Dismebonmay
Chú bộ đội
Copy từ anh Vũ Tuân!
▪︎Từ Trung cộng có nhiều đồn đoán về cái chết bất đắc kỳ tử của Lý Khắc Cường và số phận tương lai của Tập Cận Bình nhưng nó chỉ dừng lại ở mức đồn đoán. Để quý bà con có tánh tò mò (như tui) chạy theo... lời đồn thì tui copy bài này về. Tui ráng biên tập lại chút xíu xiu cho dễ hiểu ha.
Bà Trình Hồng, vợ của cố Thủ tướng Lý Khắc Cường, đã viết một lá thơ gởi bà Bành Lệ Viện, (cựu) phu nhân của Tập. Sau đây là thơ của bà Bành hồi âm cho bà Trình. Ở cuối bài là tiếng Trung dành cho ai thích thì so sánh, tham khảo thêm.
***
Chào chị Hồng!
Tôi đã nhận được lá thơ của chị. Nó đã lòng vòng nhiều nơi rồi mới đến tay tôi. Thật lòng mà nói, tôi đã sững sờ rất lâu khi nhìn thấy lại nét chữ của chị. Hai năm qua có quá nhiều đổi thay, chị mất Lý Khắc Cường, tôi thì ly hôn. Bây giờ tôi không còn ở Bắc Kinh. Tôi đã xa rời ông Tập, bỏ Trung Nam Hải mà trở về Sơn Đông quê nhà để tĩnh dưỡng, hiện nay tôi ở vùng ngoại ô phía nam tỉnh Tế Nam. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc phải như hôm nay, nhưng đã đến mức này rồi thì đành thuận theo thời thế thôi vậy.
Chị đề cập rằng điều chị quan tâm nhứt chính là nguyên nhân cái chết của Lý Khắc Cường, chị đã hỏi trực tiếp và rất nghiêm túc. Phải thành thật mà nói với chị rằng, tôi không hề biết anh ấy thực sự chết ra sao. Tôi hiểu sự hoài nghi của chị. Ngoài kia đồn rằng tôi đã hợp tác với Tập Cận Bình để "thanh trừ" Khắc Cường, thậm chí có tin đồn rằng chúng tôi mô phỏng cách thức của KGB Liên Xô. Khi biết được những đồn thổi đó thì tôi chỉ cười trừ.
Chị Hồng, chắc chị hiểu rõ chúng ta chỉ là "phu nhân" thôi mà, làm sao lại gan như vậy? Phụ nữ chúng ta làm gì có tiếng nói trong chánh trị. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là mặc sườn xám, quyên góp một ít tiền và mỉm cười. Việc nhà nước, việc đảng, ai sắp xếp ai, ai loại bỏ ai, nhứt nhứt chúng ta không thể xía miệng vào được. Nhiều người nghĩ rằng tôi có ảnh hưởng nào đó ở hậu trường, nhưng trên thực tế đó chỉ là sự bóng bẩy bề ngoài thôi. Có thể chị không muốn nghe tôi nói thật: Nếu có bất kỳ chuyện mờ ám nào "ở hậu trường" về cái chết của Lý Khắc Cường thì đó là quyết định của một mình Tập Cận Bình, tôi không hề biết và cũng không hề liên can. Không phải là tôi muốn trốn tránh trách nhiệm.
Kể từ Hội nghị toàn thể lần thứ ba của Ban chấp hành Trung ương Đảng CS Trung Quốc khóa XX hồi năm ngoái, tâm trạng của ông Tập đã thay đổi hoàn toàn, từ đó trở đi, nhiều phe phái trong giới Nguyên lão Quân đội đã thúc ép ông ta phải thoái vị. Ông ta bị mất ngủ thường xuyên, về đêm ngồi trong phòng làm việc uống Mao Đài, hết ly này rồi ly nữa, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Có lần ông ấy nói với tôi: "Nếu tôi thoái lui thì không đơn thuần chỉ thoái lui là xong, mà nó còn là vấn đề sanh tử.".
