Sáng đầu tuần đi làm tự nhiên cảm thấy trống rỗng quá

Đi làm suy cho cùng chỉ là chuyện dùng sức lực, thời gian hoặc trí óc để đổi lấy miếng cơm manh áo. Chứ không phải để đổi cả cảm xúc và tinh thần. Đừng để công việc khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và bế tắc.
Chúng ta, ai cũng chỉ là những con người bình thường đang vật lộn để sống. Có những điều, thật ra chẳng đáng để bận lòng. Đừng tin vào cái "áp lực sẽ trở thành động lực".

Không đâu, nhiều khi nó chỉ hóa thành bệnh tật, thành mệt mỏi, thành nỗi cô đơn giữa đêm khuya.
Đi làm giống như một vở diễn, chúng ta vì nghèo mà gặp nhau, đều là những con người đang xoay sở giữa cuộc sống bộn bề. Thế thì ai hơn ai ? Ai cao quý hơn ai ? Đến cuối cùng, điều khiến người ta tiếc nuối không phải là "tôi đã không làm việc đủ chăm chỉ" mà là "tôi đã không sống đủ vui, không ăn những bữa ngon, không trải nghiệm cuộc đời như mình muốn". Hãy nhớ kĩ : "sống hạnh phúc mới là công việc chính của chúng ta, công việc kiếm tiền chỉ là nghề phụ". Công ty dù có lớn đến đâu vẫn chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đừng gửi gắm quá nhiều kì vọng ! Vì những lần bạn thức trắng đêm, dốc cạn sức lực thì trong mắt người khác có thể chẳng đáng một đồng xu.

Cuộc đời này, bạn không sinh ra để làm việc đến kiệt sức. Bạn là người trải nghiệm hành trình mang tên cuộc sống - còn đi làm chỉ là nhiệm vụ phụ để bạn mua vé tham gia chuyên phiêu lưu này thôi.
 
Tôi thì lại cảm thấy rất thoải mái. Mặc dù luôn thể hiện là loser chuyện sục cặc khan qua ngày trên xàm, nhưng bản thân lại là một vị giám đốc cao cao tại thượng ở ngoài đời, cái người mà thích thì làm, còn đéo thích thì có thể nằm ngủ cả ngày, hoặc khi thì ca hát, khi thì nhảy múa, lúc nào muốn đau đầu vì công việc thì muốn, còn không muốn thì có thể "kệ mẹ nó", tôi cảm thấy khoảng thời gian này thật là tuyệt vời.
 
  1. Mục đích ban đầu:
    Onizuka, một cựu thành viên của nhóm biker Bōsōzoku, ban đầu quyết định trở thành giáo viên để có cơ hội tiếp xúc với các nữ sinh trẻ.
  2. Sự thay đổi nhận thức:
    Khi bắt đầu công việc tại Trường trung học tư thục Học viện Thánh lâm, anh dần khám phá ra khả năng của mình trong việc thấu hiểu và hỗ trợ những học sinh có vấn đề, biến những học sinh cá biệt thành người có định hướng tốt hơn.
  3. Sự nghiệp giáo viên:
    Cuối cùng, Onizuka đã chứng minh được rằng mình có thể trở thành một giáo viên thực thụ, mặc dù với phong cách rất riêng biệt và không giống ai.
 


Verse 1
Có một chàng xamer, tối ngày ôm chiếc màn hình
Số anh thì hơi loser, cười khan cho qua nỗi buồn thinh
Bạn bè vui bên kia, riêng anh lặng lẽ một mình
Trái tim đầy khoảng trống, chẳng ai ngó ngàng ghé nhìn

Pre-chorus
Đêm xuống, đời vô vị, ai đâu hay hiểu anh
Nhiều câu hỏi lặng thinh, vang trong bóng tối lạnh

Chorus
Anh thất bại, cô đơn giữa chốn đông người
Anh vẫn ế, chẳng ai nắm tay đi chung đời
Trống vắng như lạc vào không gian, những ước mơ vỡ tan
Nhưng anh cố gắng bước đi, dẫu đường dài gian nan
Vẫn gắng bước đi tìm ra một ngày bình yên

