
Không còn là lời cảnh báo xa xôi nữa, mà là cảnh tượng đang diễn ra ngay trước mắt: bảng điện đỏ rực như nghĩa địa, mỗi cây nến rơi xuống là một nắm đất lấp thêm lên cái mồ chôn tài sản của bao nhiêu người.
Tôi nhìn quanh mà chỉ thấy thảm thương. Những gương mặt sáng nay còn mơ mộng, chiều nay đã trắng bệch như kẻ mất hồn. Tiếng chửi rủa vang khắp nơi, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, tiếng điện thoại réo đòi margin call… tất cả hòa lại thành một bản nhạc đám ma của giới đầu tư nhỏ lẻ.
Anh em còn nhớ không, mới hôm qua thôi còn kêu gọi nhau “all in, margin, vài phiên nữa giàu”. Giờ thì sao? Tài khoản cháy sạch, xe cắm rồi, nhà cắm rồi, người thân nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Tôi từng khuyên cha mẹ chờ ngày con đổi đời, giờ chỉ muốn đào cái hố chui xuống vì nhục. Có lúc tôi nghĩ, thà làm cu li bốc vác ngoài chợ, còn có bát cơm, còn ngẩng mặt nhìn đời. Còn bây giờ, tôi sống thua cả súc vật – chó mèo còn được ăn, còn được thương, tôi thì bị đá khỏi phòng trọ như mảnh rác. Chủ nhà bảo thẳng: “Nuôi heo còn có giá, nuôi mày chỉ thêm chật đất.”
Đau đớn nhất là nhận ra: chứng khoán chưa bao giờ là “đầu tư”, nó là trò lừa đảo trá hình, là cái bẫy được dựng nên chỉ để lùa gà. Người thắng là bọn lái, bọn môi giới, bọn thao túng. Người thua là chúng ta, những kẻ mơ mộng đổi đời nhanh, để rồi bán rẻ tuổi trẻ, bán rẻ tương lai, bán rẻ cả sự tôn trọng cuối cùng của xã hội.
Anh em ơi, bán đi. Đừng ôm thêm ảo vọng. Thị trường này không cứu ai hết, nó chỉ chờ rút nốt giọt máu cuối cùng. Nếu còn sót lại đồng nào thì giữ lấy, còn cổ nào thì cắt, còn hy vọng nào thì dập tắt. Đừng để mình đến cảnh co ro ngoài vỉa hè, bụng đói, lòng tan nát, thua cả con chó gặm xương bên vệ đường.
Nếu muốn đổi đời, hãy bước ra, học nghề cho tử tế, học IT, học bất cứ gì chân chính để còn có cơm áo gạo tiền. Đừng đốt tuổi xuân vào cái sòng bạc trá hình này nữa. Bán đi, chạy đi, cứu lấy chút còn sót lại của cuộc đời mình.
Chứng khoán là mồ chôn của cả một thế hệ ham mơ mộng. Đừng để tên mình khắc trên tấm bia ấy thêm một lần nữa.
Tôi nhìn quanh mà chỉ thấy thảm thương. Những gương mặt sáng nay còn mơ mộng, chiều nay đã trắng bệch như kẻ mất hồn. Tiếng chửi rủa vang khắp nơi, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, tiếng điện thoại réo đòi margin call… tất cả hòa lại thành một bản nhạc đám ma của giới đầu tư nhỏ lẻ.
Anh em còn nhớ không, mới hôm qua thôi còn kêu gọi nhau “all in, margin, vài phiên nữa giàu”. Giờ thì sao? Tài khoản cháy sạch, xe cắm rồi, nhà cắm rồi, người thân nhìn bằng ánh mắt đầy khinh bỉ. Tôi từng khuyên cha mẹ chờ ngày con đổi đời, giờ chỉ muốn đào cái hố chui xuống vì nhục. Có lúc tôi nghĩ, thà làm cu li bốc vác ngoài chợ, còn có bát cơm, còn ngẩng mặt nhìn đời. Còn bây giờ, tôi sống thua cả súc vật – chó mèo còn được ăn, còn được thương, tôi thì bị đá khỏi phòng trọ như mảnh rác. Chủ nhà bảo thẳng: “Nuôi heo còn có giá, nuôi mày chỉ thêm chật đất.”
Đau đớn nhất là nhận ra: chứng khoán chưa bao giờ là “đầu tư”, nó là trò lừa đảo trá hình, là cái bẫy được dựng nên chỉ để lùa gà. Người thắng là bọn lái, bọn môi giới, bọn thao túng. Người thua là chúng ta, những kẻ mơ mộng đổi đời nhanh, để rồi bán rẻ tuổi trẻ, bán rẻ tương lai, bán rẻ cả sự tôn trọng cuối cùng của xã hội.
Anh em ơi, bán đi. Đừng ôm thêm ảo vọng. Thị trường này không cứu ai hết, nó chỉ chờ rút nốt giọt máu cuối cùng. Nếu còn sót lại đồng nào thì giữ lấy, còn cổ nào thì cắt, còn hy vọng nào thì dập tắt. Đừng để mình đến cảnh co ro ngoài vỉa hè, bụng đói, lòng tan nát, thua cả con chó gặm xương bên vệ đường.
Nếu muốn đổi đời, hãy bước ra, học nghề cho tử tế, học IT, học bất cứ gì chân chính để còn có cơm áo gạo tiền. Đừng đốt tuổi xuân vào cái sòng bạc trá hình này nữa. Bán đi, chạy đi, cứu lấy chút còn sót lại của cuộc đời mình.
Chứng khoán là mồ chôn của cả một thế hệ ham mơ mộng. Đừng để tên mình khắc trên tấm bia ấy thêm một lần nữa.