Nhà tù Côn Đảo – Hãy lột bỏ chiếc áo dối trá để lịch sử sang trang

Don Jong Un

Trai thôn
Vatican-City
Hà Nội tố cáo tù nhân chính trị tại Côn Đảo bị ngược đãi

Cuối thập niên 1960, Trung Tâm Cải Huấn Côn Sơn (TTCHCS) đã trở thành điểm nóng của một chiến dịch tuyên truyền toàn cầu. Hà Nội đã khôn ngoan khai thác và đồng bộ hóa chiến dịch tố cáo chế độ lao tù ở đây với những sự kiện chấn động xảy ra cùng năm 1968 như thảm sát Mỹ Lai và vụ tử hình trên đường phố Sài Gòn của Tướng Nguyễn Ngọc Loan.

Chiến thuật này đánh trúng vào lòng trắc ẩn của người dân các nước phương Tây, tạo nên một làn sóng chống chiến tranh Việt Nam mà đỉnh điểm là chuyến thăm Hà Nội của cô đào Jane Fonda năm 1972. Báo chí phương Tây lúc bấy giờ, hăng say bênh vực “kẻ yếu thế,” liên tục xuất bản các bài viết đi quá sự thật, nhưng lại chọn cách nhắm mắt làm ngơ trước sự kiện dã man hơn gấp bội xảy ra đồng thời: Thảm sát Tết Mậu Thân 1968 tại Huế do ******** Bắc Việt gây ra.

Những tố cáo từ Hà Nội đã tạo ra một áp lực chính trị đáng kể lên chính quyền Sài Gòn, buộc các nhà chiến lược hàng đầu tại Trường Cao Đẳng Quốc Phòng VNCH (CĐQP) phải vào cuộc để tìm kiếm sự thật.

Nghiên cứu hiện trường với chuyến thăm lịch sử của khóa IV CĐQP

Trường CĐQP là nơi đào tạo tầng lớp tinh hoa quân sự và hành chính của Việt Nam Cộng Hòa (tương đương với War College của Hoa Kỳ). Học viên tối thiểu là đại tá, quan chức ngạch A, đều là những người có tư cách và tư duy chính trị sắc sảo.

Năm 1972, giữa khóa học IV, Trung tướng Vĩnh Lộc (Hiệu trưởng) đã quyết định đưa vào chương trình một chuyến tham quan và hội thảo đột xuất về vấn đề tù nhân chính trị tại TTCHCS. Đoàn nghiên cứu gồm một chuẩn tướng (Đỗ Kế Giai), 28 đại tá và 8 quan chức dân sự đã được trao quyền hạn lớn: Tiếp cận không hạn chế đời sống tù nhân và kiểm chứng những cáo buộc quốc tế.
2-9-696x408-1.jpg
Học viên Khóa IV trường Cao Đẳng Quốc Phòng VNCH đã đến Trung Tâm Cải Huấn Côn Sơn để tiếp cận không hạn chế đời sống tù nhân và kiểm chứng những cáo buộc quốc tế. Hàng đầu, từ trái sang: Ông Nguyễn Xuân Đạo, Đại tá Lê Quang Hiền, Chuẩn tướng Đỗ Kế Giai. Nguồn: Nguyễn Tuấn Khoa
Ba tôi, một thành viên của đoàn, đã kể lại chuyến đi lịch sử này. Trong câu chuyện dài ông kể, tôi đặc biệt chú ý đến hai nhân vật là người của Hà Nội hiểu rõ đời sống tù chính trị. Tiếng nói của họ, nếu có, sẽ là trung thực và nhà nước Việt Nam nên lắng nghe nếu thực tâm muốn đối diện với lịch sử.

1. Giáo sư Lê Quang Vịnh – Người tử tù được tôn trọng

Trong buổi làm việc, ba tôi đã yêu cầu được gặp Giáo sư Lê Quang Vịnh, người bị kết án tử hình từ năm 1962 và đã bị giam giữ 10 năm. Yêu cầu này được đáp ứng ngay lập tức.

Trong căn phòng riêng, hai người đàn ông ở hai chiến tuyến đối địch đã dành cho nhau sự tôn trọng. Ba tôi đã dùng phần lớn thời gian để kiểm chứng các vấn đề mà Hà Nội đang tố giác. Cuối buổi gặp, khi ba tôi hỏi điều ưu tư nhất, Giáo sư Vịnh nói rằng, ông lo lắng cho người mẹ già, người chắc chắn tin rằng ông đã chết.

Thấu hiểu tấm lòng hiếu thảo, ba tôi đã đưa ra một lời hứa danh dự: “Anh Vịnh, anh hãy nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh có tin tôi không? Nếu tin thì giấy đây, bút đây, anh hãy viết thư cho bà cụ. Tôi, Nguyễn Xuân Đạo, hứa với anh rằng tôi sẽ đưa lá thư này đến tận tay mẹ anh“.

Người tử tù đã viết một bức thư ngắn và lời hứa đã được thực hiện. Bà cụ ở gần Chợ Nancy đã khóc ngất khi biết con trai mình vẫn còn sống sau nhiều năm bặt tin. Ba tôi kể lại, hành động chuyển thư này là việc làm rất nguy hiểm, nếu TTCHCS biết được, ông chắc chắn sẽ bị bắt giữ. Nhưng việc làm đó thể hiện tính nhân đạo vượt lên trên ý thức hệ, một giá trị mà người lính VNCH luôn đề cao.

Năm 1996, trong một tiệc cưới ở tại Sài Gòn, hai người bạn ở hai chiến tuyến đã bất ngờ gặp lại, ôm nhau mừng rỡ. Đó là buổi đoàn tụ cảm động mà tôi đã được chứng kiến.