Tôi vô cùng sốc khi nghe vậy và nói: "Anh Tập, đừng nên nghĩ vậy. Trong cuộc đời đến một giai đoạn nào đó cũng nên buông bỏ. Biết lùi một bước để thấy biển rộng trời cao.".
Chị có biết ông ta đã làm gì không? Ông ta đập bàn và quát vào mặt tôi: "Cô thì hiểu cái gì? Thiệt là ý kiến của đàn bà". Từ hôm đó tôi không bao giờ cố gắng thuyết phục ông ta nữa. Ông ta ngày càng trở nên hoang tưởng hơn, ông ta hoài nghi đến cả những người thân thiết nhứt. Ông ta sợ bị đảo chánh và bị gạt ra rìa, thậm chí còn sợ cả những người đầu bếp, vệ sĩ và lính canh xung quanh mình.
Sau Tết Nguyên đán, hệ thống an ninh của Trung Nam Hải đã thay đổi khác đi. Nó không còn là Cục cảnh vệ Trung ương như trước đó mà là một "đội hành động đặc biệt", được trang bị võ khí đầy đủ, bề ngoài là để bảo vệ an ninh nhưng thực chất là để giám sát.
Tôi đã từng cố gắng rời khỏi Trung Nam Hải nhiều lần nhưng đều bị chặn lại, cho đến khi tôi chìa tờ giấy chứng nhận ly hôn ra và nói với họ: "Tôi chỉ là một người phụ nữ như bao người khác, đã ly hôn rồi thì trở về quê cũ Sơn Đông mà sống một mình, các anh sợ tôi khuynh đảo bên ngoài kia hay sao?". Họ cùng nhau thương lượng một lúc rồi cuối cùng cũng để tôi đi. Bây giờ nghĩ lại cái ngày hôm đó nó giống như là cuộc chạy nạn.
Về cái chết của Lý Khắc Cường, như chị biết, tôi cũng có mặt ở Bắc Kinh vào ngày xảy ra tai nạn. Nhờ xem tin tức mới biết về cái chết của anh ấy là do "bịnh tim phát tác”. Chánh phủ đã có phản ứng rất nhanh. Việc hỏa táng chóng vánh và trước khi hỏa táng thì không ai được tận mắt nhìn thấy thi thể. Chị nghi ngờ âu cũng là bình thường. Thực tế thì không chỉ riêng chị, mà rất nhiều người dân trên cả nước đều có chung sự nghi ngờ. Trên mạng tung ra rất nhiều thông tin cho rằng anh ta bị "ám sát" hoặc bị "trì hoãn việc cấp cứu", thậm chí còn cho rằng anh ấy bị "đầu độc". Tôi không thể đưa ra phán xét một cách tùy tiện. Chị hỏi tôi việc này có phải do Tập Cận Bình trực tiếp xuống tay hay không? Tôi chỉ có thể nói dựa theo hiểu biết của mình đối với ông ta rằng, nếu ông ta cảm thấy Lý Khắc Cường là mối đe dọa thì ông ta có khả năng làm điều đó, nhưng ông ta sẽ không nói với bất kỳ ai, kể cả tôi.
Câu cuối cùng chị viết trong thơ: "Anh ấy không nên chết như thế này." Tôi đã suy nghĩ rất lâu về điều đó. Đúng vậy, anh ấy không nên bị như vậy. Anh ấy là người nhẹ nhàng và nghiêm túc, ngay cả trong môi trường chánh trị ô uế ở thượng tầng, anh ấy vẫn cố gắng hết sức để giữ đúng với chính mình, nhưng chính loại "bổn phận" này lại trở thành khuyết điểm chí mạng của anh ấy. Bởi vì anh ấy không đủ tàn nhẫn, không đủ khéo léo và không "hiểu hết luật chơi".
Liên quan đến cái chết của Lý Khắc Cường tôi không có khả năng đưa ra một câu giải đáp nào cho chị cả. Nhưng tôi có thể nói với chị điều mà Lý Khắc Cường đã từng nói: "Người làm, Trời biết!". Cả đời này tôi không thể nào quên được câu đó. Chị và tôi có thể làm được tất cả những gì thì cũng đều do ông trời sắp đặt, nhân quả báo ứng ngay.
