“Quyền sử dụng đất”: Phát minh vĩ đại thể hiện đỉnh cao trí tuệ XHCN trong việc cai trị nhân dân

traithem3x

Thôi vậy thì bỏ
Khi tài sản vật lý biến thành một dạng chứng khoán đặc biệt

Trong một số mô hình thể chế, đất đai được quy định là thuộc sở hữu toàn dân, do Nhà nước đại diện quản lý.
Về mặt lý thuyết, đây là cơ chế nhằm tránh việc tập trung tích lũy đất đai vào tay một số nhóm lợi ích tư nhân.
Nhưng trên thực tế, hệ thống này lại tạo ra một loạt hệ quả kinh tế – xã hội rất đặc trưng, đến mức có thể coi là một dạng “thiết kế thể chế tinh vi” ảnh hưởng trực tiếp đến thị trường bất động sản, hành vi người dân, quyền tài sản, và cấu trúc tích lũy của cải trong xã hội.




1. Sự lập lờ giữa “sở hữu đất” và “quyền sử dụng đất”

Trong cơ chế này, người dân không sở hữu đất đai, mà chỉ được cấp quyền sử dụng.
Để chứng minh quyền đó, họ nhận một tấm giấy — giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.

Điều quan trọng:
  • Đây không phải giấy chứng nhận sở hữu.
  • Chỉ là bằng chứng được “cấp quyền sử dụng”.
  • Và vì là “được cấp”, nên về lý thuyết có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào.

Thị trường giao dịch đất đai thực chất không phải thị trường đất, mà là thị trường mua bán quyền sử dụng đất — một loại tài sản mang dáng dấp của chứng khoán hơn bất động sản.




2. Vì sao truyền thông hạn chế nhắc đúng bản chất “quyền sử dụng đất”?

Các bản tin thường nói:
  • “bán đất”
  • “mua đất”
  • “giá đất tăng”
  • “đầu tư đất nền”

Nhưng rất hiếm thấy cụm từ:
  • “mua bán quyền sử dụng đất”

Điều này tạo ra:
  • ảo giác đang sở hữu tài sản gốc,
  • che mờ thực tế rằng người dân chỉ có quyền sử dụng,
  • kích thích giao dịch, tạo tâm lý đất “thuộc về mình”.




3. Khi quyền sử dụng biến thành một loại chứng khoán

Vì người dân giao dịch “giấy sử dụng” chứ không giao dịch tài sản gốc, thị trường vận hành giống thị trường chứng khoán:
  • giá lên xuống theo tin đồn và quy hoạch,
  • người dân “trade giấy” giống cổ phiếu,
  • giấy không phản ánh quyền sở hữu thực.

Thậm chí giấy quyền sử dụng đất còn bấp bênh hơn cổ phiếu:
  • có thể bị thu hồi,
  • bị điều chỉnh quy hoạch,
  • bị hạn chế giao dịch,
  • bị thay đổi mục đích sử dụng bất cứ lúc nào.

Do đó đây là thị trường tài sản giả định, không phải tài sản sở hữu.




4. Động cơ tạo ra một thị trường giao dịch khổng lồ

Khi quyền sử dụng đất trở thành hàng hóa, Nhà nước thu được rất nhiều:
  • phí chuyển nhượng,
  • thuế thu nhập cá nhân,
  • lệ phí trước bạ,
  • tiền sử dụng đất,
  • phí chuyển đổi mục đích.

Hơn nữa:
Mọi giao dịch phải thông qua bộ máy công quyền, nên mỗi giao dịch đều sinh lợi cho ngân sách.




5. Quyền sử dụng đất như công cụ điều tiết xã hội

Đất gắn với nhu cầu sinh tồn: ở, sản xuất, kinh doanh.
Khi không thuộc sở hữu tư nhân, Nhà nước có thể:
  • quyết định ai được xây gì,
  • xây lúc nào,
  • được chuyển nhượng hay không,
  • định giá bằng quy hoạch,
  • thu hồi với lý do “phát triển”.

Quyền sử dụng đất trở thành công cụ điều tiết mạnh hơn bất kỳ sắc thuế nào.




6. Đất đai – đối thủ của vàng, đô la và ngoại tệ

Vì các kênh tài sản khác bị kiểm soát, dòng tiền tất yếu chảy vào đất.

Lợi ích:
  • Nhà nước quan sát được dòng tiền,
  • kiểm soát được dòng tiền,
  • và điều tiết được dòng tiền.

Đất trở thành:
  • kênh trú ẩn chính,
  • được kiểm soát,
  • và tạo lợi ích tài chính cho ngân sách.




7. Khi kênh tích lũy của cải nằm trong loại tài sản Nhà nước nắm quyền tối hậu

Khi đất là két sắt tích lũy của cả xã hội:
  • chìa khóa két thuộc Nhà nước,
  • giá trị phụ thuộc quy hoạch,
  • tài sản có thể biến đổi theo quyết định công quyền.

