mike caddy
Chúa tể đa cấp
Tuổi Trẻ những ngày cuối cùng:
Kỳ 1: Nỗi buồn 50 năm
Ngày 21-6 tới sẽ đánh đấu 100 năm Ngày thành lập báo chí Cách mạng Việt Nam.
Với Tuổi Trẻ, gần 3 tháng sau đó, vào ngày 2-9, báo sẽ kỷ niệm 50 năm thành lập.
Đáng lý vào dịp này, đội ngũ Tuổi Trẻ sẽ háo hức, sẽ vui. Nhưng trái lại, chưa bao giờ, đội ngũ biên tập viên, phóng viên Tuổi Trẻ lại bi quan như thời điểm hiện tại.
Bi quan về tương lai của mỗi cá nhân, về tương lai tờ báo, và thất vọng, chán nản với những gì diễn ra trong nội bộ.
CÁC SẢN PHẨM SẮP "DIỆT VONG"
Thời hoàng kim nhất trong lịch sử báo Tuổi Trẻ có lẽ là thời Tổng biên tập Lê Hoàng.
Khi ấy, Tuổi Trẻ nhật báo có lúc lên tới 500.000 bản/ngày trong khi Tuổi Trẻ Chủ Nhật (nay là Tuổi Trẻ Cuối Tuần, TTCT) đỉnh điểm
khoảng 130.000 bản/tuần và Tuổi Trẻ Cười (TTC) gần 150.000 bản/số.
Nay các sản phẩm giấy đang trên đường “diệt vong”. Tuổi Trẻ nhật báo còn khoảng hơn 20.000/ngày, TTCT và TTC chừng hơn 6000 bản/số.Dĩ nhiên, khuynh giấy báo giấy giảm là gần như không thể đảo ngược.
Nhưng đáng lý các sản phẩm này sẽ có cơ hội làm tốt hơn nếu được đầu tư chu đáo, nhất là nhân lực.Thật đáng buồn, người phụ trách TTCT nhiều năm nay chỉ đúng một người, mặc cho báo xuống, mặc nội dung nhạt nhẽo, vẫn ngồi yên một chỗ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ban biên tập (BBT) không có bất cứ động thái nào, thậm chí vẫn vui vẻ.
Chỉ riêng 2 tờ TTCT và TTC mỗi số báo đã lỗ cộng lại gần 100 triệu đồng.Tuổi Trẻ nhật báo lỗ nặng hơn, tính 6 tháng đầu năm 2025, lỗ trên dưới 3 tỉ đồng.Trong khi đó, báo Tuổi Trẻ điện tử (TTO) không khẳng định được vị thế xứng đáng của tờ báo hàng đầu, cạnh tranh chưa xứng tầm dẫn đến nguồn thu cũng rất thấp.
Vì các sản phẩm chính đều lỗ hoặc nguồn thu thấp cộng với công việc kinh doanh truyền thông quàng cáo không đạt hiệu quả nên thu nhập của đội ngũ cán bộ công nhân viên tờ báo ngày càng sút giảm, ai nấy đều “méo mặt” (chuyện này sẽ nói vào kỳ sau).
Trong những cuộc họp gần đây, BBT đã bàn đến kế hoạch đóng cửa 2 sản phẩm giấy là TTCT và TTC, nhưng hiện tại chỉ dừng lại ở mức “bàn” vì đằng sau chuyện đóng cửa những sản phẩm từng được xem là “linh hồn” của Tuổi Trẻ có vô số câu hỏi.
Ai dám đặt bút ký “khai tử”? Các thư kí toà soạn, BTV vốn là “cây đa, cây đề” đồng thời là “người thân quen” của BBT của 2 sản phẩm này sẽ đi đâu?
VÌ SAO?
Như trên đã nói, thời ông Lê Hoàng là thời hoàn kim nhất trong lịch sử Tuổi Trẻ.Nhưng ông Lê Hoàng dù sao cũng là người “ngoại đạo” với báo chí, nên vẫn có những hạn chế dù ông là người được rất nhiều anh em yêu quý.
