
Bạn trai tôi gần đây lạnh nhạt với tôi nhưng lại thường xuyên quan tâm đến một cô gái...
Tôi năm nay 30 tuổi. Lẽ ra, đây phải là giai đoạn rực rỡ nhất trong cuộc đời tôi, khi sắp bước vào hôn nhân, sắp có một gia đình nhỏ sau bao năm sống lủi thủi một mình.Vậy mà giờ đây, tôi chỉ thấy hoang mang, tổn thương và mất phương hướng. Đám cưới dự định tổ chức vào tháng 10, chỉ còn vài tháng nữa thôi nhưng trái tim tôi giờ đây rối bời.
Chúng tôi quen nhau trong công ty, làm cùng chỗ nhưng khác bộ phận. Anh làm ca đêm, còn tôi làm ban ngày nên thời gian gặp nhau không nhiều.

Bạn trai tôi thường xuyên chơi điện tử, trò chuyện thân mật với "vợ ảo" suốt ngày (Ảnh minh họa: Knet).
Cũng bởi vậy, tôi càng trân quý những khoảnh khắc cả hai cùng ăn tối, cùng nhau nói chuyện về kế hoạch cưới xin, về những ngày tháng sau này.
Tôi nghĩ mình đã gặp đúng người. Anh là một người chững chạc, biết lo toan và sẵn sàng gánh vác.
Gia đình tôi không còn đầy đủ. Bố mẹ mất sớm, anh chị tôi đi làm ăn xa, mỗi năm chỉ về đôi ba lần. Tôi sống một mình, quen với sự độc lập nhưng cũng luôn mong mỏi có một điểm tựa.
Anh là người đầu tiên khiến tôi nghĩ đến chuyện gắn bó dài lâu. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, tôi đã không do dự quá nhiều.
Gần đây, anh bắt đầu tham gia vào một nhóm chơi điện tử trực tuyến. Tôi không quá để tâm vì nghĩ đó chỉ là sở thích giải trí. Nhưng rồi anh thường xuyên đi tụ họp, nói là gặp gỡ bạn bè trong nhóm điện tử để ăn uống rồi lại quay về công ty làm việc ca đêm.
Có hôm, anh đi tới khuya, tôi nhắn tin phải 15-20 phút anh mới trả lời, có khi còn không phản hồi gì cả. Tôi giận thì anh chỉ cười trừ, nói đang nói chuyện làm ăn, không tiện cầm điện thoại.
Tôi tin anh vì chúng tôi sắp cưới. Anh nói, anh đang cố gắng kiếm thêm thu nhập lo cho đám cưới, còn lương thì để dành hết. Tôi cũng cố gắng nhẫn nhịn, nghĩ đàn ông đi làm vất vả, lại đang cố gắng vì tương lai hai đứa, mình nên thông cảm.
Cho đến một hôm, khi anh ngủ quên và để điện thoại không khóa, tôi đã lén kiểm tra tin nhắn. Anh nhắn những dòng tin nhẹ nhàng, dịu dàng và đầy tình cảm với một cô gái, điều mà từ rất lâu rồi anh không còn dành cho tôi.
Cô gái đó là bạn nhảy trong điện tử của anh. Hai người nhắn tin hàng ngày, xưng hô thân mật, gửi cho nhau cả những lời nhớ nhung. Có những đoạn trò chuyện mà anh gọi cô ấy là “vợ ảo”, “gấu yêu” rồi kể chuyện “vợ sắp cưới ngoài đời hay càm ràm”, khiến tôi thấy nhói lòng.
Thì ra người chuẩn bị gắn bó cả đời với anh lại trở thành chủ đề để anh tâm sự, than phiền với một người con gái khác. Tôi đã khóc rất nhiều. Tôi thấy mình bị phản bội một cách lặng lẽ và tàn nhẫn.
Trong lúc tôi lên danh sách khách mời, chọn váy cưới, suy nghĩ nên làm lễ ở đâu cho ấm cúng, anh lại đang say sưa nuôi tình cảm với một người khác. Tình yêu với tôi không cần quá ồn ào, chỉ cần sự chân thành. Nhưng thứ tôi nhận được lại là sự dối trá.
Điều khiến tôi càng thêm bế tắc là chuyện cưới xin đã gần kề. Cuối tháng này, bố mẹ anh sẽ qua thưa chuyện với nhà tôi.
Mà nhà tôi giờ chỉ còn mình tôi ở, không còn bố mẹ để gánh vác những chuyện lớn như thế. Tôi tính sẽ sang nói chuyện riêng với mẹ anh, rằng tôi không muốn tiếp tục nữa, rằng tôi đã phát hiện những gì xảy ra sau lưng mình. Nhưng rồi tôi lại chùn bước.
Tôi sợ phải nói ra những điều khiến tôi thêm đau lòng, phải thừa nhận mình bị lừa dối, bị "cắm sừng" ngay trước ngày trọng đại.
Tôi chưa đủ can đảm để đối diện với anh, để yêu cầu một lời giải thích. Nhưng tôi cũng không thể giả vờ như không có chuyện gì rồi tiếp tục đi chụp ảnh cưới, chọn nhà hàng, phát thiệp mời...
Tôi từng nghĩ tình yêu là sự bao dung và cố gắng, rằng nếu mình bỏ qua những điều nhỏ nhặt, tình yêu sẽ đủ lớn để vượt qua tất cả. Nhưng giờ đây, tôi không biết liệu mình có còn đủ niềm tin để bước vào cuộc sống hôn nhân với một người lén lút sau lưng mình hay không?
Nhiều người nói “đàn ông chơi điện tử rồi lỡ có tình cảm với bạn chơi cũng chỉ là nhất thời”. Và họ cũng chỉ nói chuyện qua lại, chưa có gì quá giới hạn.
Nhưng tôi thì nghĩ khác. Cái cách anh giấu tôi, dành thời gian cho cô gái đó rồi coi nhẹ cảm xúc của tôi, điều ấy không thể gọi là nhất thời. Đó là sự chọn lựa.
Tôi đã sống mạnh mẽ bao năm nay, không bố mẹ bên cạnh, tự mình vượt qua biết bao nỗi buồn. Nhưng lần này, trái tim tôi thực sự mệt mỏi. Tôi không sợ cô đơn, chỉ sợ trao sai niềm tin rồi cả đời hối hận.
Tôi phải làm sao để có thể dứt khoát và đối mặt với chuyện này đây?