đang mệt, nhưng khi anh nói lớn tiếng như vậy, em thấy rất buồn. Em mong chúng ta có thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn.”
Bắt đầu với "Em cảm thấy..." để bày tỏ cảm xúc, không trách móc hay chỉ trích cá nhân. Điều này giúp họ nhận ra hành động của mình mà không gây căng thẳng thêm.
Khi bạn biết cách đặt ra ranh giới giao tiếp lành mạnh, họ sẽ ý thức và cẩn trọng hơn với lời nói, hành vi của mình.
3. Ý thức rõ ràng về giá trị bản thân
Sống với sự cộc cằn của người khác lâu dài có thể làm bạn nghi ngờ giá trị của mình.
Hãy hiểu rằng, lời nói cộc cằn của họ phản ánh vấn đề của họ, không phải của bạn. Đừng đồng hóa những lời nói đó với giá trị bản thân.
Mỗi ngày dành 5 phút tự hỏi: "Mình đang cảm thấy gì? Mình cần gì để hạnh phúc hơn?"
Học cách lắng nghe bản thân, nhận ra rằng bạn xứng đáng được tôn trọng.
Bạn cũng có thể bắt đầu viết nhật ký hoặc thiền định.
Nếu có thể, tìm người đồng hành (bạn bè, chuyên gia) để chia sẻ. Điều này giúp bạn vững vàng hơn trước những cảm xúc tiêu cực từ người khác.
Khi bạn hiểu rõ giá trị của mình, bạn sẽ không để những lời cộc cằn định nghĩa bạn là ai.
4. Cuối cùng, xây dựng hạnh phúc tự thân.
Đây là điều quan trọng nhất. Đừng chờ đợi hạnh phúc hay bình yên từ ai khác. Chính bạn là người có thể tự tạo ra nó.
Đó có thể là một sở thích, một nhóm bạn tích cực, một góc đọc sách... nơi bạn có thể "sạc" lại năng lượng mà không phụ thuộc vào cảm xúc của người kia.
Khi bạn có hạnh phúc tự thân, sự cộc cằn của họ sẽ mất đi sức mạnh.
Cộc cằn, thiếu kiểm soát cảm xúc, thực chất là biểu hiện của nghiệp quả và sự thiếu vắng của những hạt giống tốt đẹp trong tâm hồn.
Một người không rèn luyện được sự tĩnh lặng, sự thấu hiểu từ bên trong, thì họ sẽ luôn phản ứng một cách thiếu kiểm soát trước mọi biến động của cuộc sống và gây ra nhiều sự đau khổ cho người khác.