Live Người xe ôm già

Gã Họ Lê

Nghèo rớt mồng tơi
Trong một diễn biến chưa lâu, phóng viên nhật báo Xamvn có cầm tiền qua Cambuchia thực nghiệm phóng sự. Chuyến đi đó phải nói là bước chân vào hiểm nguy- vào hang bắt cọp. Tuy khó khăn và nguy hiểm nhưng bằng nhiều biện pháp nghiệp vụ, phóng tinh viên điều tra cũng kết thúc chuyên án tốt đẹp…cho dù phải tốn số tiền nằm ngoài dự kiến may sao gia đình cầm cố gia sản bù đắp lại cho toà soạn nên ai nấy cũng đều về bình an.
Tôi sẽ lên loạt phóng sự đó sau bài viết này. Chỉ có một chi tiết nhỏ trong hành trình thâp nhập đường dây đưa người từ bến xe An Sương sang cửa khẩu Mộc Bài và sau đó là đi sâu vào nội địa Cambuchia.
Một chiều tháng tư năm 2025. Nhóm phóng viên chúng tôi gồm ba người cải trang thành những con bạc nói giọng Hoa tiều lơ lớ khu quận 5 đón bắt xe buýt từ bến xe chợ lớn ra bến xe An Sương. Khi ấy, trong ng chúng tôi túi nào cũng căng tức giấy bạc cho nên còn thì thầm nhau- phen này có khi chưa tới Cam đã bị móc túi sạch.

Nói rồi thêm phần cẩn thận. Chúng tôi bước xuống xe vào lúc giữa trưa nắng. Cái nắng sài gòn, cái nắng từ mặt đường thốc thẳng vào mặt cả bọn. Nhờ có một số mối quan hệ, chúng tôi được giới thiệu khi xuống xe tìm đến một tay cò tên “Như”. Dò là cánh xe ôm một lúc cũng gặp dc người này, chúng tôi đến sớm bốn mươi lăm phút cho chuyến xe tiếp theo hướng lên Mộc Bài. Anh em nhìn nhau chưa biết tính thế nào thì trời đổ cơn mưa to. Cái sài gòn này lạ vậy đó, đang nắng chan chan chỉ cần trời tối xầm lại là mưa.

Tay Như dắt chúng tôi qua một con hẻm nhỏ kế bến xe, hắn chỉ chúng toii vào một quán nước mía ngồi tạm. Sau này chúng tôi mới biết đó là điểm tập kết những con người có khát vọng làm giàu để đưa qua Cam.
Thế rồi, Chúng tôi càng sốt ruột vì trời càng lúc càng mưa to. Tay Như nói chúng tôi ngồi đó đợi hắn đi đâu đó mười lăm phút.
Vừa dứt câu hắn leo lên con xe Dream phóng vút vào con hẻm để lại âm thanh cái pô xe đã móc chắc cũng đôi ba lá nghe nhức óc.
Cả mấy anh em chúng tôi chẳng đứa nào nói với đứa nào. Vì chuyến đi này vừa là cơ hội để phát triển bản thân. Vừa là thử thách mà cũng là đáng cược…tánh mạng.
Bởi lẽ đó mà tâm trạng nó cứ xoắn tít lại với nhau…chẳng nói với nhau điều gì. Cả bọn cứ thế im lặng.

Chợt tôi giật mình, có một ng nảy giờ dường như để ý chúng tôi rất lâu. Nguời này cùng con Wave tàu của mình đậu nép sau vạt mái hiên nên chúng tôi ko để ý đến sự hiện diện.
Chính con người này, sau này tôi mới biết tên mọi người hay gọi là chú Lê Xe Ôm. Là nguồn cơn của câu chuyện tiếp sau đây…

Tu bi con ti niu ….
 
2Dzw3IPW.jpeg
 
Trong một diễn biến chưa lâu, phóng viên nhật báo Xamvn có cầm tiền qua Cambuchia thực nghiệm phóng sự. Chuyến đi đó phải nói là bước chân vào hiểm nguy- vào hang bắt cọp. Tuy khó khăn và nguy hiểm nhưng bằng nhiều biện pháp nghiệp vụ, phóng tinh viên điều tra cũng kết thúc chuyên án tốt đẹp…cho dù phải tốn số tiền nằm ngoài dự kiến may sao gia đình cầm cố gia sản bù đắp lại cho toà soạn nên ai nấy cũng đều về bình an.
Tôi sẽ lên loạt phóng sự đó sau bài viết này. Chỉ có một chi tiết nhỏ trong hành trình thâp nhập đường dây đưa người từ bến xe An Sương sang cửa khẩu Mộc Bài và sau đó là đi sâu vào nội địa Cambuchia.
Một chiều tháng tư năm 2025. Nhóm phóng viên chúng tôi gồm ba người cải trang thành những con bạc nói giọng Hoa tiều lơ lớ khu quận 5 đón bắt xe buýt từ bến xe chợ lớn ra bến xe An Sương. Khi ấy, trong ng chúng tôi túi nào cũng căng tức giấy bạc cho nên còn thì thầm nhau- phen này có khi chưa tới Cam đã bị móc túi sạch.

Nói rồi thêm phần cẩn thận. Chúng tôi bước xuống xe vào lúc giữa trưa nắng. Cái nắng sài gòn, cái nắng từ mặt đường thốc thẳng vào mặt cả bọn. Nhờ có một số mối quan hệ, chúng tôi được giới thiệu khi xuống xe tìm đến một tay cò tên “Như”. Dò là cánh xe ôm một lúc cũng gặp dc người này, chúng tôi đến sớm bốn mươi lăm phút cho chuyến xe tiếp theo hướng lên Mộc Bài. Anh em nhìn nhau chưa biết tính thế nào thì trời đổ cơn mưa to. Cái sài gòn này lạ vậy đó, đang nắng chan chan chỉ cần trời tối xầm lại là mưa.

Tay Như dắt chúng tôi qua một con hẻm nhỏ kế bến xe, hắn chỉ chúng toii vào một quán nước mía ngồi tạm. Sau này chúng tôi mới biết đó là điểm tập kết những con người có khát vọng làm giàu để đưa qua Cam.
Thế rồi, Chúng tôi càng sốt ruột vì trời càng lúc càng mưa to. Tay Như nói chúng tôi ngồi đó đợi hắn đi đâu đó mười lăm phút.
Vừa dứt câu hắn leo lên con xe Dream phóng vút vào con hẻm để lại âm thanh cái pô xe đã móc chắc cũng đôi ba lá nghe nhức óc.
Cả mấy anh em chúng tôi chẳng đứa nào nói với đứa nào. Vì chuyến đi này vừa là cơ hội để phát triển bản thân. Vừa là thử thách mà cũng là đáng cược…tánh mạng.
Bởi lẽ đó mà tâm trạng nó cứ xoắn tít lại với nhau…chẳng nói với nhau điều gì. Cả bọn cứ thế im lặng.

Chợt tôi giật mình, có một ng nảy giờ dường như để ý chúng tôi rất lâu. Nguời này cùng con Wave tàu của mình đậu nép sau vạt mái hiên nên chúng tôi ko để ý đến sự hiện diện.
Chính con người này, sau này tôi mới biết tên mọi người hay gọi là chú Lê Xe Ôm. Là nguồn cơn của câu chuyện tiếp sau đây…

Tu bi con ti niu ….
Đến khúc đi ỉa nhìn ra thấy vườn chưa lê huynh.
 

Có thể bạn quan tâm

Top