Một trong những hạn chế lớn nhất của ông Lê Hoàng là tầm nhìn, đặc biệt là với báo điện tử. Khi ấy Tuổi Trẻ “ngủ quên trong chiến thắng” với các sản phẩm giấy, cái gì “dạt” thì đẩy qua TTO.
Đến một ngày, Tuổi Trẻ ngẩn ngơ nhìn VNE đứng trên đỉnh của thời đại số.
Ông Lê Hoàng chia tay Tuổi Trẻ, rồi ông Phạm Đức Hải đến, tới ông Tăng Hữu Phong và hiện tại là Lê Thế Chữ. Ông Phạm Đức Hải và ông Tăng Hữu Phong xem Tuổi Trẻ là “ga tàu” trên hành trình chính trị của họ.
Dĩ nhiên, khi đã không toàn tâm, toàn ý thì họ cũng không dốc hết sức cho sự nghiệp ở Tuổi Trẻ làm gì. Mỗi người ở Tuổi Trẻ vài năm, dòng đời cứ thế trôi, Tuổi Trẻ cứ lao dốc.
Khi ông Tăng Hữu Phong đi, ông Lê Thế Chữ thay. Đây mới chính là lúc Tuổi Trẻ tụt dốc thê thảm nhất. Không hiểu cấp trên nghĩ thế nào mà đưa một người làm ở báo trẻ con (Khăn Quàng Đỏ) làm Tổng Biên tập tờ chính trị xã hội hàng đầu Việt Nam.
Một trong những sự cố lớn nhất của Tuổi Trẻ dưới thời ông Chữ là TTO bị đình bản vào tháng 7-2018. Đó là hệ luỵ của sự điều hành yếu kém, vô lối, thiếu bản lĩnh. Nhưng nhiều người ở Tuổi Trẻ rất ngạc nhiên, đáng lý báo bị đình bản thì người đứng đầu phải ra đi, đằng này…
Bọn “gian thần” ở Tuổi Trẻ nhìn ra sự nhu nhược, yếu kém trong điều hành, quản lý của ông Chữ đã mặc sức thao túng tờ báo. Có thời, nhà báo Bùi Thanh được cho là “nhiếp chính” tớ báo”. Và hiện tại đến lượt phó Tổng Biên tập Lê Xuân Trung “nhiếp chính”.
Ông Bùi Thanh đã “dựng” lên vô số người được gọi là “đàn em” trong đội ngũ. Mà họ giỏi, giúp cho tờ báo thì cũng chẳng ai nói gì.
Đằng này, nhà báo Nguyễn Phan hiện tại là Uỷ viên Ban Biên tập, Tổng thư kí toà soạn…
Mọi người cứ đến 60A Hoàng Văn Thụ, f9, Phú Nhuận, TP.HCM hỏi mọi người về năng lực của anh Nguyễn Phan sẽ rõ. Người không có năng lực chắc chắn cũng sẽ không đủ năng lực sử dụng người giỏi.
Nên dưới trướng nhà báo Nguyễn Phan đều là những người gây tranh cãi, thậm chí tai tiếng như nhà báo Anh Thoa.
Thật đáng buồn, vì nhà báo Anh Thoa tai tiếng như vậy, trong đó có cả chuyện bị tố hiếp dâm mà còn leo được lên cả chức Bí thư chi bộ Toà soạn 2.
Nhà báo Lê Xuân Trung thì phá. Anh cho xây toà soạn hội tụ tốn không biết bao nhiêu tiền, rồi đập bỏ.
Mới đây trong lúc cơ quan túng thiếu, anh lại cùng với Nguyễn Phan, Anh Thoa…cho xây tiếp toà soạn hội tụ mới.
Khoảng 7 hay 8 giờ tối, nếu bạn có cơ hội ghé 60A Hoàng Văn Thụ và lên lầu 5 tham quan, bạn sẽ thấy toà soạn hiệu quả ra sao khi chỉ có vài người ở bộ phận báo giấy làm việc.
Với kiểu điều hành, sử dụng người, và lãng phí như vậy cộng với thu nhập ngày càng giảm nên cán bộ công nhân viên báo Tuổi Trẻ hiểu chuyện quá chán nản. Nhưng họ cam chịu vì cuộc sống mưu sinh.
