Thiên Long Tô
Xàm 0 Lít
Chiều cuối tuần.
Phòng khách nhà Huy – chồng Lan Chi – mở hé cửa để gió chiều len vào. Mùi bia, mùi khói thịt nướng hòa lẫn, ấm và hơi say. Anh và Huy ngồi đối diện, chai bia đổ mồ hôi trên bàn kính, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên.
Lan Chi từ bếp bước ra, trên tay bưng đĩa mực nướng vừa xé nhỏ. Ánh đèn vàng hắt lên làn da trắng mịn của cô, khiến đường viền cổ áo satin mỏng trở nên mềm và… khó rời mắt.
Cô cúi xuống đặt đĩa mực trước mặt anh, mái tóc dài trượt khỏi vai rơi nhẹ xuống bắp tay anh, mang theo mùi thơm dịu của dầu gội.
> Lan Chi (mỉm cười, giọng nhỏ vừa đủ anh nghe): “Anh ăn thử coi tay em xé có ngon hơn ngoài quán không…”
Anh cầm miếng mực, khẽ nhìn lên — bắt gặp đôi mắt cô chỉ nhìn mình một thoáng, rồi quay sang Huy, như chưa từng có gì xảy ra.
Huy lúc này đang cầm điện thoại, không để ý.
Cô thong thả bước ra sau lưng anh, cúi xuống mở nắp chai bia mới. Hơi ấm từ người cô thoáng chạm vào vai anh, đủ để cảm giác chạy dọc sống lưng.
Áo cardigan mỏng buông hờ, lúc cúi xuống vạt áo xô sang một bên, lộ bờ ngực đầy dưới lớp satin mỏng.
> Lan Chi (thì thầm, mắt không nhìn): “Bia của anh… lạnh vừa đủ chưa?”
Anh nuốt khan.
Cô đặt chai bia xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay anh — nhanh đến mức có thể nói là vô tình, nhưng lại đủ lâu để hơi ấm lưu lại.
Huy vừa ngẩng lên cười:
> “Chi à, em lấy thêm đá nha.”
Cô gật, rồi quay đi, dáng lưng uyển chuyển. Lớp vải mỏng ôm sát hông cô mỗi khi bước, khiến anh bất giác dõi mắt theo…
Chiều cuối tuần – phòng khách nhà Huy
Bàn nhậu kê ngay giữa phòng, mùi khói nướng vương trên áo. Chai bia lạnh lăn giọt nước, hơi men ngấm dần vào không khí. Huy đang ngồi vắt chân, cười lớn, trong khi anh — bạn thân lâu năm — nhấp ngụm bia, mắt đôi khi lạc về phía dáng người đang đi lại trong bếp.
Lan Chi bước ra, chân trần khẽ chạm sàn gỗ, váy satin mỏng như ôm lấy thân hình uốn cong. Cô đặt đĩa tôm nướng lên bàn, cúi thấp người, mái tóc đen dài lướt qua cánh tay anh. Khoảng hở nơi cổ áo khiến làn da trắng mịn hắt sáng dưới đèn vàng.
> Lan Chi (giọng nhỏ, chỉ đủ anh nghe): “Anh đừng có nhìn trộm hoài… kẻo lộ đó.”
Anh khựng lại, ngụm bia như nghẹn nơi cổ. Cô mỉm cười, quay sang chồng:
> “Anh Huy, em vô lấy thêm khăn giấy.”
Vừa nói, cô vừa khẽ lướt tay qua mu bàn tay anh, như một cái vuốt nhẹ vô tình.
Một lúc sau, Huy đứng dậy, điện thoại rung.
> “Tao nghe máy cái, chắc sếp gọi.”
Anh gật, cố giữ bình tĩnh. Cửa phòng khép lại sau lưng Huy, không gian chợt yên.
Lan Chi từ bếp bước ra, lần này không vội. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh, lâu hơn mức bình thường.
> Lan Chi (giọng nửa đùa nửa thật): “Anh uống với chồng em nhiều lần rồi… nhưng hình như hôm nay em mới thấy anh… khác.”
Cô ngồi xuống cạnh, không còn giữ khoảng cách. Mép váy satin trượt cao khi cô vắt chân, lộ đôi đùi trắng mượt dưới ánh đèn. Ngón tay cô cầm ly bia, rồi đưa cho anh. Khi anh chạm tay đón, đầu ngón tay cô cố tình ghì nhẹ, không buông ngay.