Mong chị bảo trọng thân thể, cũng hy vọng rằng một ngày nào đó trời sẽ tan sương mù.
Lệ Viện,
Ngoại ô miền nam Tế Nam, mùa hè 2025.
***
▪︎Bản tiếng Trung:
虹姐你好!
你的来信我已经收到了. 这封信转了几个地方才到我手上, 实话说看到你的字迹我愣了很久. 这两年 天翻地覆你失去了克强我也离了婚. 我现在人不在北京. 今年年初我已与老习协议离婚离开了中南海 回山东老家静养现在住在济南南郊. 我一辈子也没想过会有今天这一步. 但现实走到了这里 我也只能顺势而为. 你信里提到最关心的是克强的死因, 你问得很直接-也很沉重. 我必须坦率告诉你:我不知道他真正是怎么死的. 我能理解你的怀疑. 外面风言风语 说是我和老习联手“清除”克强. 甚至还有传言 说我们害死克强的方式,模仿的是苏联克格勃 . 看到这些话我一笑置之. 虹姐 你也了解 我们这些当“夫人的”. 哪有那种胆子?在政沿场上女人是没资格发言的, 我们能做的就是穿件旗袍给点捐款笑一笑. 国家的事 党肉的事 谁安排谁 谁搞掉谁, 我们根本插不上嘴. 很多人以为我在背后有什么影响力. 其实—呵那只是表面光鲜罢了. 说句你可能不爱听的实话: 克强的死如果真有什么“内幕"那也是老习一个人的决定 我不知情也从没参与. 这不是我在撇清责任自从去年三中全会后, 老习整个人的状态就变了, 从那时候开始军方元老各派系都在逼他退位. 他夜夜失眠 经常在夜里坐在书房喝茅台一杯接一杯满屋子酒味. 他有一次对我说:“我如果退了 就不止是退的问题 是死的问题”. 我听了吓一跳说:习啊别这样想. 人生走到一个阶段也该放下了. 退一步海阔天空嘛 结果你知道他怎么说?他猛地一拍桌子对我吼道:你懂什么?真是妇人之见!那天之后我再也没劝过他. 他整个人变得更加偏执, 连最亲近的人都成了他怀疑的对象. 他怕被政变 怕被架空, 甚至怕身边的厨子保镖警卫.
今年春节之后中南海的安保系统换了人. 不是原来的中央警卫局 是一支“特别行动组”全副武装 表面是安保 实则是监视. 我曾试图离开中南海几次 都被拦下来, 直到我拿出那张离婚证对他们说:我只是个妇道人家, 离了婚 回老家山东过我的日子, 你们还怕我在外面翻天吗?他们商量了一下 最终放我走了. 现在回头看 那天真像逃难.
至于克强的死一一你知道的 出事那天我也在北京. 我是看了新闻才知道他“心脏病发作”身亡官方反应很快火化也很快遗体事先都没让你亲自看过一眼. 你心里有疑问 是正常的
其实不光你全国很多人都有疑问. 网上各种版本说是“被暗杀”说是“延误抢救”. 我不想随便下判断. 你问我他是不是老习亲自下的手?我只能说 以我对他的了解, 如果他觉得克强是威胁 他是能做得出这种事, 但他不会告诉任何人连我也不会. 你信里最后说了一句话说:“他不该是这样死的”. 我想了很久是的他不该他是个温文尔雅做事认真的人. 哪怕在高层政治那个染缸里 他也尽量保持本分但偏偏 就是这种!“本分”成了他的致命伤. 因为他不够狠 不够圆滑不够“懂游戏规则”. 关于克强的死我不能给你什么答案. 但我可以告诉你一句克强曾经说过的话: “人在干天在看”这句话我这辈子都忘不了. 你我做不了什么 但老天爷会有安排的. 因果报应不是不报时候未到 愿你保重身体也愿这场迷雾 总有拨开的那一天.