Kỳ 1: Nỗi buồn 50 năm
Ngày 21-6 tới sẽ đánh đấu 100 năm Ngày thành lập báo chí Cách mạng Việt Nam.
Với Tuổi Trẻ, gần 3 tháng sau đó, vào ngày 2-9, báo sẽ kỷ niệm 50 năm thành lập.
Đáng lý vào dịp này, đội ngũ Tuổi Trẻ sẽ háo hức, sẽ vui. Nhưng trái lại, chưa bao giờ, đội ngũ biên tập viên, phóng viên Tuổi Trẻ lại bi quan như thời điểm hiện tại.
Bi quan về tương lai của mỗi cá nhân, về tương lai tờ báo, và thất vọng, chán nản với những gì diễn ra trong nội bộ.
CÁC SẢN PHẨM SẮP "DIỆT VONG"
Thời hoàng kim nhất trong lịch sử báo Tuổi Trẻ có lẽ là thời Tổng biên tập Lê Hoàng.
Khi ấy, Tuổi Trẻ nhật báo có lúc lên tới 500.000 bản/ngày trong khi Tuổi Trẻ Chủ Nhật (nay là Tuổi Trẻ Cuối Tuần, TTCT) đỉnh điểm
khoảng 130.000 bản/tuần và Tuổi Trẻ Cười (TTC) gần 150.000 bản/số.
Nay các sản phẩm giấy đang trên đường “diệt vong”. Tuổi Trẻ nhật báo còn khoảng hơn 20.000/ngày, TTCT và TTC chừng hơn 6000 bản/số.Dĩ nhiên, khuynh giấy báo giấy giảm là gần như không thể đảo ngược.
Nhưng đáng lý các sản phẩm này sẽ có cơ hội làm tốt hơn nếu được đầu tư chu đáo, nhất là nhân lực.Thật đáng buồn, người phụ trách TTCT nhiều năm nay chỉ đúng một người, mặc cho báo xuống, mặc nội dung nhạt nhẽo, vẫn ngồi yên một chỗ, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Ban biên tập (BBT) không có bất cứ động thái nào, thậm chí vẫn vui vẻ.
Chỉ riêng 2 tờ TTCT và TTC mỗi số báo đã lỗ cộng lại gần 100 triệu đồng.Tuổi Trẻ nhật báo lỗ nặng hơn, tính 6 tháng đầu năm 2025, lỗ trên dưới 3 tỉ đồng.Trong khi đó, báo Tuổi Trẻ điện tử (TTO) không khẳng định được vị thế xứng đáng của tờ báo hàng đầu, cạnh tranh chưa xứng tầm dẫn đến nguồn thu cũng rất thấp.
Vì các sản phẩm chính đều lỗ hoặc nguồn thu thấp cộng với công việc kinh doanh truyền thông quàng cáo không đạt hiệu quả nên thu nhập của đội ngũ cán bộ công nhân viên tờ báo ngày càng sút giảm, ai nấy đều “méo mặt” (chuyện này sẽ nói vào kỳ sau).
Trong những cuộc họp gần đây, BBT đã bàn đến kế hoạch đóng cửa 2 sản phẩm giấy là TTCT và TTC, nhưng hiện tại chỉ dừng lại ở mức “bàn” vì đằng sau chuyện đóng cửa những sản phẩm từng được xem là “linh hồn” của Tuổi Trẻ có vô số câu hỏi.
Ai dám đặt bút ký “khai tử”? Các thư kí toà soạn, BTV vốn là “cây đa, cây đề” đồng thời là “người thân quen” của BBT của 2 sản phẩm này sẽ đi đâu?
VÌ SAO?
Như trên đã nói, thời ông Lê Hoàng là thời hoàn kim nhất trong lịch sử Tuổi Trẻ.Nhưng ông Lê Hoàng dù sao cũng là người “ngoại đạo” với báo chí, nên vẫn có những hạn chế dù ông là người được rất nhiều anh em yêu quý.