2. Đại tá Lê Quang Hiền – Điệp viên bí số P71

Đại tá Lê Quang Hiền, Phó Tổng Thanh Tra Bộ Tổng Tham Mưu và là học viên Khóa IV CĐQP, cũng là một chứng nhân quan trọng. Sau nhiều ngày tìm hiểu cặn kẽ mọi vấn đề tại nhà tù, trong cuộc hội thảo tại Sài Gòn, ông cùng các học viên đồng khóa đã thảo luận thẳng thắn. Họ là những con người sinh hoạt trong một thể chế đa đảng, dân chủ, không chịu bất kỳ áp lực nào khi nêu lên chính kiến, và kết luận của họ là: Vấn đề ngược đãi tù binh và tù chính trị tại nhà tù Côn Đảo mà Hà Nội lên án là không đúng!

Sau khi tốt nghiệp CĐQP, Đại tá Hiền giữ chức vụ Phó Ban Liên Hợp Quân Sự Bốn Bên (FPJMC), một cơ quan giám sát việc thi hành Hiệp định Paris 1973. Năm 1993, ba tôi và đại tá Hiền gặp lại nhau trong một ngày tình cờ. Sự tình là, ông Jacques Marcille (công ty CFA) sang Việt Nam làm việc với công ty tôi cho dự án tìm nguồn nước khoáng (sau này là La Vie). Biết ba tôi đã từng tu nghiệp không quân ở Pháp, ông Marcille đã mời ba tôi và tôi đi ăn trưa.

Khi đến văn phòng CFA tại số 2 Đồng Khởi, ba tôi bất ngờ nhận ra đây là căn hộ của Đại tá Hiền cho CFA thuê. Ông ghé sang căn hộ thứ hai cách đó vài bước chân để thăm. Thật bất ngờ, Đại tá Hiền không phải đi cải tạo như bao sĩ quan khác. Thấy hai ông vui mừng đoàn tụ, ông Marcille đã mời Đại tá Hiền cùng tham gia.

Trong bữa ăn trưa, bác Hiền giải thích rằng ông đã cứu mạng các giám sát viên người Hungary khỏi sự mưu sát của lính VNCH trong trại Davis trước ngày Sài Gòn thất thủ, nhờ vậy mà chính quyền cách mạng đã dành cho ông đặc ân được miễn cải tạo [SIC]. Ba tôi hầu như không nghi vấn gì và vẫn giữ liên lạc với bác Hiền để rồi hai tháng sau, cả hai ông đã ra tận phi trường TSN để tiễn tướng Đỗ Kế Giai lên đường đi HO.

Tuy nhiên, một năm sau, qua nỗ lực tìm hiểu của tôi, sự thật được phơi bày: Đại tá Lê Quang Hiền là điệp viên của Hà Nội với bí số P71, chính thức kể từ ngày 15/10/1967.

Tuyên truyền dối trá sẽ phá vỡ niềm tin

Giáo sư Vịnh, Đại tá Hiền và ba tôi là những nhân cách lớn. Mặc dù khác nhau về ý thức hệ, họ vẫn dành cho nhau sự tôn trọng và tình bạn.

Sau năm 1975, Giáo sư Lê Quang Vịnh được đưa lên làm bí thư quận ủy Côn Đảo. Hai người ******** giữ vị trí quan trọng trong chính quyền mới (Giáo sư Vịnh) và trong lòng địch (Điệp viên Hiền), được hưởng nền giáo dục nhân bản của VNCH, sẽ không bao giờ nói quá sự thật về đời sống tù chính trị tại Côn Đảo mà họ trực tiếp chứng kiến. Dù hiểu rằng người quân tử khó giữ được khí tiết trong thể chế độc tài, độc đảng, tôi vẫn gửi gắm niềm tin thận trọng vào hai vị này.

Nếu trở lại Côn Đảo họ sẽ cảm thấy xấu hổ khi nhìn những hình ảnh ngụy tạo: Nhốt tù nhân trong chuồng thép gai chỉ cao 0.5m phơi nắng suốt năm tháng, rải vôi sống để ho ra máu, đập chai bia rồi đâm vào cửa mình của nữ tù nhân… Đó là cách tuyên truyền vừa hèn hạ, vừa độc ác!
2-10mnb.jpg
Một trong những cáo buộc độc ác và hèn hạ điển hình về việc ngược đãi tù chính trị. Hai tù nhân Côn Đảo là ông Lê Thân và bà Thiều Thị Tân, trong một buổi nói chuyện với ông Lê Nguyễn, cố vấn cho Quản Đốc Trung Tâm Cải Huấn Côn Sơn, đã phủ nhận tố cáo trên.
Sức mạnh lớn nhất của người ******** Việt Nam là sự tuyên truyền dối trá. Nhưng trong bối cảnh ngày nay thông tin dễ kiểm chứng, điều này không còn là thế mạnh nữa. Ngược lại, nó sẽ làm vỡ vụn niềm tin của cả một dân tộc và khiến vết thương huynh đệ không bao giờ lành. Chính những hành động nhân văn và dũng cảm của các nhân vật như ba tôi, vượt qua lằn ranh chính trị để giữ trọn tình người, mới là di sản mà VNCH thực sự muốn để lại.

Rồi đến một lúc nào đó, Nhà Tù Côn Đảo sẽ không còn là nơi tố cáo tội ác của “Mỹ Ngụy” như tuyên bố, mà sẽ tự biến thành phòng trưng bày sự dối trá của bên thắng cuộc. Việt Nam cần một chiếc áo mới: Chiếc áo của Sự Thật và sự Hòa Giải để cả dân tộc cùng bước tới.
 

Có thể bạn quan tâm

Top