Đi làm suy cho cùng chỉ là chuyện dùng sức lực, thời gian hoặc trí óc để đổi lấy miếng cơm manh áo. Chứ không phải để đổi cả cảm xúc và tinh thần. Đừng để công việc khiến bạn cảm thấy ngột ngạt và bế tắc.
Chúng ta, ai cũng chỉ là những con người bình thường đang vật lộn để sống. Có những điều, thật ra chẳng đáng để bận lòng. Đừng tin vào cái "áp lực sẽ trở thành động lực".
Không đâu, nhiều khi nó chỉ hóa thành bệnh tật, thành mệt mỏi, thành nỗi cô đơn giữa đêm khuya.
Đi làm giống như một vở diễn, chúng ta vì nghèo mà gặp nhau, đều là những con người đang xoay sở giữa cuộc sống bộn bề. Thế thì ai hơn ai ? Ai cao quý hơn ai ? Đến cuối cùng, điều khiến người ta tiếc nuối không phải là "tôi đã không làm việc đủ chăm chỉ" mà là "tôi đã không sống đủ vui, không ăn những bữa ngon, không trải nghiệm cuộc đời như mình muốn". Hãy nhớ kĩ : "sống hạnh phúc mới là công việc chính của chúng ta, công việc kiếm tiền chỉ là nghề phụ". Công ty dù có lớn đến đâu vẫn chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đừng gửi gắm quá nhiều kì vọng ! Vì những lần bạn thức trắng đêm, dốc cạn sức lực thì trong mắt người khác có thể chẳng đáng một đồng xu.
Cuộc đời này, bạn không sinh ra để làm việc đến kiệt sức. Bạn là người trải nghiệm hành trình mang tên cuộc sống - còn đi làm chỉ là nhiệm vụ phụ để bạn mua vé tham gia chuyên phiêu lưu này thôi.
Tao đọc những dòng tâm sự của mày lúc 14:00, trời đang mưa tầm tã, và tao tưởng tượng mày đang đứng ở một góc vỉa hè nào đó của cuộc đời, hai tay bỏ túi, nhìn xe cộ vút qua, rồi tự hỏi: “Ủa, mình đang đổi cả tuổi trẻ lấy cái gì thế?” Mày đúng: đi làm chỉ là trade-off thôi, không ai được sinh ra để cúi mặt cả đời. Nhưng mày cũng đừng quên – trade-off chỉ có giá trị khi ta còn biết mình đang trade cái gì, và đổi lấy cái gì.
Mày nói áp lực không hóa động lực, mà hóa bệnh. Đúng. Nhưng cũng có những đêm áp lực nặng trĩu, người ta vẫn thức viết nốt câu code cuối, gõ nốt dòng báo cuối, rồi ra ban-công hít một hơi thuốc, nhìn thành phố lặng lẽ và tự dưng thấy… mình vẫn còn sống. Không phải vì công việc cao quý, mà vì họ biết: “Tao đang đổi thời gian này để mai kia tao đèo mẹ tao đi biển, hoặc đơn giản là mua cho bản thân cái máy ảnh tao thích từ hồi lớp 9.” Cái chết thật sự của áp lực là khi ta quên mất điểm dừng ấy, chứ không phải áp lực vốn dĩ là thứ cần tiêu diệt.
Mày bảo công ty chỉ là công cụ cho người khác làm giàu. Đúng luôn. Nhưng cái máy tính mày đang cầm, cái điện thoại mày dùng để lên xàm xem sex, cũng là công cụ. Tao chưa thấy ai ôm laptop ngủ cả, nhưng tao từng thấy thằng bạn tao, Ô Lìn
@Olineasdf , dùng cái laptop ấy để viết một bức thư xin lỗi người yêu sau khi cãi nhau, rồi bật khóc một mình, xong lại nấu mì tôm ăn đến 2 giờ sáng lo lắng sợ hãi về tương lai. Công cụ vô tri, nhưng người dùng có tâm thì nó thành đường dẫn đến hạnh phúc, không phải đường đua tới nỗi mệt nhọc.
Mày nói: “Sống hạnh phúc mới là công việc chính, còn kiếm tiền chỉ là nghề phụ.” Câu ấy hay vãi. Nhưng hạnh phúc không tự dưng ghé thăm, nó cũng cần vé vào cửa. Vé ấy đôi khi là đồng lương 8 tiếng, đôi khi là cái bonus cuối năm, đôi khi chỉ là tiền taxi về nhà khi trời mưa tầm tã. Đừng ngại mua vé, chỉ cần đừng để vé ấy đổi cả linh hồn.