Verse 2
Ngày trôi như livestream, cảm xúc chỉ là trò chơi
Biết mình đang mệt nhoài, nhưng chẳng biết bắt đầu nơi đâu
Inbox viết không gửi, cười giả trước khung chat màu
Trong lòng là bão tố, ngoài kia là bình yên phai màu

Pre-chorus
Có lúc anh muốn buông, thôi mặc cho tháng năm
Nhưng một tiếng nhỏ vang, “cố thêm lần nữa thôi”

Chorus
Anh thất bại, cô đơn giữa chốn đông người
Anh vẫn ế, chẳng ai nắm tay đi chung đời
Trống vắng như lạc vào không gian, những ước mơ vỡ tan
Nhưng anh cố gắng bước đi, dẫu đường dài gian nan
Vẫn gắng bước đi tìm ra một ngày bình yên

Bridge
Anh biết đau, anh cho phép mình buồn
Anh muốn yêu, nhưng sợ vết thương chẳng còn chỗ hàn gắn
Nên anh tập dậy sớm, dắt mình ra phố đông
Ngắm mặt trời, nhặt một nụ cười, gieo lại hy vọng nhỏ nhoi

Chorus (biến tấu)
Dẫu thất bại, vẫn cô đơn nhưng anh tin
Ế chưa phải kết thúc, sẽ có ai đến bên
Trống vắng còn đó, nhưng trong tim dần sáng lên
Anh bước chậm mà vững vàng, mỗi ngày là phép màu
Anh bước chậm mà vững vàng, để một ngày nụ cười không phai màu

Outro
Có một chàng xamer, đang tập sống mới từng ngày
Số anh thì hơi loser, nhưng rồi mai sẽ khác, một ngày anh đổi thay.

@Thích Vét Máng @Hoàng Tử DiNa @chuột lang nước @vuacuaxam
 
Đi làm suy cho cùng chỉ là chuyện dùng sức lực, thời gian hoặc trí óc để đổi lấy miếng cơm manh áo. Chứ không phải để đổi cả cảm xúc và tinh thần. Đừng để công việc khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và bế tắc.
Chúng ta, ai cũng chỉ là những con người bình thường đang vật lộn để sống. Có những điều, thật ra chẳng đáng để bận lòng. Đừng tin vào cái "áp lực sẽ trở thành động lực".

Không đâu, nhiều khi nó chỉ hóa thành bệnh tật, thành mệt mỏi, thành nỗi cô đơn giữa đêm khuya.
Đi làm giống như một vở diễn, chúng ta vì nghèo mà gặp nhau, đều là những con người đang xoay sở giữa cuộc sống bộn bề. Thế thì ai hơn ai ? Ai cao quý hơn ai ? Đến cuối cùng, điều khiến người ta tiếc nuối không phải là "tôi đã không làm việc đủ chăm chỉ" mà là "tôi đã không sống đủ vui, không ăn những bữa ngon, không trải nghiệm cuộc đời như mình muốn". Hãy nhớ kĩ : "sống hạnh phúc mới là công việc chính của chúng ta, công việc kiếm tiền chỉ là nghề phụ". Công ty dù có lớn đến đâu vẫn chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đừng gửi gắm quá nhiều kì vọng ! Vì những lần bạn thức trắng đêm, dốc cạn sức lực thì trong mắt người khác có thể chẳng đáng một đồng xu.

Cuộc đời này, bạn không sinh ra để làm việc đến kiệt sức. Bạn là người trải nghiệm hành trình mang tên cuộc sống - còn đi làm chỉ là nhiệm vụ phụ để bạn mua vé tham gia chuyên phiêu lưu này thôi.
 
@dungđamchemnhau ?
ủa vậy là thất nghiệp dữ chưa má
 


Verse 1
Có một chàng xamer, tối ngày ôm chiếc màn hình
Số anh thì hơi loser, cười khan cho qua nỗi buồn thinh
Bạn bè vui bên kia, riêng anh lặng lẽ một mình
Trái tim đầy khoảng trống, chẳng ai ngó ngàng ghé nhìn

Pre-chorus
Đêm xuống, đời vô vị, ai đâu hay hiểu anh
Nhiều câu hỏi lặng thinh, vang trong bóng tối lạnh