丽媛写于济南南郊2025年夏
Lý Gia Hân
▪︎Từ Trung cộng có nhiều đồn đoán về cái chết bất đắc kỳ tử của Lý Khắc Cường và số phận tương lai của Tập Cận Bình nhưng nó chỉ dừng lại ở mức đồn đoán. Để quý bà con có tánh tò mò (như tui) chạy theo... lời đồn thì tui copy bài này về. Tui ráng biên tập lại chút xíu xiu cho dễ hiểu ha.
Bà Trình Hồng, vợ của cố Thủ tướng Lý Khắc Cường, đã viết một lá thơ gởi bà Bành Lệ Viện, (cựu) phu nhân của Tập. Sau đây là thơ của bà Bành hồi âm cho bà Trình. Ở cuối bài là tiếng Trung dành cho ai thích thì so sánh, tham khảo thêm.
***
Chào chị Hồng!
Tôi đã nhận được lá thơ của chị. Nó đã lòng vòng nhiều nơi rồi mới đến tay tôi. Thật lòng mà nói, tôi đã sững sờ rất lâu khi nhìn thấy lại nét chữ của chị. Hai năm qua có quá nhiều đổi thay, chị mất Lý Khắc Cường, tôi thì ly hôn. Bây giờ tôi không còn ở Bắc Kinh. Tôi đã xa rời ông Tập, bỏ Trung Nam Hải mà trở về Sơn Đông quê nhà để tĩnh dưỡng, hiện nay tôi ở vùng ngoại ô phía nam tỉnh Tế Nam. Cả đời tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc phải như hôm nay, nhưng đã đến mức này rồi thì đành thuận theo thời thế thôi vậy.
Chị đề cập rằng điều chị quan tâm nhứt chính là nguyên nhân cái chết của Lý Khắc Cường, chị đã hỏi trực tiếp và rất nghiêm túc. Phải thành thật mà nói với chị rằng, tôi không hề biết anh ấy thực sự chết ra sao. Tôi hiểu sự hoài nghi của chị. Ngoài kia đồn rằng tôi đã hợp tác với Tập Cận Bình để "thanh trừ" Khắc Cường, thậm chí có tin đồn rằng chúng tôi mô phỏng cách thức của KGB Liên Xô. Khi biết được những đồn thổi đó thì tôi chỉ cười trừ.
Chị Hồng, chắc chị hiểu rõ chúng ta chỉ là "phu nhân" thôi mà, làm sao lại gan như vậy? Phụ nữ chúng ta làm gì có tiếng nói trong chánh trị. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là mặc sườn xám, quyên góp một ít tiền và mỉm cười. Việc nhà nước, việc đảng, ai sắp xếp ai, ai loại bỏ ai, nhứt nhứt chúng ta không thể xía miệng vào được. Nhiều người nghĩ rằng tôi có ảnh hưởng nào đó ở hậu trường, nhưng trên thực tế đó chỉ là sự bóng bẩy bề ngoài thôi. Có thể chị không muốn nghe tôi nói thật: Nếu có bất kỳ chuyện mờ ám nào "ở hậu trường" về cái chết của Lý Khắc Cường thì đó là quyết định của một mình Tập Cận Bình, tôi không hề biết và cũng không hề liên can. Không phải là tôi muốn trốn tránh trách nhiệm.
Kể từ Hội nghị toàn thể lần thứ ba của Ban chấp hành Trung ương Đảng CS Trung Quốc khóa XX hồi năm ngoái, tâm trạng của ông Tập đã thay đổi hoàn toàn, từ đó trở đi, nhiều phe phái trong giới Nguyên lão Quân đội đã thúc ép ông ta phải thoái vị. Ông ta bị mất ngủ thường xuyên, về đêm ngồi trong phòng làm việc uống Mao Đài, hết ly này rồi ly nữa, cả căn phòng nồng nặc mùi rượu. Có lần ông ấy nói với tôi: "Nếu tôi thoái lui thì không đơn thuần chỉ thoái lui là xong, mà nó còn là vấn đề sanh tử.".
