[Nói Thẳng] Tao thật sự méo thấy cái tương lai nào cho thế hệ ngày nay cả!

SillyBi

Chú bộ đội
Như tít! Tao sống ở sài gòn tuổi cũng vào đầu ba rồi. Nhìn sang bạn bè, đồng nghiệp nhiều đứa phải chi trả phí sinh hoạt, tiền nhà trọ, tiền ăn học của con....mà bay hết gần 2/3 đầu lương hàng tháng của 2 vợ chồng cmnr thì tao ko hiểu cố gắng tích lũy, tái đầu tư hay làm những thứ lớn lao hơn như tiết kiệm mua nhà kiểu gì thì được!? Mà mấy đứa tao biết cũng toàn thuộc dạng có ăn có học, thu nhập khá tháng kiếm trên dưới 20tr/ng thì thật sự tao méo hình dung nổi với các tầng lớp thấp hơn, lương trung bình thì khi lập gia đình sống kiểu gì thì được :vozvn (14):?!

Đã thế còn phải đối diện với làn sóng layoff bị đá đít bất thình lình khi rơi vào độ tuổi 35-40 trở đi! Mà con cái ngày càng lớn, cha mẹ thì ngày càng già nhu cầu chi tiêu càng lúc càng phải nhiều hơn! Thật sự mà nói nếu gia đình không có lực, không có của ăn của để, ko nhà ko cửa thì tao méo hiểu cố gắng gồng gánh kiểu gì thì được?! Khi mà chỉ cần 1 trận ốm nặng, 1 đợt làm ăn thua lỗ hay 1 đợt dịch như hồi covid quét qua là có thể cuốn bay đi hết. Hay cứ theo kiểu được tới đâu hay tới đó :vozvn (21):?!
Tao thật sự méo thấy cái tương lai nào ở đây cả, càng ngày càng thấy giống cái phim upstream....nohope và bất định vcl :tire: .
 
Những người trẻ không có cha mẹ chống lưng rốt cuộc khổ đến mức nào?

Nhiều người sinh ra trong gia cảnh khó khăn; cha mẹ chẳng có điều kiện, cũng chẳng có khả năng giúp đỡ.
Mới 17, 18 tuổi đã phải rời quê đến một thành phố xa lạ để mưu sinh; mọi thứ đều phải tự mình lần mò; kinh nghiệm không có nên cái giá phải trả cho những lần thử sai lại quá đắt.

Ở góc khắp nơi; chuyện gì cũng phải tự mình gồng gánh; cứ cúi đầu bước đi mãi đến mức quên mất phải ngẩng đầu lên để nhìn xem mình đang đi đâu.
Thế là lạc mất phương hướng cuộc đời.

Lúc tủi thân; không có cha để đứng ra bảo vệ; cũng chẳng có mẹ để vỗ về an ủi; càng không có ai làm chỗ dựa tiếp thêm dũng khí.

Giống như một bụi cỏ hoang; chỉ còn cách tự mình trở thành bến đỗ an toàn cho chính mình.

Đến khi sau này có người đưa tay ra giúp; em cũng chẳng biết đó là người… hay là quỷ. 27 tuổi, bạn lương 10 triệu; người khác 27 tuổi đã mua nhà, mua xe.
Bạn nhìn họ và nghĩ: “Tôi đã làm gì với cuộc đời mình?”

Câu hỏi đó đã giết chết biết bao người trẻ.
Không phải vì họ kém; mà vì họ mang thước đo của người khác rồi tự đánh đòn lên chính mình.

Bạn so mình với người ta; nhưng bạn đâu thấy họ có điểm xuất phát nào, bị đổ ra sao, từng góp ở đâu?
Rốt cuộc, bạn chỉ thấy kết quả; rồi tự kết tội mình.

Bạn gọi đó là động lực; nhưng thực ra, đó là cách bạn tự bóc đi lòng tự trọng của chính mình.

Bạn biết điều gì đau nhất không?
Không phải đi chậm hơn người khác; mà là đi đến đâu cũng thấy mình không đủ.

Bạn cứ mải nhìn lên; rồi quên mất rằng mình đã sống sót qua bao nhiêu chuyện mà người khác chưa từng trải.

Và nếu cứ sống để so sánh; thì bạn sẽ không bao giờ có nổi một ngày thật sự bình yên. Bạn có đang tự đánh giá mình bằng cuộc đời của người khác không?
 

Có thể bạn quan tâm

Top