> Anh (khẽ, giọng khàn): “Chi… em biết mình đang làm gì chứ?”
Lan Chi (cười mỉm, mắt dán vào môi anh): “Em chỉ… rót bia thôi mà. Nhưng sao anh run vậy?”
Cô nghiêng người, hơi thở thơm ngọt chạm sát má. Mái tóc dài trượt xuống vai anh, mùi hương da thịt ấm và men bia trộn vào nhau. Cảm giác nóng rát lan dần từ bờ vai xuống tận ngực.
Anh quay sang, gần như không chịu nổi khoảng cách ngắn ngủi ấy. Cô vẫn nhìn, đôi môi cong cong thách thức.
> Lan Chi (thì thầm): “Nếu anh không dám… thì em coi như chưa có gì.”
Tay cô đặt lên đùi anh, siết nhẹ. Đường cong cơ thể áp sát, hơi ấm phả vào da. Một giây sau, cả hai như quên mất ngoài kia còn tiếng nước xối trong phòng vệ sinh.
Anh nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, ánh mắt va vào nhau. Thời gian trôi chậm lại.
> Anh (nén giọng): “Em đang đùa với lửa.”
Lan Chi (hơi hé môi, thì thầm): “Em biết. Nhưng em thích… cái cảm giác này.”
Bàn tay cô trượt nhẹ, chậm, đầy chủ ý. Anh hít một hơi sâu, toàn thân căng cứng như sợi dây đàn. Không gian nhỏ hẹp bỗng đặc quánh bởi nhịp tim và men say.
Cửa phòng vệ sinh sắp mở. Lan Chi lập tức rút tay lại, đứng dậy như chưa từng có gì. Váy satin khẽ lay động theo nhịp bước, cô quay đầu nhìn anh lần cuối, khóe môi nhếch nhẹ.
> Lan Chi (giọng bình thản): “Đĩa trái cây chắc sắp xong rồi, để em lấy thêm.”
Huy trở ra, cười ồn ào, không hay biết gì.
Còn anh, bàn tay vẫn còn nguyên cảm giác nóng bỏng từ phút giây vừa rồi…
Phòng khách nhà Huy – chồng Lan Chi – mở hé cửa để gió chiều len vào. Mùi bia, mùi khói thịt nướng hòa lẫn, ấm và hơi say. Anh và Huy ngồi đối diện, chai bia đổ mồ hôi trên bàn kính, tiếng cười thỉnh thoảng vang lên.
Lan Chi từ bếp bước ra, trên tay bưng đĩa mực nướng vừa xé nhỏ. Ánh đèn vàng hắt lên làn da trắng mịn của cô, khiến đường viền cổ áo satin mỏng trở nên mềm và… khó rời mắt.
Cô cúi xuống đặt đĩa mực trước mặt anh, mái tóc dài trượt khỏi vai rơi nhẹ xuống bắp tay anh, mang theo mùi thơm dịu của dầu gội.
> Lan Chi (mỉm cười, giọng nhỏ vừa đủ anh nghe): “Anh ăn thử coi tay em xé có ngon hơn ngoài quán không…”
Anh cầm miếng mực, khẽ nhìn lên — bắt gặp đôi mắt cô chỉ nhìn mình một thoáng, rồi quay sang Huy, như chưa từng có gì xảy ra.
Huy lúc này đang cầm điện thoại, không để ý.
Cô thong thả bước ra sau lưng anh, cúi xuống mở nắp chai bia mới. Hơi ấm từ người cô thoáng chạm vào vai anh, đủ để cảm giác chạy dọc sống lưng.
Áo cardigan mỏng buông hờ, lúc cúi xuống vạt áo xô sang một bên, lộ bờ ngực đầy dưới lớp satin mỏng.
> Lan Chi (thì thầm, mắt không nhìn): “Bia của anh… lạnh vừa đủ chưa?”
Anh nuốt khan.
Cô đặt chai bia xuống, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mu bàn tay anh — nhanh đến mức có thể nói là vô tình, nhưng lại đủ lâu để hơi ấm lưu lại.
Huy vừa ngẩng lên cười:
> “Chi à, em lấy thêm đá nha.”
