Tuổi 22.
Tôi đã làm việc ở ba thành phố, nhưng dường như chưa từng thực sự sống ở nơi nào.
Một năm ở Sài Gòn mà tôi chưa từng rời khỏi con đường nơi mình làm việc, quanh quẩn 200mét còn sợ đi lạc . Không có kỷ niệm, không có hình ảnh, không biết Sài Gòn có mùi gì.
Hai năm ở Vĩnh Long, cũng chẳng khác hơn. Tôi như là con ong thợ chăm chỉ, cần mẫn, nhưng là một con ong thợ trong tổ của người khác, không có cuộc sống riêng.
Rồi hai năm ở Cần Thơ — lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự sống. Có bạn bè, có anh chị tốt, có cả một người từng nắm tay tôi đi qua những buổi chiều lộng gió. Nhưng dẫu vậy tôi vẫn thấy chưa đủ. Đôi lúc chỉ cần lấy chiếc xe đạp, đeo tai nghe, thả mình vào dòng người đang hối hả trên phố, nghe tim mình đập giữa tiếng xe cộ và gió lùa qua tai ,là đủ biết mình còn đang sống.


Tôi đã làm việc ở ba thành phố, nhưng dường như chưa từng thực sự sống ở nơi nào.
Một năm ở Sài Gòn mà tôi chưa từng rời khỏi con đường nơi mình làm việc, quanh quẩn 200mét còn sợ đi lạc . Không có kỷ niệm, không có hình ảnh, không biết Sài Gòn có mùi gì.
Hai năm ở Vĩnh Long, cũng chẳng khác hơn. Tôi như là con ong thợ chăm chỉ, cần mẫn, nhưng là một con ong thợ trong tổ của người khác, không có cuộc sống riêng.
Rồi hai năm ở Cần Thơ — lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự sống. Có bạn bè, có anh chị tốt, có cả một người từng nắm tay tôi đi qua những buổi chiều lộng gió. Nhưng dẫu vậy tôi vẫn thấy chưa đủ. Đôi lúc chỉ cần lấy chiếc xe đạp, đeo tai nghe, thả mình vào dòng người đang hối hả trên phố, nghe tim mình đập giữa tiếng xe cộ và gió lùa qua tai ,là đủ biết mình còn đang sống.