Chorus
Anh thất bại, cô đơn giữa chốn đông người
Anh vẫn ế, chẳng ai nắm tay đi chung đời
Trống vắng như lạc vào không gian, những ước mơ vỡ tan
Nhưng anh cố gắng bước đi, dẫu đường dài gian nan
Vẫn gắng bước đi tìm ra một ngày bình yên

Verse 2
Ngày trôi như livestream, cảm xúc chỉ là trò chơi
Biết mình đang mệt nhoài, nhưng chẳng biết bắt đầu nơi đâu
Inbox viết không gửi, cười giả trước khung chat màu
Trong lòng là bão tố, ngoài kia là bình yên phai màu

Pre-chorus
Có lúc anh muốn buông, thôi mặc cho tháng năm
Nhưng một tiếng nhỏ vang, “cố thêm lần nữa thôi”

Chorus
Anh thất bại, cô đơn giữa chốn đông người
Anh vẫn ế, chẳng ai nắm tay đi chung đời
Trống vắng như lạc vào không gian, những ước mơ vỡ tan
Nhưng anh cố gắng bước đi, dẫu đường dài gian nan
Vẫn gắng bước đi tìm ra một ngày bình yên

Bridge
Anh biết đau, anh cho phép mình buồn
Anh muốn yêu, nhưng sợ vết thương chẳng còn chỗ hàn gắn
Nên anh tập dậy sớm, dắt mình ra phố đông
Ngắm mặt trời, nhặt một nụ cười, gieo lại hy vọng nhỏ nhoi

Chorus (biến tấu)
Dẫu thất bại, vẫn cô đơn nhưng anh tin
Ế chưa phải kết thúc, sẽ có ai đến bên
Trống vắng còn đó, nhưng trong tim dần sáng lên
Anh bước chậm mà vững vàng, mỗi ngày là phép màu
Anh bước chậm mà vững vàng, để một ngày nụ cười không phai màu

Outro
Có một chàng xamer, đang tập sống mới từng ngày
Số anh thì hơi loser, nhưng rồi mai sẽ khác, một ngày anh đổi thay.

@Thích Vét Máng @Hoàng Tử DiNa @chuột lang nước @vuacuaxam
“Chúng ta chỉ đang cố gắng mạnh mẽ…
Chứ thật ra, chẳng ai trong chúng ta là người giỏi chịu đựng cả.”
Tớ có một người bạn – à, có lẽ cậu cũng từng gặp một người như thế. Lúc nào cũng cười thật tươi, nói chuyện nhẹ nhàng, đôi khi còn là người giỏi an ủi người khác nhất. Nhưng một lần, tớ vô tình thấy cậu ấy ngồi một mình nơi góc quán vắng, mắt đỏ hoe và tay siết chặt lấy vạt áo như thể chỉ cần buông ra thôi là mọi thứ sẽ vỡ nát.
Chúng mình vẫn thường như vậy. Chúng ta giấu đi những lần hụt hẫng, những đêm mất ngủ, những lần gồng mình để “ổn” – chỉ vì không muốn ai lo, hay đôi khi là vì sợ mình yếu đuối. Chúng ta học cách cười khi tim đau, gật đầu khi lòng đầy hoài nghi, và im lặng khi trong đầu là một mớ hỗn độn không thể gọi thành tên.
Tớ nghĩ, con người vốn chẳng được tạo ra để mạnh mẽ mãi. Cũng như cây không thể ra hoa quanh năm, và trời không thể nắng mãi không mưa. Chúng ta cũng cần những khoảng lặng – để thở, để được vỡ òa, để học cách yêu lấy chính mình trong những ngày chẳng còn ai bên cạnh.
Nếu hôm nay cậu thấy mệt, hãy để mình được yếu lòng một chút. Không phải để gục ngã, mà để thở ra những nỗi đau đã kìm nén quá lâu. Vì đôi khi, chỉ cần một ai đó hiểu, một câu hỏi nhẹ: “Cậu ổn không?” cũng đủ để ai đó gượng dậy bước tiếp.
sctR5H.jpg