Cô gật, rồi quay đi, dáng lưng uyển chuyển. Lớp vải mỏng ôm sát hông cô mỗi khi bước, khiến anh bất giác dõi mắt theo…
Chiều cuối tuần – phòng khách nhà Huy
Bàn nhậu kê ngay giữa phòng, mùi khói nướng vương trên áo. Chai bia lạnh lăn giọt nước, hơi men ngấm dần vào không khí. Huy đang ngồi vắt chân, cười lớn, trong khi anh — bạn thân lâu năm — nhấp ngụm bia, mắt đôi khi lạc về phía dáng người đang đi lại trong bếp.
Lan Chi bước ra, chân trần khẽ chạm sàn gỗ, váy satin mỏng như ôm lấy thân hình uốn cong. Cô đặt đĩa tôm nướng lên bàn, cúi thấp người, mái tóc đen dài lướt qua cánh tay anh. Khoảng hở nơi cổ áo khiến làn da trắng mịn hắt sáng dưới đèn vàng.
> Lan Chi (giọng nhỏ, chỉ đủ anh nghe): “Anh đừng có nhìn trộm hoài… kẻo lộ đó.”
Anh khựng lại, ngụm bia như nghẹn nơi cổ. Cô mỉm cười, quay sang chồng:
> “Anh Huy, em vô lấy thêm khăn giấy.”
Vừa nói, cô vừa khẽ lướt tay qua mu bàn tay anh, như một cái vuốt nhẹ vô tình.
Một lúc sau, Huy đứng dậy, điện thoại rung.
> “Tao nghe máy cái, chắc sếp gọi.”
Anh gật, cố giữ bình tĩnh. Cửa phòng khép lại sau lưng Huy, không gian chợt yên.
Lan Chi từ bếp bước ra, lần này không vội. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh, lâu hơn mức bình thường.
> Lan Chi (giọng nửa đùa nửa thật): “Anh uống với chồng em nhiều lần rồi… nhưng hình như hôm nay em mới thấy anh… khác.”
Cô ngồi xuống cạnh, không còn giữ khoảng cách. Mép váy satin trượt cao khi cô vắt chân, lộ đôi đùi trắng mượt dưới ánh đèn. Ngón tay cô cầm ly bia, rồi đưa cho anh. Khi anh chạm tay đón, đầu ngón tay cô cố tình ghì nhẹ, không buông ngay.
> Anh (khẽ, giọng khàn): “Chi… em biết mình đang làm gì chứ?”
Lan Chi (cười mỉm, mắt dán vào môi anh): “Em chỉ… rót bia thôi mà. Nhưng sao anh run vậy?”
Cô nghiêng người, hơi thở thơm ngọt chạm sát má. Mái tóc dài trượt xuống vai anh, mùi hương da thịt ấm và men bia trộn vào nhau. Cảm giác nóng rát lan dần từ bờ vai xuống tận ngực.
Anh quay sang, gần như không chịu nổi khoảng cách ngắn ngủi ấy. Cô vẫn nhìn, đôi môi cong cong thách thức.
> Lan Chi (thì thầm): “Nếu anh không dám… thì em coi như chưa có gì.”
Tay cô đặt lên đùi anh, siết nhẹ. Đường cong cơ thể áp sát, hơi ấm phả vào da. Một giây sau, cả hai như quên mất ngoài kia còn tiếng nước xối trong phòng vệ sinh.
Anh nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt, ánh mắt va vào nhau. Thời gian trôi chậm lại.
> Anh (nén giọng): “Em đang đùa với lửa.”
Lan Chi (hơi hé môi, thì thầm): “Em biết. Nhưng em thích… cái cảm giác này.”
Bàn tay cô trượt nhẹ, chậm, đầy chủ ý. Anh hít một hơi sâu, toàn thân căng cứng như sợi dây đàn. Không gian nhỏ hẹp bỗng đặc quánh bởi nhịp tim và men say.
Cửa phòng vệ sinh sắp mở. Lan Chi lập tức rút tay lại, đứng dậy như chưa từng có gì. Váy satin khẽ lay động theo nhịp bước, cô quay đầu nhìn anh lần cuối, khóe môi nhếch nhẹ.
> Lan Chi (giọng bình thản): “Đĩa trái cây chắc sắp xong rồi, để em lấy thêm.”
Huy trở ra, cười ồn ào, không hay biết gì.
Còn anh, bàn tay vẫn còn nguyên cảm giác nóng bỏng từ phút giây vừa rồi…
