NHỮNG LÁ THƯ TỪ PHÒNG 101

Chương 1: Căn Phòng Không Có Cửa Sổ

Tôi tìm thấy căn phòng ấy vào một chiều thứ Tư, giữa một dãy hành lang dài như không bao giờ kết thúc ở tầng hầm của một khu nhà trọ cũ kỹ, nơi mà bản thân tôi không có ý định bước chân vào. Thật ra, tôi chỉ đang đi lạc.

Trời hôm đó đổ mưa, kiểu mưa lặng lẽ và buồn bã giống như một đoạn nhạc nền của Erik Satie phát ra từ chiếc đài cassette cũ nào đó trong trí nhớ. Tôi đang tìm một quán ăn nhỏ ven đường — nơi từng bán món cà ri cay tôi vẫn nhớ suốt từ thời sinh viên — nhưng bằng cách nào đó, con hẻm tôi rẽ vào lại dẫn xuống một cầu thang tối om, có mùi ẩm mốc như những tờ sách bị lãng quên trong một thư viện dưới biển.

Cầu thang đá lạnh như kim loại, và mỗi bước chân tôi vang vọng mãi không dứt, như thể chính tôi đang bước vào ký ức của một ai khác.

Dãy hành lang dưới tầng hầm trông như một mô hình của thế giới sau tận thế: đèn huỳnh quang nhấp nháy từng nhịp như ánh mắt lưỡng lự, những cánh cửa gỗ xỉn màu, không đánh số, và một mùi gì đó rất mơ hồ — không phải mùi hôi, mà là mùi... mất phương hướng.

Tôi không nhớ mình đã bước bao nhiêu bước cho đến khi thấy cánh cửa có khắc dòng chữ nhỏ màu bạc: “Phòng 101 — Không Dành Cho Người Mất Niềm Tin.”

Tôi đứng đó. Như bị thôi miên. Không có chuông. Không có ổ khóa. Nhưng cánh cửa ấy mở ra một khe hở nhỏ ngay khi tôi đưa tay định chạm vào. Gió lạnh phả ra, mang theo mùi của giấy cũ và gỗ mun cháy dở.

Tôi đẩy cửa.

Bên trong là một căn phòng không lớn, nhưng đặc biệt ở chỗ nó không có cửa sổ. Không một tia sáng tự nhiên nào len vào, và cũng không có đèn điện. Dẫu vậy, vẫn có ánh sáng — một thứ ánh sáng dịu nhẹ và mờ nhạt như phát ra từ bên trong các bức tường. Không thể xác định nguồn sáng, nhưng đủ để nhìn rõ mọi thứ.

Ở giữa phòng là một chiếc bàn gỗ tròn. Trên bàn có một cây bút máy màu lục bảo và một chồng giấy vàng ố, đã được viết một phần, chữ viết tay đều đặn, không phải của tôi.

Xung quanh là những tủ gỗ cao sát trần, trong đó chứa hàng ngàn bức thư, được phân loại bằng ký hiệu kỳ lạ — không phải số, cũng không phải chữ cái. Có thể là ngôn ngữ của một nền văn minh đã biến mất.

Không một bóng người. Không một tiếng động.

Vậy mà tôi cảm thấy như ai đó đang đứng ngay sau lưng mình. Không phải kiểu “có người nhìn mình” mà ta thường cảm thấy nơi công cộng. Cảm giác này cụ thể hơn — như thể ai đó từng quen biết tôi từ rất lâu, đang im lặng quan sát.

Tôi ngồi xuống ghế.

Và rồi điều không thể lý giải bắt đầu.

Trên mặt bàn, một phong bì xuất hiện. Nó không có ở đó trước khi tôi ngồi. Tôi chắc chắn điều đó. Giấy bìa vàng nhạt, được viết tay bằng mực tím: “Gửi người vừa bước vào.”

Tôi mở thư.

“Nếu anh đọc được dòng này, tức là anh vẫn còn chút niềm tin sót lại — dù là vô thức. Phòng 101 chỉ hiện ra cho những ai chưa hoàn toàn đánh mất mối dây với thế giới vô hình. Đừng hoảng hốt. Anh không bị lạc, anh được chọn.

Hãy viết. Không cần biết viết cho ai. Hãy cứ viết như thể mình đang viết cho một người quan trọng đã mất. Khi bức thư hoàn thành, câu chuyện sẽ bắt đầu.

Nhưng hãy nhớ: mỗi bức thư là một cánh cửa. Một khi mở ra, anh không thể quay về như cũ.”

Tôi nhìn quanh lần nữa. Không có ai. Nhưng ánh sáng trong phòng dường như dịu lại, như thể chính căn phòng cũng đang đợi tôi quyết định.

Tôi rút tờ giấy từ xấp giấy vàng ố. Bút máy tự động đầy mực, không hiểu bằng cách nào.

Tôi viết:

“Gửi Aiko.

Nếu em còn sống ở đâu đó trong một hình thức khác, xin hãy đọc những dòng này. Anh không còn chắc thế giới mình sống có còn thật nữa. Anh vừa bước vào một căn phòng không có cửa sổ, nơi mà ký ức như thể rơi lạc vào những ngăn tủ bị niêm phong…”

Tôi viết liên tục, như thể có ai đó đang dẫn tay tôi. Không gian xung quanh im lặng đến mức tôi nghe rõ tiếng bút lướt qua giấy, âm thanh êm đềm như nhịp thở của một người ngủ sâu.

Khi tôi viết đến dòng cuối cùng, điều kỳ lạ xảy ra: tờ giấy biến mất trước mắt tôi, như bị hút vào khoảng không trong làn khói nhạt tỏa ra từ lòng bàn tay. Trên bàn lại hiện ra một bức thư khác.

Lần này, nét chữ không phải của tôi. Bức thư viết tay bằng mực đỏ, ký tên "K."

“Aiko không chết.

Nhưng cô ấy không còn ở đây.

Muốn gặp lại cô ấy, anh phải viết đủ 12 lá thư.

Mỗi lá thư, một chìa khóa. Mỗi chìa khóa, một ký ức bị xóa.

Và mỗi ký ức, là một sự thật mà anh đã chối bỏ.

Hẹn gặp ở lá thư thứ ba.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn lại cánh cửa phía sau.

Nó đã biến mất.
 
Top