Một trong những hạn chế lớn nhất của ông Lê Hoàng là tầm nhìn, đặc biệt là với báo điện tử. Khi ấy Tuổi Trẻ “ngủ quên trong chiến thắng” với các sản phẩm giấy, cái gì “dạt” thì đẩy qua TTO.
Đến một ngày, Tuổi Trẻ ngẩn ngơ nhìn VNE đứng trên đỉnh của thời đại số.
Ông Lê Hoàng chia tay Tuổi Trẻ, rồi ông Phạm Đức Hải đến, tới ông Tăng Hữu Phong và hiện tại là Lê Thế Chữ. Ông Phạm Đức Hải và ông Tăng Hữu Phong xem Tuổi Trẻ là “ga tàu” trên hành trình chính trị của họ.
Dĩ nhiên, khi đã không toàn tâm, toàn ý thì họ cũng không dốc hết sức cho sự nghiệp ở Tuổi Trẻ làm gì. Mỗi người ở Tuổi Trẻ vài năm, dòng đời cứ thế trôi, Tuổi Trẻ cứ lao dốc.
Khi ông Tăng Hữu Phong đi, ông Lê Thế Chữ thay. Đây mới chính là lúc Tuổi Trẻ tụt dốc thê thảm nhất. Không hiểu cấp trên nghĩ thế nào mà đưa một người làm ở báo trẻ con (Khăn Quàng Đỏ) làm Tổng Biên tập tờ chính trị xã hội hàng đầu Việt Nam.
Một trong những sự cố lớn nhất của Tuổi Trẻ dưới thời ông Chữ là TTO bị đình bản vào tháng 7-2018. Đó là hệ luỵ của sự điều hành yếu kém, vô lối, thiếu bản lĩnh. Nhưng nhiều người ở Tuổi Trẻ rất ngạc nhiên, đáng lý báo bị đình bản thì người đứng đầu phải ra đi, đằng này…
Bọn “gian thần” ở Tuổi Trẻ nhìn ra sự nhu nhược, yếu kém trong điều hành, quản lý của ông Chữ đã mặc sức thao túng tờ báo. Có thời, nhà báo Bùi Thanh được cho là “nhiếp chính” tớ báo”. Và hiện tại đến lượt phó Tổng Biên tập Lê Xuân Trung “nhiếp chính”.
Ông Bùi Thanh đã “dựng” lên vô số người được gọi là “đàn em” trong đội ngũ. Mà họ giỏi, giúp cho tờ báo thì cũng chẳng ai nói gì.
Đằng này, nhà báo Nguyễn Phan hiện tại là Uỷ viên Ban Biên tập, Tổng thư kí toà soạn…
Mọi người cứ đến 60A Hoàng Văn Thụ, f9, Phú Nhuận, TP.HCM hỏi mọi người về năng lực của anh Nguyễn Phan sẽ rõ. Người không có năng lực chắc chắn cũng sẽ không đủ năng lực sử dụng người giỏi.
Nên dưới trướng nhà báo Nguyễn Phan đều là những người gây tranh cãi, thậm chí tai tiếng như nhà báo Anh Thoa.
Thật đáng buồn, vì nhà báo Anh Thoa tai tiếng như vậy, trong đó có cả chuyện bị tố hiếp dâm mà còn leo được lên cả chức Bí thư chi bộ Toà soạn 2.
Nhà báo Lê Xuân Trung thì phá. Anh cho xây toà soạn hội tụ tốn không biết bao nhiêu tiền, rồi đập bỏ.
Mới đây trong lúc cơ quan túng thiếu, anh lại cùng với Nguyễn Phan, Anh Thoa…cho xây tiếp toà soạn hội tụ mới.
Khoảng 7 hay 8 giờ tối, nếu bạn có cơ hội ghé 60A Hoàng Văn Thụ và lên lầu 5 tham quan, bạn sẽ thấy toà soạn hiệu quả ra sao khi chỉ có vài người ở bộ phận báo giấy làm việc.
Với kiểu điều hành, sử dụng người, và lãng phí như vậy cộng với thu nhập ngày càng giảm nên cán bộ công nhân viên báo Tuổi Trẻ hiểu chuyện quá chán nản. Nhưng họ cam chịu vì cuộc sống mưu sinh.