Tôi vô cùng sốc khi nghe vậy và nói: "Anh Tập, đừng nên nghĩ vậy. Trong cuộc đời đến một giai đoạn nào đó cũng nên buông bỏ. Biết lùi một bước để thấy biển rộng trời cao.".
Chị có biết ông ta đã làm gì không? Ông ta đập bàn và quát vào mặt tôi: "Cô thì hiểu cái gì? Thiệt là ý kiến của đàn bà". Từ hôm đó tôi không bao giờ cố gắng thuyết phục ông ta nữa. Ông ta ngày càng trở nên hoang tưởng hơn, ông ta hoài nghi đến cả những người thân thiết nhứt. Ông ta sợ bị đảo chánh và bị gạt ra rìa, thậm chí còn sợ cả những người đầu bếp, vệ sĩ và lính canh xung quanh mình.
Sau Tết Nguyên đán, hệ thống an ninh của Trung Nam Hải đã thay đổi khác đi. Nó không còn là Cục cảnh vệ Trung ương như trước đó mà là một "đội hành động đặc biệt", được trang bị võ khí đầy đủ, bề ngoài là để bảo vệ an ninh nhưng thực chất là để giám sát.
Tôi đã từng cố gắng rời khỏi Trung Nam Hải nhiều lần nhưng đều bị chặn lại, cho đến khi tôi chìa tờ giấy chứng nhận ly hôn ra và nói với họ: "Tôi chỉ là một người phụ nữ như bao người khác, đã ly hôn rồi thì trở về quê cũ Sơn Đông mà sống một mình, các anh sợ tôi khuynh đảo bên ngoài kia hay sao?". Họ cùng nhau thương lượng một lúc rồi cuối cùng cũng để tôi đi. Bây giờ nghĩ lại cái ngày hôm đó nó giống như là cuộc chạy nạn.
Về cái chết của Lý Khắc Cường, như chị biết, tôi cũng có mặt ở Bắc Kinh vào ngày xảy ra tai nạn. Nhờ xem tin tức mới biết về cái chết của anh ấy là do "bịnh tim phát tác”. Chánh phủ đã có phản ứng rất nhanh. Việc hỏa táng chóng vánh và trước khi hỏa táng thì không ai được tận mắt nhìn thấy thi thể. Chị nghi ngờ âu cũng là bình thường. Thực tế thì không chỉ riêng chị, mà rất nhiều người dân trên cả nước đều có chung sự nghi ngờ. Trên mạng tung ra rất nhiều thông tin cho rằng anh ta bị "ám sát" hoặc bị "trì hoãn việc cấp cứu", thậm chí còn cho rằng anh ấy bị "đầu độc". Tôi không thể đưa ra phán xét một cách tùy tiện. Chị hỏi tôi việc này có phải do Tập Cận Bình trực tiếp xuống tay hay không? Tôi chỉ có thể nói dựa theo hiểu biết của mình đối với ông ta rằng, nếu ông ta cảm thấy Lý Khắc Cường là mối đe dọa thì ông ta có khả năng làm điều đó, nhưng ông ta sẽ không nói với bất kỳ ai, kể cả tôi.
Câu cuối cùng chị viết trong thơ: "Anh ấy không nên chết như thế này." Tôi đã suy nghĩ rất lâu về điều đó. Đúng vậy, anh ấy không nên bị như vậy. Anh ấy là người nhẹ nhàng và nghiêm túc, ngay cả trong môi trường chánh trị ô uế ở thượng tầng, anh ấy vẫn cố gắng hết sức để giữ đúng với chính mình, nhưng chính loại "bổn phận" này lại trở thành khuyết điểm chí mạng của anh ấy. Bởi vì anh ấy không đủ tàn nhẫn, không đủ khéo léo và không "hiểu hết luật chơi".
Liên quan đến cái chết của Lý Khắc Cường tôi không có khả năng đưa ra một câu giải đáp nào cho chị cả. Nhưng tôi có thể nói với chị điều mà Lý Khắc Cường đã từng nói: "Người làm, Trời biết!". Cả đời này tôi không thể nào quên được câu đó. Chị và tôi có thể làm được tất cả những gì thì cũng đều do ông trời sắp đặt, nhân quả báo ứng ngay.