"CỨ SỐNG, RỒI SẼ SỐNG"
Câu nói nghe rất vô tri nhưng nó lại đem cho người đọc một suy nghĩ không hề đơn giản "Sống ai mà chả sống" nhưng sống như nào mới gọi là sống? Hay ta chỉ sống qua ngày này qua tháng nọ, sống như một vòng lập giống như trong thế giới game đã được lập trình sẵn. Có một cậu bạn kia đang sống một cuộc đời hết sức vô vị vì cậu bạn ấy như một cổ máy đã được lập trình sống cho qua ngày, sống để lo cho cuộc sống hiện tại chớ cậu ấy không hề cảm giác như cậu ấy được sống theo đúng nghĩa sống. Tớ cũng chưa biết phải như thế nào mới là sống đúng chỉ biết "Sống với cuộc sống hiện tại". Nhưng chung quy mình phải sống vì chẳng biết phía trước có những sự kiện hay những thứ gì mới mẻ hay không vậy nên hãy "Cứ sống đi rồi sẽ sống mà".
484811996_122190513230113072_7847882290399999880_n.jpg
 


Bài hát: Thích Vét Máng – kẻ mộng mơ lạc lối


Verse 1:
Có một người tên Vét Máng, suốt ngày ngồi trước màn hình
Ảnh gái trên mạng lung linh, nhìn mãi mà tim vẫn lạnh
Bạn bè rủ rê chẳng tới, công việc cũng quên luôn rồi
Thanh xuân trôi đi vội vã, chỉ còn tiếng thở dài thôi...


Điệp khúc:
Ôi Thích Vét Máng ơi, đời đâu chỉ có người đẹp trên môi
Sao không bước ra ngoài kia, nơi nắng gió vẫn gọi mời
Mãi nhìn ảnh rồi cũng phai, tuổi xuân rụng rơi theo tháng ngày
Trái tim khát khao yêu thương, nhưng nào đâu dám nắm tay…


Verse 2:
Có bao lần tự hứa sẽ đổi thay, nhưng rồi lại quên ngay
Bóng hình ảo trong màn đêm, níu lấy từng phút giây
Chẳng ai nhớ tên một người, chỉ sống cùng nghìn tấm hình
Giấc mơ yêu thương xa vời, tan theo tháng năm vô tình...


Điệp khúc:
Ôi Thích Vét Máng ơi, đời đâu chỉ có người đẹp trên môi
Sao không bước ra ngoài kia, nơi nắng gió vẫn gọi mời
Mãi nhìn ảnh rồi cũng phai, tuổi xuân rụng rơi theo tháng ngày
Trái tim khát khao yêu thương, nhưng nào đâu dám nắm tay…


Bridge:
Rồi một ngày kia, khi soi gương mới thấy mình già
Những bức ảnh kia, nào giữ được thanh xuân đã qua
Hãy một lần thôi, bước ra tìm lấy một tình ca
Để đời còn nghe, tiếng cười vang nơi thật thà...


Điệp khúc cuối:
Ôi Thích Vét Máng ơi, hãy thôi sống giữa mộng ảo chơi vơi
Thanh xuân vốn dĩ ngắn thôi, xin giữ lấy những ngày tươi
Để ngày mai khi ngoảnh lại, chẳng nuối tiếc trôi qua hoang hoải
Có ai đó chờ bàn tay, chứ đâu phải bức tranh phai...
 
Đi làm suy cho cùng chỉ là chuyện dùng sức lực, thời gian hoặc trí óc để đổi lấy miếng cơm manh áo. Chứ không phải để đổi cả cảm xúc và tinh thần. Đừng để công việc khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và bế tắc.
Chúng ta, ai cũng chỉ là những con người bình thường đang vật lộn để sống. Có những điều, thật ra chẳng đáng để bận lòng. Đừng tin vào cái "áp lực sẽ trở thành động lực".

Không đâu, nhiều khi nó chỉ hóa thành bệnh tật, thành mệt mỏi, thành nỗi cô đơn giữa đêm khuya.
Đi làm giống như một vở diễn, chúng ta vì nghèo mà gặp nhau, đều là những con người đang xoay sở giữa cuộc sống bộn bề. Thế thì ai hơn ai ? Ai cao quý hơn ai ? Đến cuối cùng, điều khiến người ta tiếc nuối không phải là "tôi đã không làm việc đủ chăm chỉ" mà là "tôi đã không sống đủ vui, không ăn những bữa ngon, không trải nghiệm cuộc đời như mình muốn". Hãy nhớ kĩ : "sống hạnh phúc mới là công việc chính của chúng ta, công việc kiếm tiền chỉ là nghề phụ". Công ty dù có lớn đến đâu vẫn chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đừng gửi gắm quá nhiều kì vọng ! Vì những lần bạn thức trắng đêm, dốc cạn sức lực thì trong mắt người khác có thể chẳng đáng một đồng xu.

