Nhạc miền nam trước khi bị bắc kỳ xâm lược nghe rất đẹp, rất có hồn

Chúng m nghe nhạc lính của miền nam xem,
Dm cảm giác lính ucraina, nga, thái cam israrel Palestine nghe cũng vào.
 
Những bản nhạc khá hay, vừa xem lẫn chất thơ kết hợp với giai điệu phong cách lãng mạn của người pháp.

Giờ vẫn nhiều người thích loại nhạc nhẹ nhàng này
 
Cắc cùm cum, cắc cùm cum, cắc cắc cắc cùm cum...
Lời nhạc thật tha thiết, bay bổng, đi vào lòng người
 
"Lúc nước nghiêng nước ngả/ anh không tiếc tuổi xuân/ nên mới xung vào trong lính nhảy dù"
-Thiên thàn mũ đỏ-

"trên đầu súng ta đi/tổ quốc đã vươn mình"
-Trên đầu súng-
 
Cosa cài cắm thì có, nhạc nhẽo gì làm lính nghe chỉ muốn trốn trại về nhà.
 
không xàm cặc, xàm lồn như bắc kì chó giờ toàn bắc bling à lôi chẳng có nghĩa con mẹ gì nghe chối tai muốn đấm cho vào cái mõm trộm vía 1 cái

Mẹ, so với Mùa Xuân Đầu Tiên của thợ nhạc Văn Cao thì đúng là cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương.
Nó hạ đẳng thế đéo nào.
 
Bồ đội bake già với mấy thằng sỹ quan toàn nghe nhạc vàng. Đợt đi giao cơm ở căn tin cổng D Quân khu 7 thấy cả đám bị thằng phó chính ủy bắt xếp hàng giáo huấn vì mở nhạc vàng quá âm lượng :vozvn (14):
 
Cái này nó liên quan đến đẳng cấp. Được tự do mà hầu như không có khí nhạc, thế nên nhạc sĩ nk viết nhạc rất kém, không trí tuệ, đơn giản. Các thợ nhạc bk, tuy sống khổ cực, mất tự do nhưng vẫn cố học hành đàng hoàng, có khi hạng lìu tìu thôi nhưng viết nhạc vẫn chỉn chu.
Không có nghệ thuật truyên truyền dở, chỉ có nghệ thuật dở thôi.
 
Cái này nó liên quan đến đẳng cấp. Được tự do mà hầu như không có khí nhạc, thế nên nhạc sĩ nk viết nhạc rất kém, không trí tuệ, đơn giản. Các thợ nhạc bk, tuy sống khổ cực, mất tự do nhưng vẫn cố học hành đàng hoàng, có khi hạng lìu tìu thôi nhưng viết nhạc vẫn chỉn chu.
Không có nghệ thuật truyên truyền dở, chỉ có nghệ thuật dở thôi.

có cái đầu buồi cho vuông.
Đỉnh cao của Tân nhạc VN nói riêng, và nghệ thuật nói chung đều ở nake hết, và cái hài là tất cả mấy ô đó đều là bake phải tha hương.
50 năm nữa, người ta vẫn nghe Phạm Duy, Ngô Thuỵ Miên, Vũ Thành An, Phạm Đình Chương....
bake thì lại có tier S là Văn Cao, nhưng buồn nỗi là những năm rực rỡ thì địt mẹ Xuân Diệu với Tố Hữu nó đì đọt cho sống khổ hơn 1 con chó. nhạc đám còn lại đéo đáng vứt sọt rác, giờ đéo ai thèm nghe đéo ai thèm công diễn rộng.
Xét bình diện mỹ thuật thì cũng thế, địt mẹ tứ kiệt trong nước thì ông đứng đầu cũng bỏ xứ vào SG năm 54, còn thiên tài đệ nhất trăm năm có 1 thì cũng cook cmn qua Pháp chứ đéo dám ở lại bake, dù tới tận cuối đời lúc nào cũng vẫn ấp ủ cái mảnh đất củ cặc Hà Nội ngày xưa khi chưa bị Cộng sả vấy bẩn.
 