Mong chị bảo trọng thân thể, cũng hy vọng rằng một ngày nào đó trời sẽ tan sương mù.
Lệ Viện,
Ngoại ô miền nam Tế Nam, mùa hè 2025.
***
▪︎Bản tiếng Trung:
虹姐你好!
你的来信我已经收到了. 这封信转了几个地方才到我手上, 实话说看到你的字迹我愣了很久. 这两年 天翻地覆你失去了克强我也离了婚. 我现在人不在北京. 今年年初我已与老习协议离婚离开了中南海 回山东老家静养现在住在济南南郊. 我一辈子也没想过会有今天这一步. 但现实走到了这里 我也只能顺势而为. 你信里提到最关心的是克强的死因, 你问得很直接-也很沉重. 我必须坦率告诉你:我不知道他真正是怎么死的. 我能理解你的怀疑. 外面风言风语 说是我和老习联手“清除”克强. 甚至还有传言 说我们害死克强的方式,模仿的是苏联克格勃 . 看到这些话我一笑置之. 虹姐 你也了解 我们这些当“夫人的”. 哪有那种胆子?在政沿场上女人是没资格发言的, 我们能做的就是穿件旗袍给点捐款笑一笑. 国家的事 党肉的事 谁安排谁 谁搞掉谁, 我们根本插不上嘴. 很多人以为我在背后有什么影响力. 其实—呵那只是表面光鲜罢了. 说句你可能不爱听的实话: 克强的死如果真有什么“内幕"那也是老习一个人的决定 我不知情也从没参与. 这不是我在撇清责任自从去年三中全会后, 老习整个人的状态就变了, 从那时候开始军方元老各派系都在逼他退位. 他夜夜失眠 经常在夜里坐在书房喝茅台一杯接一杯满屋子酒味. 他有一次对我说:“我如果退了 就不止是退的问题 是死的问题”. 我听了吓一跳说:习啊别这样想. 人生走到一个阶段也该放下了. 退一步海阔天空嘛 结果你知道他怎么说?他猛地一拍桌子对我吼道:你懂什么?真是妇人之见!那天之后我再也没劝过他. 他整个人变得更加偏执, 连最亲近的人都成了他怀疑的对象. 他怕被政变 怕被架空, 甚至怕身边的厨子保镖警卫.
今年春节之后中南海的安保系统换了人. 不是原来的中央警卫局 是一支“特别行动组”全副武装 表面是安保 实则是监视. 我曾试图离开中南海几次 都被拦下来, 直到我拿出那张离婚证对他们说:我只是个妇道人家, 离了婚 回老家山东过我的日子, 你们还怕我在外面翻天吗?他们商量了一下 最终放我走了. 现在回头看 那天真像逃难.
至于克强的死一一你知道的 出事那天我也在北京. 我是看了新闻才知道他“心脏病发作”身亡官方反应很快火化也很快遗体事先都没让你亲自看过一眼. 你心里有疑问 是正常的
其实不光你全国很多人都有疑问. 网上各种版本说是“被暗杀”说是“延误抢救”. 我不想随便下判断. 你问我他是不是老习亲自下的手?我只能说 以我对他的了解, 如果他觉得克强是威胁 他是能做得出这种事, 但他不会告诉任何人连我也不会. 你信里最后说了一句话说:“他不该是这样死的”. 我想了很久是的他不该他是个温文尔雅做事认真的人. 哪怕在高层政治那个染缸里 他也尽量保持本分但偏偏 就是这种!“本分”成了他的致命伤. 因为他不够狠 不够圆滑不够“懂游戏规则”. 关于克强的死我不能给你什么答案. 但我可以告诉你一句克强曾经说过的话: “人在干天在看”这句话我这辈子都忘不了. 你我做不了什么 但老天爷会有安排的. 因果报应不是不报时候未到 愿你保重身体也愿这场迷雾 总有拨开的那一天.
丽媛写于济南南郊2025年夏
Lý Gia Hân