Huyền thoại bóng đá Brazil Ronaldo de Lima vừa thẳng thắn phản bác tuyên bố của Cristiano Ronaldo rằng anh là 'cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử'.
Trong cuộc phỏng vấn với ESPN Brasil, “Người ngoài hành tinh” - Ronaldo Nazario - nói rõ quan điểm: “Cristiano nói cậu ấy là người hay nhất lịch sử? Tôi không thích nói về chuyện đó. Có những người tự tin quá mức. Tôi thích để người khác nói về những gì mình đã làm hơn là tự khẳng định bản thân”.
Cái lý của Ronaldo "béo"
Ronaldo “béo” vẫn dành sự tôn trọng cho hành trình của CR7, nhưng không đồng ý với việc đặt anh ở vị trí số 1: “Cristiano có một sự nghiệp tuyệt vời, ghi mọi loại bàn thắng, thích nghi xuất sắc khi chuyển từ cánh sang trung phong, điều đó không dễ. Cậu ấy chắc chắn nằm trong số những cầu thủ vĩ đại nhất lịch sử, nhưng là số 1 thì tôi không đồng ý. Với tôi, Cristiano thuộc top 10”.
Phát ngôn này như một lời nhắc: cuộc tranh luận “ai vĩ đại nhất” chưa bao giờ có hồi kết. Bóng đá, qua mỗi thời kỳ, đều sản sinh ra những biểu tượng riêng , từ Pele, Maradona đến Ronaldo Nazario, Zinedine Zidane, Lionel Messi và Cristiano Ronaldo. Mỗi người là một mảnh ghép trong bức tranh di sản của môn thể thao đẹp nhất hành tinh.
Nếu thập niên 60 thuộc về Pele, thì thập niên 80 là của Maradona. Họ là hai nửa hoàn hảo của thời kỳ bóng đá lãng mạn, nơi kỹ năng, đam mê và cảm xúc hòa làm một.
Pele là biểu tượng của niềm vui, của bóng đá samba, người đầu tiên biến sân cỏ thành sân khấu toàn cầu. Ông vô địch World Cup ba lần, ghi hơn nghìn bàn thắng và mở ra kỷ nguyên cầu thủ trở thành thương hiệu quốc tế.
Diego Maradona là thiên tài bóng đá nổi loạn.
Maradona lại là kẻ nổi loạn thiên tài. Ông không chỉ chơi bóng, ông sống cùng trái bóng.
Khi Pele đại diện cho sự thanh tao, Maradona đại diện cho sức mạnh đường phố, cho bóng đá của nỗi đau và đam mê. Ông kéo Argentina lên đỉnh thế giới năm 1986 bằng bàn thắng “Bàn tay của Chúa” và cú solo khiến cả nước Anh sững sờ. Maradona không hoàn hảo, nhưng chính sự bất toàn ấy khiến ông trở thành biểu tượng của con người, rực rỡ, bản năng và đầy khuyết điểm.
Sau thời của họ, bóng đá bước vào kỷ nguyên hiện đại. Ronaldo “béo” và Zidane xuất hiện như hai ngôi sao lớn của thập niên 1990, đầu 2000. Ronaldo Nazario là hiện thân của tốc độ và bản năng săn bàn. Ở tuổi 21, anh đã hai lần đoạt Quả bóng vàng.
Ronaldo ghi bàn bằng mọi cách, ở mọi nơi, từ PSV, Barcelona, Inter đến Real Madrid. Dù chấn thương cướp mất phần lớn sự nghiệp, Ronaldo vẫn để lại hình ảnh “Người ngoài hành tinh”, mẫu trung phong toàn năng đầu tiên của bóng đá hiện đại.
Zidane thì khác. Anh là nghệ sĩ cuối cùng của sân cỏ. Với đôi chân như cọ vẽ, "Zizou" không chạy theo tốc độ, anh tạo ra khoảnh khắc. Những cú xoay người, đường chuyền, cú volley vào lưới Leverkusen năm 2002, tất cả đều trở thành ký ức của một thời kỳ bóng đá đầy cảm xúc.
Zidane không phải người ghi nhiều bàn, nhưng mỗi khi bóng chạm chân anh, cả sân vận động đều như dừng lại. Huyền thoại người Pháp vô địch World Cup, Euro, Champions League, và hơn hết, để lại dấu ấn về sự thanh thoát trong bóng đá quyền lực.
Tranh luận Ronaldo và Messi
Đến Messi và Cristiano Ronaldo, cuộc tranh luận ấy được nối dài sang kỷ nguyên dữ liệu và truyền thông. Họ là hai cực đối lập hoàn hảo, tài năng thiên bẩm và ý chí sắt đá.
Messi từng giành 8 Quả bóng vàng.
Messi là kẻ mộng mơ của thế giới thực. Anh không tạo ra sức mạnh, anh tạo ra khoảnh khắc. Mỗi pha chạm bóng là một nét vẽ.
Leo biến sự đơn giản thành nghệ thuật. Anh làm mọi thứ nhẹ nhàng đến mức người ta quên rằng phía sau là cả một hành trình kiên định. Tám Quả bóng vàng, hơn 800 bàn thắng, vô địch World Cup, đó là hành trình khép lại một giấc mơ trọn vẹn.
Cristiano Ronaldo thì đại diện cho nỗ lực vô biên. Từ cậu bé Madeira gầy gò, anh vươn lên bằng sự khổ luyện không ngừng. Cristiano Ronaldo biến cơ thể thành vũ khí, biến bản thân thành hình mẫu của kỷ luật.
CR7 là cỗ máy của bàn thắng, là cầu thủ hoàn thiện đến từng chi tiết. Anh có thể không có sự tự nhiên như Messi, nhưng anh có khát vọng không ai sánh được. Ronaldo là tấm gương cho thế hệ cầu thủ tin rằng sự vĩ đại không phải món quà, mà là kết quả của kỷ luật.
Ba thế hệ, sáu huyền thoại, mỗi người đại diện cho một giai đoạn tiến hóa của bóng đá. Pele và Maradona tạo nên nền tảng cảm xúc. Ronaldo “béo” và Zidane đem bóng đá đến với thế giới toàn cầu hóa. Messi và Cristiano Ronaldo đưa nó lên tầm công nghiệp hóa, nơi mọi bàn thắng, mọi pha chạm bóng đều được đếm, phân tích và tranh luận không dứt.
Không ai có thể là “số 1 tuyệt đối”. Vì bóng đá không chỉ là trò chơi của kỹ năng, mà còn là trò chơi của cảm xúc và thời đại. Pele vĩ đại trong thế giới chưa có Internet. Maradona vĩ đại trong thời khốn khó của Argentina. Ronaldo và Zidane là sản phẩm của thời bóng đá mở cửa. Messi và Cristiano là kết tinh của công nghệ, dinh dưỡng và truyền thông.
Câu hỏi “ai là người hay nhất lịch sử” vì thế sẽ không bao giờ có hồi kết. Bởi mỗi người hâm mộ đều chọn cho mình một “số 1” dựa trên ký ức, cảm xúc và niềm tin. Và có lẽ, chính việc chúng ta vẫn còn tranh cãi, vẫn còn kể về họ, đó mới là bằng chứng cho thấy: mọi huyền thoại đều bất tử, chỉ là theo cách riêng của mình.