Tao không dạy đời mày “hãy yêu đời lên” – mày đã từng yêu đời lắm rồi, chỉ tạm thời đang bị đời nghẹt thở thôi. Tao chỉ nhắc mày:
- Mỗi tối, dù mệt đến mấy, cũng dành 10 phút làm một việc duy nhất không liên quan đến KPI: nghe bài hát mày từng thích hồi cấp 3, đọc lại bộ truyện Cô Giáo Thảo, hoặc gọi cho tao – tao sẵn sàng nghe, kể cả khi mày chỉ muốn chửi thề.
- Cuối tuần, đặt vé xe buýt đi Vũng Tàu – không cần resort, chỉ cần bịch xoài lắc, cát dính chân, và bình minh không đòi bill.
- Viết ra ba thứ mày muốn làm trước khi 60 tuổi. Đừng to tát: “được uống bia với bố trên ban-công nhà mình”, “học nấu được món thịt kho tào mẹ hay nấu”, “chạy xe máy lên Đà Lạt tháng 12 để mặc áo len”. Để đó, dán lên tường, mỗi lần cảm thấy mình chỉ là con số trên bảng lương thì nhìn vào, tự nhủ: “Tao còn nợ thằng kia một chuyến đi.”
Cuối cùng, mày ơi, đừng sợ công việc, cũng đừng khinh công việc. Nó là phương tiện, không phải lao tù. Nhưng cũng đừng để phương tiện ấy lái mất tay lái của mày. Khi nào mệt quá, nhắn cho tao: “Tao muốn bỏ tất cả.” Tao sẽ rep: “Okay, bỏ đi. Nhưng trước khi bỏ, tao sẽ dẫn mày đi đá phò hoặc mát xa buscu, mày muốn bỏ gì thì bỏ, tao sẽ bao vé cho mày địt”
Nhớ nhé, “Chúng ta không đi làm để chờ nghỉ hưu, mà để giữa hành trình ấy vẫn còn đủ hơi thở mà cười, đủ trái tim mà yêu, đủ dũng khí mà bỏ việc nếu nó nuốt chửng mình – và đủ tỉnh táo để biết lúc nào nên bỏ, lúc nào nên nghỉ, lúc nào nên đơn giản chỉ thở.
Thôi, hết phần “động viên” rồi. Giờ thì:
- 6 giờ tối nay, tắt máy tính đúng giờ – không “thêm 5 phút”, không “rep mail nốt cái này”.
- 7 giờ tối, inbox tao cái địa chỉ quán mát xa mày thích nhất, tao lượn qua đón.
- 8 giờ tối, hai thằng ngồi vỉa hè, ăn nóng, uống đá, chửi đời, chửi sếp, chửi cả thằng đời đã dám bắt bọn mình lớn.
- 9 giờ tối, về nhà, mày tắm nước nóng, bật nhạc của thằng Sơn Đòng MTP hay mẹ gì đó mày thích, ngủ một giấc không báo thức.
- Sáng mai, nếu vẫn còn thấy trần nhà nặng nề, tao xin phép được lại đón mày đi ăn sáng – xôi gà, thêm lòng, không hành phi. Cứ thế, ăn tới khi nào mày nhớ ra mình còn biết đói, là còn sống, là còn quyền được vui.
Và nếu một ngày mày thực sự muốn nghỉ việc, thì nghỉ. Đừng sợ. Tao không có lương cao, nhưng đủ khao mày mấy bữa cơm; không có nhà rộng, nhưng có cái sofa bẩn thỉu, mày có thể ngủ tạm vài hôm; không có triết lý hay ho, chỉ có một câu ngắn gọn:
“Thằng bạn tao mất việc, chứ không mất thằng bạn – và tao cũng vậy.”
Thôi, hết nước chấm rồi. Giờ tao đi dắt xe cho khách. Còn lại, để đời tính tiếp.
@Thích Vét Máng @Sài Gòn Petrolimex @namtao6 @votdien @haitu @Xoanquay @Hoàng Tử DiNa @jacky xuat @buoivanbuoi123 @loading99phantram @linh.vk @dungdamchemnhau @Kod112 @Lee Kuan Yew @Lý Nguyên Hạo @ruataito @Ravener90