Cuộc đời này, bạn không sinh ra để làm việc đến kiệt sức. Bạn là người trải nghiệm hành trình mang tên cuộc sống - còn đi làm chỉ là nhiệm vụ phụ để bạn mua vé tham gia chuyên phiêu lưu này thôi.

Tao đọc những dòng tâm sự của mày lúc 14:00, trời đang mưa tầm tã, và tao tưởng tượng mày đang đứng ở một góc vỉa hè nào đó của cuộc đời, hai tay bỏ túi, nhìn xe cộ vút qua, rồi tự hỏi: “Ủa, mình đang đổi cả tuổi trẻ lấy cái gì thế?” Mày đúng: đi làm chỉ là trade-off thôi, không ai được sinh ra để cúi mặt cả đời. Nhưng mày cũng đừng quên – trade-off chỉ có giá trị khi ta còn biết mình đang trade cái gì, và đổi lấy cái gì.

Mày nói áp lực không hóa động lực, mà hóa bệnh. Đúng. Nhưng cũng có những đêm áp lực nặng trĩu, người ta vẫn thức viết nốt câu code cuối, gõ nốt dòng báo cuối, rồi ra ban-công hít một hơi thuốc, nhìn thành phố lặng lẽ và tự dưng thấy… mình vẫn còn sống. Không phải vì công việc cao quý, mà vì họ biết: “Tao đang đổi thời gian này để mai kia tao đèo mẹ tao đi biển, hoặc đơn giản là mua cho bản thân cái máy ảnh tao thích từ hồi lớp 9.” Cái chết thật sự của áp lực là khi ta quên mất điểm dừng ấy, chứ không phải áp lực vốn dĩ là thứ cần tiêu diệt.

Mày bảo công ty chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đúng luôn. Nhưng cái máy tính mày đang cầm, cái điện thoại mày dùng để lên xàm xem sex, cũng là công cụ. Tao chưa thấy ai ôm laptop ngủ cả, nhưng tao từng thấy thằng bạn tao, Ô Lìn @Olineasdf , dùng cái laptop ấy để viết một bức thư xin lỗi người yêu sau khi cãi nhau, rồi bật khóc một mình, xong lại nấu mì tôm ăn đến 2 giờ sáng lo lắng sợ hãi về tương lai. Công cụ vô tri, nhưng người dùng có tâm thì nó thành đường dẫn đến hạnh phúc, không phải đường đua tới nỗi mệt nhọc.

Mày nói: “Sống hạnh phúc mới là công việc chính, còn kiếm tiền chỉ là nghề phụ.” Câu ấy hay vãi. Nhưng hạnh phúc không tự dưng ghé thăm, nó cũng cần vé vào cửa. Vé ấy đôi khi là đồng lương 8 tiếng, đôi khi là cái bonus cuối năm, đôi khi chỉ là tiền taxi về nhà khi trời mưa tầm tã. Đừng ngại mua vé, chỉ cần đừng để vé ấy đổi cả linh hồn.

Tao không dạy đời mày “hãy yêu đời lên” – mày đã từng yêu đời lắm rồi, chỉ tạm thời đang bị đời nghẹt thở thôi. Tao chỉ nhắc mày:

- Mỗi tối, dù mệt đến mấy, cũng dành 10 phút làm một việc duy nhất không liên quan đến KPI: nghe bài hát mày từng thích hồi cấp 3, đọc lại bộ truyện Cô Giáo Thảo, hoặc gọi cho tao – tao sẵn sàng nghe, kể cả khi mày chỉ muốn chửi thề.
- Cuối tuần, đặt vé xe buýt đi Vũng Tàu – không cần resort, chỉ cần bịch xoài lắc, cát dính chân, và bình minh không đòi bill.

- Viết ra ba thứ mày muốn làm trước khi 60 tuổi. Đừng to tát: “được uống bia với bố trên ban-công nhà mình”, “học nấu được món thịt kho tào mẹ hay nấu”, “chạy xe máy lên Đà Lạt tháng 12 để mặc áo len”. Để đó, dán lên tường, mỗi lần cảm thấy mình chỉ là con số trên bảng lương thì nhìn vào, tự nhủ: “Tao còn nợ thằng kia một chuyến đi.”