có cái đầu buồi cho vuông.
Đỉnh cao của Tân nhạc VN nói riêng, và nghệ thuật nói chung đều ở nake hết, và cái hài là tất cả mấy ô đó đều là bake phải tha hương.
50 năm nữa, người ta vẫn nghe Phạm Duy, Ngô Thuỵ Miên, Vũ Thành An, Phạm Đình Chương....
bake thì lại có tier S là Văn Cao, nhưng buồn nỗi là những năm rực rỡ thì địt mẹ Xuân Diệu với Tố Hữu nó đì đọt cho sống khổ hơn 1 con chó. nhạc đám còn lại đéo đáng vứt sọt rác, giờ đéo ai thèm nghe đéo ai thèm công diễn rộng.
Xét bình diện mỹ thuật thì cũng thế, địt mẹ tứ kiệt trong nước thì ông đứng đầu cũng bỏ xứ vào SG năm 54, còn thiên tài đệ nhất trăm năm có 1 thì cũng cook cmn qua Pháp chứ đéo dám ở lại bake, dù tới tận cuối đời lúc nào cũng vẫn ấp ủ cái mảnh đất củ cặc Hà Nội ngày xưa khi chưa bị Cộng sả vấy bẩn.

Vớ vẩn, nake đương nhiên chả có vẹo gì, nail tộc sến sẩm cải lương thì biết đéo gì, nhưng những ông bake trên chả ông đéo nào viết được bài cỡ như Du Kích Sông Thao của anh Nhuận. Vì có được học khí nhạc đéo đâu. Con bảo 50 năm nữa vẫn hát, có mà cứt. Giờ bọn trẻ nó đéo nghe nhạc cũ (đến Beat tây trẻ nó cũng không nghe thì đừng nói chuyện nhạc không hay mới không nghe). Chả có thống kê đéo nào cho thấy mấy cái tân nhạc ấy giờ được nhiều người nghe. Chiến tranh qua rồi nên nhạc viết về chiến tranh sẽ khó phổ biến hơn. Nhưng vẫn có nhiều đêm nhạc tử tế (ở HN thôi chứ SG thì biết đéo gì) thì Du Kích Sông Thao hay Người Hà Nội vẫn được hát trân trọng. Không phải vì nó viết về chiến tranh (ngược lại thì có) mà bởi vì nó đẳng cấp.
 
Mẹ, so với Mùa Xuân Đầu Tiên của thợ nhạc Văn Cao thì đúng là cống rãnh đòi sóng sánh với đại dương.
Nó hạ đẳng thế đéo nào.

Bài của Văn Cao là đại dương, bài kia nghe như buồi,
 
không xàm cặc, xàm lồn như nhạc bắc kì chó bây giờ toàn bắc bling à lôi chẳng có nghĩa con mẹ gì nghe chối tai muốn đấm cho vào cái mõm trộm vía 1 cái

Bày này của Bắc 54 sáng tác mà
 
Đúng, địt mẹ đang chiến tranh vệ quốc cao trào mà cứ rồi sẽ một ngày..có một ngày.. chinh chiến tàn =))))))))))

Đỵt mẹ thứ ngu lồn óc cặc phản chiến, lũ chó con nam cộng, lũ súc vật mặt lồn hoà giải
Văn hóa nhân bản nó thế sao trách đc mệy, chỉ trách là GD VNCH nó quá tuyệt vời mà đám khỉ rừng nó bỏ hết làm xứ Lừa tụt hậu 50 năm so với tụi giẫy chớt
 
Vớ vẩn, nake đương nhiên chả có vẹo gì, nail tộc sến sẩm cải lương thì biết đéo gì, nhưng những ông bake trên chả ông đéo nào viết được bài cỡ như Du Kích Sông Thao của anh Nhuận. Vì có được học khí nhạc đéo đâu. Con bảo 50 năm nữa vẫn hát, có mà cứt. Giờ bọn trẻ nó đéo nghe nhạc cũ (đến Beat tây trẻ nó cũng không nghe thì đừng nói chuyện nhạc không hay mới không nghe). Chả có thống kê đéo nào cho thấy mấy cái tân nhạc ấy giờ được nhiều người nghe. Chiến tranh qua rồi nên nhạc viết về chiến tranh sẽ khó phổ biến hơn. Nhưng vẫn có nhiều đêm nhạc tử tế (ở HN thôi chứ SG thì biết đéo gì) thì Du Kích Sông Thao hay Người Hà Nội vẫn được hát trân trọng. Không phải vì nó viết về chiến tranh (ngược lại thì có) mà bởi vì nó đẳng cấp.
Nói chung chúng nó " thèm ly bia trên từng nốt nhạc" ko có tinh thần chiến đấu nên thua là phải rồi
Thua thì chịu, nhạc Vàng > biến
 

Có thể bạn quan tâm

Top