Em thấy nhiều người thường đặt ra cho đất nước những kỳ vọng quá cao, nhưng quên rằng năng lực của một quốc gia cũng giống như năng lực của con người: không phải ai sinh ra cũng có cùng tiềm năng. Có người có thể vươn tới 10, nhưng cũng có người 5 là mức tối đa họ có thể vươn tới, các quốc gia cũng vậy. VN là một quốc gia có năng lực trung bình nên sẽ có những thứ không thể làm được. Nhìn vào lịch sử phát triển của Việt Nam, có thể thấy rõ ràng đất nước chưa từng hình thành một ngành kinh tế mũi nhọn đủ sức trở thành biểu tượng cạnh tranh toàn cầu. Thực lực của VN chủ yếu dừng lại ở việc đảm bảo hòa bình, duy trì đời sống ăn no mặc ấm cho người dân, chứ chưa đủ nền tảng, tư duy và nguồn lực để bứt phá trong công nghiệp hay công nghệ cao.
Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.
Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có
Nếu hình dung quốc gia như cha mẹ, thì Việt Nam giống một gia đình nhà nông: cha mẹ tần tảo, cần cù, nhưng giới hạn tư duy chỉ dừng lại ở nông nghiệp. Họ có thể lo cho con cái cái ăn cái mặc, giữ sự bình yên trong nhà, nhưng không đủ tầm để sáng tạo hay kinh doanh. Và quan trọng là: cha mẹ đã làm đến mức tối đa trong khả năng của họ. 5 đối với quốc gia phát triển chỉ là 5/10 nhưng với VN đó là 5/5. Vì vậy, thay vì nhìn sang những gia đình giàu có khác rồi trách móc cha mẹ mình không bằng người ta,hãy nên chấp nhận sự thật rằng nền tảng gốc rễ cũng như nội tại của VN vốn dĩ chỉ ở mức trung bình và đã làm hết sức mình rồi, hãy trân trọng nỗ lực đó.
Nếu cảm thấy cha mẹ không cho mình được điều bản thân mong muốn, thì con đường đúng đắn không phải là oán trách, mà là tự lực cánh sinh để đạt được điều mình cần. Nếu yêu thích không khí tiến bộ, văn minh ở những quốc gia khác, thì hãy tìm cách tự bước đến nơi đó, tự mở cho mình một cánh cửa mới, thay vì đòi hỏi cha mẹ – hay quốc gia – phải trao cho điều vốn không nằm trong năng lực của họ. Chấp nhận sự thật quốc gia có năng lực giới hạn ở mức trung bình cũng là để bản thân không đặt ra những kỳ vọng quá tầm, từ đó bớt đi những cảm xúc tiêu cực không đáng có

nghĩ mà buồn 1 chút