Nhìn rõ giới hạn năng lực của VN để bớt suy nghĩ tiêu cực không đáng có

ewqeqweqw

Địt Bùng Đạo Tổ
Mexico
Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.

Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.

Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có :smile:
 
Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.

Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.

Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có :smile:
Tao luôn trăn trở. Có thực là tham nhũng ở nc ngoài tư bản thì có tràn lan như ở VN không. T chê VN ko phải vì nghèo mà là người tài ở đất này không đc trọng dụng

Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.

Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.

Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có :smile:
Ở tư bản có tình trạng con ông cháu cha không?????
 
Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.

Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.

Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có :smile:
Ngu dốt mà tưởng mình tài!!!
Cha mẹ khác chính quyền hoàn toàn kg thể so sánh thế dc, bị tẩy não mà tưởng anh tài đất việt.
 
Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.

Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.

Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có :smile:
(:|
 
Ngu dốt mà tưởng mình tài!!!
Cha mẹ khác chính quyền hoàn toàn kg thể so sánh thế dc, bị tẩy não mà tưởng anh tài đất việt.
Kể cả là cha mẹ nếu đối xử không tốt không làm tròn nghĩa vụ thì cũng không xứng đáng báo hiếu
 
Tao luôn trăn trở. Có thực là tham nhũng ở nc ngoài tư bản thì có tràn lan như ở VN không. T chê VN ko phải vì nghèo mà là người tài ở đất này không đc trọng dụng


Ở tư bản có tình trạng con ông cháu cha không?????
Tham nhũng và quan chức thối nát thì ở đâu chả có, chỉ là đang bị đánh đồng giữa số đông và số ít thôi, cả nước Mỹ may ra có 1000 thằng police nhận hối lộ, nhưng ở nhiều quốc gia thì chỉ có đúng 1 Tg kg nhận hối lộ và thế là chúng ss nơi có 1 Tg kg nhận hối lộ là tốt nhất
 
Tham nhũng và quan chức thối nát thì ở đâu chả có, chỉ là đang bị đánh đồng giữa số đông và số ít thôi, cả nước Mỹ may ra có 1000 thằng police nhận hối lộ, nhưng ở nhiều quốc gia thì chỉ có đúng 1 Tg kg nhận hối lộ và thế là chúng ss nơi có 1 Tg kg nhận hối lộ là tốt nhất
Ở nơi nào đó hối lộ đã thấm nhuần thành văn hoá. Đến mức ngấm vào cả giáo dục, quà 20/10 bé nào không có là cô thầy đì :)) nghĩ mà buồn 1 chút
 
Ở nơi nào đó hối lộ đã thấm nhuần thành văn hoá. Đến mức ngấm vào cả giáo dục, quà 20/10 bé nào không có là cô thầy đì :)) nghĩ mà buồn 1 chút
Bây giờ dc nhận hối lộ là niềm tự hào rồi nó kg còn là văn hóa nữa mà nó thể hiện đẳng cấp gia cấp. Chỉ giải cấp thấp hèn mới phải đưa HL, chỉ giai cấp thượng đẳng mới dc nhận…. Mọi thứ giờ nó méo mó tới mức kg thể sửa dc nữa và ta phải chấp nhận nó như 1 sự thật hiển nhiên
 
Bây giờ dc nhận hối lộ là niềm tự hào rồi nó kg còn là văn hóa nữa mà nó thể hiện đẳng cấp gia cấp. Chỉ giải cấp thấp hèn mới phải đưa HL, chỉ giai cấp thượng đẳng mới dc nhận…. Mọi thứ giờ nó méo mó tới mức kg thể sửa dc nữa và ta phải chấp nhận nó như 1 sự thật hiển nhiên
Chuẩn. VN sẽ mãi như vậy thôi, thời kì bứt phá để đc như Hàn như Nhật đã hết. Sống đâu quen đó, chúng ta rồi cũng phải dạy cho con cháu mình cách lươn lẹo để đc bình an ở mảnh đất này
 

Có thể bạn quan tâm

Top