Nhà nước không chỉ kiểm soát nhu cầu ở — mà còn kiểm soát luôn phương thức tích lũy tài sản của toàn dân.

Đây là cấu trúc quyền lực rất mạnh.




8. Sự lập lờ có chủ đích: thị trường phình to nhưng công cụ điều tiết vẫn giữ lại

– Luật đánh thuế BĐS thứ hai mãi không được thông qua
→ đầu cơ không bị kiềm chế
→ thị trường phình to
→ giá đất luôn căng

– Tín dụng – tiền tệ ưu tiên cho bất động sản
→ BĐS được “bơm hơi” liên tục
→ giá không giảm thực
→ giá trị ảo ngày càng lớn

– Truyền thông nói “siết”, nhưng thực tế lại thả nổi
→ không xử lý tận gốc
→ chu kỳ bong bóng lặp lại
→ nhà ở giá hợp lý vẫn xa tầm tay

Những điều này cho thấy thị trường được duy trì ở trạng thái “luôn lớn, luôn nóng”, chứ không thực sự được làm lạnh.




9. Bất động sản – công cụ quyền lực nhưng cũng là con dao hai lưỡi

Cơ chế dựa vào đất tạo sức mạnh lớn, nhưng cũng chứa rủi ro rất sâu:

– Bong bóng không bao giờ vỡ, nhưng ngày càng căng hơn
Không cho vỡ → ổn định ngắn hạn
Không cho xì → bất ổn dài hạn
Chi phí duy trì ngày càng cao.

– Hệ lụy kinh tế: lệch cấu trúc và nguy cơ mất kiểm soát
  • vốn bị hút khỏi sản xuất,
  • tạo nhóm lợi ích – lũng đoạn,
  • ảnh hưởng uy tín quản lý.

– Hệ quả xã hội: thế hệ trẻ bị treo tương lai
  • không thể mua nhà,
  • không lập gia đình,
  • không sinh con,
  • niềm tin suy giảm.

Một bộ phận lớn người dân không tiếp cận được nhà ở — nhu cầu cơ bản nhất — sẽ hình thành tâm lý xa rời hệ thống.

– Rủi ro thể chế: từ công cụ thành điểm yếu

Khi sự bất ổn xã hội gia tăng, bất động sản – vốn được thiết kế như công cụ quyền lực – có thể trở thành rủi ro lớn nhất đối với chính hệ thống vận hành nó.

Một công cụ kiểm soát quá mạnh đôi khi trở thành nguồn bất ổn tiềm ẩn, nếu không được điều tiết thận trọng.




10. Khi quyền quản lý đất tập trung: bất động sản trở thành “miếng mồi” của tham nhũng chính sách

Trong cơ chế đất đai tập trung quyền quản lý, một hệ quả đặc biệt là sự hình thành của tầng lớp có thể hưởng lợi từ thông tin bất đối xứngquyền tiếp cận quy hoạch.

Những người làm công tác quản lý – quy hoạch:
  • vẽ bản đồ,
  • duyệt chỉ tiêu,
  • biết thông tin trước khi công bố,
  • gom đất trước khi quy hoạch hé lộ.

Đây không phải kiểu tham nhũng trực tiếp, mà là:
“tham nhũng chính sách” — hưởng lợi từ chính sách thay đổi và thông tin sớm, dù không vi phạm luật.

Hệ quả:
  • giới nắm quy hoạch là giới giữ nhiều đất nhất,
  • giá đất bị đẩy lên do gom – thổi – bán theo quy hoạch,
  • cán bộ lương thấp nhưng sở hữu tài sản lớn,
  • cải cách chính sách đất đai trở nên khó khăn.

Khi nhóm ban hành luật cũng là nhóm hưởng lợi nhiều nhất từ thị trường, việc “siết” trở nên rất phức tạp.
Điều này góp phần duy trì trạng thái thị trường bất động sản luôn nóng và lệch so với nhu cầu thực.




Kết luận

Cơ chế quyền sử dụng đất tạo ra:
  • một thị trường khổng lồ,
  • một nguồn thu lớn,
  • một công cụ điều tiết xã hội,
  • một cơ chế kiểm soát tài sản,
  • và một thị trường giao dịch tài sản “nửa thật nửa hư”.

Giá trị không đến từ đất đai thực, mà đến từ cách thể chế định nghĩa đất đai và quyền sử dụng nó.
Đó là lý do cơ chế này vừa mạnh mẽ, vừa đầy rủi ro — một cấu trúc quyền lực tinh vi nhưng luôn tiềm ẩn khả năng tự gây tổn thương nếu không được kiểm soát đúng cách.
 
học của Mỹ đấy
biết "Eminent domain" không?
Eminent Domain Law Cartoons and Comics - funny pictures from CartoonStock
 
Sửa lần cuối:

Có thể bạn quan tâm

Top