Cuối cùng, mày ơi, đừng sợ công việc, cũng đừng khinh công việc. Nó là phương tiện, không phải lao tù. Nhưng cũng đừng để phương tiện ấy lái mất tay lái của mày. Khi nào mệt quá, nhắn cho tao: “Tao muốn bỏ tất cả.” Tao sẽ rep: “Okay, bỏ đi. Nhưng trước khi bỏ, tao sẽ dẫn mày đi đá phò hoặc mát xa buscu, mày muốn bỏ gì thì bỏ, tao sẽ bao vé cho mày địt”

Nhớ nhé, “Chúng ta không đi làm để chờ nghỉ hưu, mà để giữa hành trình ấy vẫn còn đủ hơi thở mà cười, đủ trái tim mà yêu, đủ dũng khí mà bỏ việc nếu nó nuốt chửng mình – và đủ tỉnh táo để biết lúc nào nên bỏ, lúc nào nên nghỉ, lúc nào nên đơn giản chỉ thở.

Thôi, hết phần “động viên” rồi. Giờ thì:

- 6 giờ tối nay, tắt máy tính đúng giờ – không “thêm 5 phút”, không “rep mail nốt cái này”.

- 7 giờ tối, inbox tao cái địa chỉ quán mát xa mày thích nhất, tao lượn qua đón.

- 8 giờ tối, hai thằng ngồi vỉa hè, ăn nóng, uống đá, chửi đời, chửi sếp, chửi cả thằng đời đã dám bắt bọn mình lớn.

- 9 giờ tối, về nhà, mày tắm nước nóng, bật nhạc của thằng Sơn Đòng MTP hay mẹ gì đó mày thích, ngủ một giấc không báo thức.

- Sáng mai, nếu vẫn còn thấy trần nhà nặng nề, tao xin phép được lại đón mày đi ăn sáng – xôi gà, thêm lòng, không hành phi. Cứ thế, ăn tới khi nào mày nhớ ra mình còn biết đói, là còn sống, là còn quyền được vui.

Và nếu một ngày mày thực sự muốn nghỉ việc, thì nghỉ. Đừng sợ. Tao không có lương cao, nhưng đủ khao mày mấy bữa cơm; không có nhà rộng, nhưng có cái sofa bẩn thỉu, mày có thể ngủ tạm vài hôm; không có triết lý hay ho, chỉ có một câu ngắn gọn:

“Thằng bạn tao mất việc, chứ không mất thằng bạn – và tao cũng vậy.”

Thôi, hết nước chấm rồi. Giờ tao đi dắt xe cho khách. Còn lại, để đời tính tiếp.

@Thích Vét Máng @Sài Gòn Petrolimex @namtao6 @votdien @haitu @Xoanquay @Hoàng Tử DiNa @jacky xuat @buoivanbuoi123 @loading99phantram @linh.vk @dungdamchemnhau @Kod112 @Lee Kuan Yew @Lý Nguyên Hạo @ruataito @Ravener90
 
Mấy đêm nay tôi cũng suy nghĩ vấn đề này. Nghĩ về những người đang khổ sở, bị tra tấn tinh thần vì thất nghiệp, vì bị dính vào những drama nơi công sở, nghĩ về những người bươn chải lao động vất vả ngoài kia, và nghĩ về công việc của mình, những người anh, vènhững người bạn CEO đang ngày đêm cùng tôi ngày đêm làm việc để xây dựng công ty, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy có một cái gì đó khá trống rỗng. Không phải suy nghĩ để rút ra được điều gì, mà tôi cảm thấy một sự trống rỗng hoàn toàn, nhưng rất nhẹ nhõm kiểu gì đó. Mặc dù vẫn biết là có thể vài tháng nữa công ty phải đóng cửa, những người đồng nghiệp sẽ sang công ty khác, rồi chẳng còn quan tâm, nói chuyện với nhau, mỗi người có một cuộc sống riêng, bản thân có thể chẳng có thu nhập, nhưng cũng không cảm thấy áp lực gì cả.
 
