Phong Thấp
Xamer mới lớn
MẠNG XÃ HỘI ỒN ÀO – VÀI DÒNG VỀ MỘT NGƯỜI TÔI KÍNH
Mấy ngày nay lướt mạng xã hội, thông tin về chung cư HH Linh Đàm tiếp tục không nhận trông giữ xe điện lại lan truyền khắp nơi. Báo lớn có, báo nhỏ có, người giật tít câu like câu view thì không thiếu.
Phần này Hùng xin phép không bàn thêm. Quan điểm cá nhân Hùng đã nói rất rõ ở bài trước, nhắc lại chỉ làm câu chuyện nhiễu thêm.
Hôm nay Hùng muốn viết về bác tôi – bác Thản.
Một người mà với Hùng là rất đáng kính. Đàng hoàng, tử tế.
Bác tôi hay chửi bậy, văng tục, con này thằng kia thật, nhưng ai từng tiếp xúc, từng làm việc đều hiểu: đó là kiểu người thẳng, không vòng vo, không tiểu xảo. Và những người như thế, thường được tôn trọng.
Bác tôi giỏi kiếm tiền, và là kiểu giỏi có đạo đức.
Năm 2016, bác xây các khu nhà tại Linh Đàm trên nền đất ao, đất ruộng, giá chỉ 12–15 triệu/m², căn nhỏ tầm 45m², hơn 500 triệu là đã sở hữu một căn hộ sổ đỏ riêng, không chung đụng ai. Thời điểm đó, người lao động bình thường thực sự có cơ hội an cư.
Sau đó là dự án Thanh Hà – Cienco 5. Khi chủ đầu tư cũ hết tiền, dự án dang dở dù đã thu tiền của dân, bác bỏ tiền ra làm tiếp, bán cho người dân với mức 8–9 triệu/m² vào năm 2018.
Trong khi cùng thời điểm ấy, căn hộ ở Minh Khai đã rao 33–35 triệu/m², căn nhỏ nhất cũng gần 75m².
Không quá khi nói rằng, hàng vạn hộ gia đình ở Hà Nội hôm nay có nhà trong tầm tài chính là nhờ những dự án như vậy.
Bác tôi lo cho người thu nhập thấp không có nghĩa bác tôi không biết kiếm tiền.
Ai nhiều tiền mà chẳng biết đến hệ thống khách sạn Mường Thanh trải dài khắp các tỉnh thành. Ai từng ở Mường Thanh đều thấy rõ cách họ vận hành: chỉn chu, bài bản, phục vụ nhiệt tình, chăm sóc đàng hoàng.
À mà nói trước cho rõ nhé: Hùng không nói tới Tầng 4 huyền thoại, hai tờ kịch số đâu, các bác khỏi nghĩ, khỏi lái câu chuyện đi chỗ khác.
Bác tôi biết kiếm tiền đúng chỗ.
Bán cái phù hợp cho người nghèo.
Và làm thứ xứng tầm với người giàu.
Giờ bác tôi đã lớn tuổi, tiền bạc với bác không còn là mục tiêu hàng đầu.
Những quyết định của bác lúc này không phải bảo thủ hay cứng đầu, mà là cái tâm của người hiểu rõ trách nhiệm. Bác lo cho an toàn của hàng vạn con người đang sinh sống trong các khu chung cư do bác xây dựng.
Đừng ai hỏi bác có sợ không.
Bác tôi mới ra chưa lâu, bác hiểu hơn ai hết về hậu quả, trách nhiệm pháp lý và cái giá phải trả nếu xảy ra rủi ro.
Không ai thích ở tù cả.
Một ngày ở tù là thiên thu tại ngoại.
Tự do là thứ vô cùng quý giá, đặc biệt với người đã đi qua đủ thăng trầm.
Nhân đây, Hùng muốn nói thêm về cái gọi là “truyền thông bẩn” để mọi người hiểu cho rõ.
Truyền thông bẩn không hẳn là nói sai hoàn toàn, mà là cố tình nói thiếu: cắt bối cảnh, chọn một lát cắt thuận lợi cho việc giật tít, đẩy cảm xúc người đọc theo hướng phẫn nộ. Mục đích không phải để hiểu đúng, mà để tạo tranh cãi, câu tương tác, kiếm view.
Nhưng thời này, các bà, các ông, các bác không còn dễ bị dắt bởi con chữ nữa. Đọc là để tham khảo, để so sánh, để tự suy, chứ không vội tin vào một cái tiêu đề được đặt cho thật kêu.
Viết gì thì viết cho đúng, cho đủ, để người đọc tự đánh giá. Như thế mới tạo ra giá trị lâu dài.
Còn Hùng là ai ư?
Hùng chẳng là ai cả.
Chỉ là một người bán Trầm dạo vô danh, viết vài dòng theo trải nghiệm và suy nghĩ thật của mình.
Vậy thôi.
Nếu tao nhớ ko lầm thì đám sở hữu xe điện trong vụ Linh Đàm là số ít chứ đéo phải số nhiều. Thậm chí mấy tml muốn bợ đít Ape thay xe xăng bằng xe điện cũng là số ít
Sửa lần cuối: