Nhớ lại chuỗi ngày làm culi phục vụ luồn cúi, nhìn mặt người khác để sống mà tao đau đớn rớt nước mắt

Giờ mình đã buông bỏ dần rồi, không còn hận thù để hủy hoại bản thân và người khác.

Đụ má nhiều khi đi làm cả ngày mệt quá tao ước mình có đủ tài chánh để tự thưởng cho mình một tô phở siêu đặc biệt…
Lổ đc tới rước mom đi ăn phở, xong đi nghỉ
 
Giờ mình đã buông bỏ dần rồi, không còn hận thù để hủy hoại bản thân và người khác.

Đụ má nhiều khi đi làm cả ngày mệt quá tao ước mình có đủ tài chánh để tự thưởng cho mình một tô phở siêu đặc biệt…
Mày là thằng mặt Lồn xklđ ở Đài loan hả.
 
K b, nếu có đk đi xklđ ở Đài Loan mình đã k rên rỉ.
Địt mẹ, vậy thì ngưng xạo Lồn đi mày.

JFitH1MI.jpg
 
DDzQY07.jpeg-webp

Mày tâm thần phân liệt hả?

Bữa phải mày kêu kẻ khờ bị thương ở thân, còn tự mình hành hạ thương tâm. Kẻ trí thì thương thân k thương tâm. Phải m nói k?
 
DDzQY07.jpeg-webp

Mày tâm thần phân liệt hả?

Bữa phải mày kêu kẻ khờ bị thương ở thân, còn tự mình hành hạ thương tâm. Kẻ trí thì thương thân k thương tâm. Phải m nói k?
Sống theo phật pháp để tâm hồn than thản
Có những khoảnh khắc, những phút giây bất chợt khiến tâm trí tao lại trượt về những ký ức cũ. Những hình ảnh, âm thanh, nỗi niềm ngày nào bỗng ùa ùa về như một cơn mưa rào. Dù có tỉnh bao nhiêu, đến mức nào, thì khi trái tim rung lên, nó vẫn đau như lần đầu.

Biết buông, nhưng vẫn nhớ.
Biết vô thường, nhưng vẫn buồn.
Biết chẳng có gì đáng chấp, mà lòng vẫn cứ thắt lại khi nghĩ về những điều đã qua...
 
Mãi sau này tao mới hiểu ra là ổng xạo xạo.

Con ổng sau này cũng đi hành hạ ngta thôi. Thứ 1 là cha chú nâng đỡ. Thứ 2 là có điều kiện từ nhỏ, tiếp xúc giáo dục tốt môi trường và mối quan hệ khủng. Lớn lên thường cũng thuộc tầng lớp nắm đầu thiên hạ cỡ cậu Nguyễn Như Khôi.

Còn tầng lớp nghèo hèn như tao mà trèo lên thì chỉ có 2 viễn cảnh:

Một là giai đoạn xã hội còn chưa định hình, phải có một cuộc cải cách. Đặc biệt là cải cách ruộng đất. Lúc đó tao sẽ xí cái nhà hàng của @Kod112 đầu tiên. Nếu may mắn nữa có thì thể vươn lên trở thành giai cấp lãnh đạo của xã hội mới.

Hai nếu xã hội đi vào ổn định, dân chủ, công bằng, văn minh thì cá nhân đó phải là cái gì đó thật sự xuất sắc.
con mẹ nó mong là cái viễn cảnh mày đề cập đến trong đoạn văn không xảy ra trong tương lai gần, chứ nếu không để những thằng như mày lên lãnh đạo dù là ở vị trí cao hay thấp, tư nhân hay nhà nước thì đó cũng là dấu chấm hết cho dân tộc này
trân trọng!
 
Để tao thoát khỏi thực tại đau đớn này của kiếp loser simp lõ này.

Hồi sinh viên tao đi làm culi dịch vụ. Ở chỗ đó có một thằng khách quen, cũng làm lớn, có tiền có chức. Làm cho nó, nó hành tao lên xuống như một con chó ghẻ. Tao hận lắm.

Nó cũng biết là tao hận nó, tao bất lực. Xong nó quay qua nói một câu mà tao nhớ tới giờ:

-“Bây giờ tao làm gì mày thì mày cũng không trả thù được đâu. Có chăng sau này con tao bị mày hành lại được.
Chứ mày có ghét tao như thế nào cũng không thể làm gì được tao trong kiếp sống này."


Lúc đó tao đâu hiểu hết ý nghĩa, chỉ thấy cay. Nhưng càng lớn, càng đi làm rồi mới ngấm.

Rồi tới lúc đi thực tập 8 tuần, ngày cuối chia tay, có anh công nhân nói tao:

“Sau này em đi làm, nhớ thương công nhân, lao động tay chân như tụi anh nghe.”

Hồi đó tao chỉ dạ cho qua, vì ai thực tập mà bị hành đâu. Nhưng rồi đi làm thật, mới hiểu cái “cảnh khổ của tụi anh” là gì.
Mới hiểu cảm giác ba mẹ mình ngày xưa đi làm vì đồng tiền nó đắng cỡ nào.

Bao năm rồi, mỗi lần có dịp đi tới cái xưởng nào đó, nhìn từng người công nhân lưng áo ướt đẫm, tao lại tự nhắc: mỗi người trong đó đều có gia đình, có miếng cơm đang chờ họ về. Còn mình, ngồi văn phòng, tưởng sướng lắm. Nhưng thật ra cũng chỉ là một con người đang bị cơm áo hành tới cạn kiệt cảm xúc.

Nay về húp tô mỳ trong căn trọ tồi tàn, ẩm thấp, chui rúc kiếp hikomori và ngẫm chuyện đời mà tao rớt nước mắt. Con người ai cũng khổ. Không khổ này thì cũng khổ kia. Cùng lắm, cố gắng thêm chút, rồi cũng già, cũng bệnh, cũng chết...
Do thằng khách quen của mày ngu, chứ nhiều thằng nó có bản tính thú hoang trong người, hành nó nhiều quá nó đến giết cả nhà thì quỳ lạy van xin. Con người cũng như cái lốp xe, bơm hơi quá mức thì phát nồ
 
Top