Mấy đêm nay tôi cũng suy nghĩ vấn đề này. Nghĩ về những người đang khổ sở, bị tra tấn tinh thần vì thất nghiệp, vì bị dính vào những drama nơi công sở, nghĩ về những người bươn chải lao động vất vả ngoài kia, và nghĩ về công việc của mình, những người anh, vènhững người bạn CEO đang ngày đêm cùng tôi ngày đêm làm việc để xây dựng công ty, trong đầu bỗng nhiên cảm thấy có một cái gì đó khá trống rỗng. Không phải suy nghĩ để rút ra được điều gì, mà tôi cảm thấy một sự trống rỗng hoàn toàn, nhưng rất nhẹ nhõm kiểu gì đó. Mặc dù vẫn biết là có thể vài tháng nữa công ty phải đóng cửa, những người đồng nghiệp sẽ sang công ty khác, rồi chẳng còn quan tâm, nói chuyện với nhau, mỗi người có một cuộc sống riêng, bản thân có thể chẳng có thu nhập, nhưng cũng không cảm thấy áp lực gì cả.
Sáng giờ sóc phát nào chưa
Sóc nhiều mất tủy nên trống rỗng đấy
 
“Chúng ta chỉ đang cố gắng mạnh mẽ…
Chứ thật ra, chẳng ai trong chúng ta là người giỏi chịu đựng cả.”
Tớ có một người bạn – à, có lẽ cậu cũng từng gặp một người như thế. Lúc nào cũng cười thật tươi, nói chuyện nhẹ nhàng, đôi khi còn là người giỏi an ủi người khác nhất. Nhưng một lần, tớ vô tình thấy cậu ấy ngồi một mình nơi góc quán vắng, mắt đỏ hoe và tay siết chặt lấy vạt áo như thể chỉ cần buông ra thôi là mọi thứ sẽ vỡ nát.
Chúng mình vẫn thường như vậy. Chúng ta giấu đi những lần hụt hẫng, những đêm mất ngủ, những lần gồng mình để “ổn” – chỉ vì không muốn ai lo, hay đôi khi là vì sợ mình yếu đuối. Chúng ta học cách cười khi tim đau, gật đầu khi lòng đầy hoài nghi, và im lặng khi trong đầu là một mớ hỗn độn không thể gọi thành tên.
Tớ nghĩ, con người vốn chẳng được tạo ra để mạnh mẽ mãi. Cũng như cây không thể ra hoa quanh năm, và trời không thể nắng mãi không mưa. Chúng ta cũng cần những khoảng lặng – để thở, để được vỡ òa, để học cách yêu lấy chính mình trong những ngày chẳng còn ai bên cạnh.
Nếu hôm nay cậu thấy mệt, hãy để mình được yếu lòng một chút. Không phải để gục ngã, mà để thở ra những nỗi đau đã kìm nén quá lâu. Vì đôi khi, chỉ cần một ai đó hiểu, một câu hỏi nhẹ: “Cậu ổn không?” cũng đủ để ai đó gượng dậy bước tiếp.
sctR5H.jpg

"CỨ SỐNG, RỒI SẼ SỐNG"
Câu nói nghe rất vô tri nhưng nó lại đem cho người đọc một suy nghĩ không hề đơn giản "Sống ai mà chả sống" nhưng sống như nào mới gọi là sống? Hay ta chỉ sống qua ngày này qua tháng nọ, sống như một vòng lập giống như trong thế giới game đã được lập trình sẵn. Có một cậu bạn kia đang sống một cuộc đời hết sức vô vị vì cậu bạn ấy như một cổ máy đã được lập trình sống cho qua ngày, sống để lo cho cuộc sống hiện tại chớ cậu ấy không hề cảm giác như cậu ấy được sống theo đúng nghĩa sống. Tớ cũng chưa biết phải như thế nào mới là sống đúng chỉ biết "Sống với cuộc sống hiện tại". Nhưng chung quy mình phải sống vì chẳng biết phía trước có những sự kiện hay những thứ gì mới mẻ hay không vậy nên hãy "Cứ sống đi rồi sẽ sống mà".
484811996_122190513230113072_7847882290399999880_n.jpg
Ổn không vậy Mán 🥹
Dạo này Mán nói tiếng người hơi nhiều rồi đấy @Thích Vét Máng
 

Có thể bạn quan tâm

Top