tungnguyen89
Bò lái xe
update 02 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24892892
update 03 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24900759
update 04 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24918372
update 05 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24971076
update 06 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-05.2536223/post-25005196
update 07 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-06.2536223/post-25031925
update 08 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-07.2536223/post-25063574
Mùa hè năm 2016, tôi 22 tuổi, mang một chiếc balo cũ kỹ, bắt đầu hành trình đến Quảng Đông, Trung Quốc. Gia đình tôi lúc đó như sắp sụp đổ – cha tôi bị tai nạn lao động mất một chân, không thể làm việc; mẹ tôi nằm viện dài ngày, tiền thuốc men nặng nề; em gái vừa lên trung học, học giỏi, là niềm hy vọng của cả nhà, nhưng học phí và chi phí sinh hoạt của em lại là áp lực lớn nhất của tôi.
Ở lại Sài Gòn làm những công việc nhỏ thì chẳng đủ, nên đi Quảng Đông là con đường duy nhất. Tôi phải đi tàu, xe khách dài, rồi đi bộ qua biên giới, mồ hôi lẫn căng thẳng hòa lẫn nhau, cuối cùng mới tới Quảng Đông. Thành phố ánh đèn sáng hơn Sài Gòn, nhà cao tầng khiến người ta ngước cổ, nhưng với tôi, mọi thứ đều xa lạ và lạnh lùng.
Ngôn ngữ là rào cản đầu tiên. Tôi hồi nhỏ học được vài từ lẻ của mấy đứa trẻ Trung Quốc hàng xóm, chỉ biết “ăn cơm”, “xin chào”,连 giấy đăng ký ở nhà máy cũng không viết nổi. Phỏng vấn, nhân viên tuyển dụng gần như không nhận tôi vì tôi không hiểu tiếng phổ thông. Cuối cùng vì thiếu công nhân, họ mới nhận tôi vào.
Cuộc sống ở nhà máy khó khăn hơn tưởng tượng: dây chuyền ồn ào suốt nhiều giờ, tay chai sạn dày, lưng đau nhức. Sếp mắng một câu tôi không hiểu, đêm nằm trên giường sắt ký túc xá, chỉ có một bóng đèn vàng lèo tèo, tôi lật từ điển cũ người khác vứt lại, vừa học chữ vừa ghi nhớ cách vận hành dây chuyền.
Ngoài áp lực cuộc sống, tôi còn sốc trước một số hiện tượng ở Trung Quốc. Công nhân bàn tán về “kinh tế liếm” – một số nam công nhân cố gắng làm hài lòng sếp nữ hay đồng nghiệp nữ, hy vọng đổi lấy cơ hội và quan hệ; “kinh tế mẹ vợ” cũng phổ biến, mọi người trong chuyện hôn nhân đều tính toán nhà, xe, sính lễ. Là người ngoại quốc, tôi càng thấy áp lực. Tôi nghĩ: ở Việt Nam còn đơn giản, tình cảm gia đình còn thuần khiết.
Sự trưởng thành của em gái là ánh sáng duy nhất. Em học rất giỏi, giáo viên nói có thể thi vào trường trung học trọng điểm, cả nhà rất vui. Nhưng tôi biết, nghĩa là trách nhiệm của tôi càng nặng nề hơn – phải lo cho học phí của em, thuốc men của mẹ, và phải vật lộn trong xứ người để kiếm tiền.
Đêm đó, tôi viết trong cuốn vở cũ:
“Tôi phải sống sót ở đây.”
Dù cô đơn, mệt mỏi, ngôn ngữ không thông, áp lực nhà máy khủng khiếp, tôi phải cố gắng, vì tương lai của gia đình đè nặng trên vai tôi.
update 03 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24900759
update 04 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24918372
update 05 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-04.2536223/post-24971076
update 06 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-05.2536223/post-25005196
update 07 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-06.2536223/post-25031925
update 08 https://xamvn.com/r/series-8-nam-o-...van-hoa-01-da-update-07.2536223/post-25063574
Mùa hè năm 2016, tôi 22 tuổi, mang một chiếc balo cũ kỹ, bắt đầu hành trình đến Quảng Đông, Trung Quốc. Gia đình tôi lúc đó như sắp sụp đổ – cha tôi bị tai nạn lao động mất một chân, không thể làm việc; mẹ tôi nằm viện dài ngày, tiền thuốc men nặng nề; em gái vừa lên trung học, học giỏi, là niềm hy vọng của cả nhà, nhưng học phí và chi phí sinh hoạt của em lại là áp lực lớn nhất của tôi.
Ở lại Sài Gòn làm những công việc nhỏ thì chẳng đủ, nên đi Quảng Đông là con đường duy nhất. Tôi phải đi tàu, xe khách dài, rồi đi bộ qua biên giới, mồ hôi lẫn căng thẳng hòa lẫn nhau, cuối cùng mới tới Quảng Đông. Thành phố ánh đèn sáng hơn Sài Gòn, nhà cao tầng khiến người ta ngước cổ, nhưng với tôi, mọi thứ đều xa lạ và lạnh lùng.
Ngôn ngữ là rào cản đầu tiên. Tôi hồi nhỏ học được vài từ lẻ của mấy đứa trẻ Trung Quốc hàng xóm, chỉ biết “ăn cơm”, “xin chào”,连 giấy đăng ký ở nhà máy cũng không viết nổi. Phỏng vấn, nhân viên tuyển dụng gần như không nhận tôi vì tôi không hiểu tiếng phổ thông. Cuối cùng vì thiếu công nhân, họ mới nhận tôi vào.
Cuộc sống ở nhà máy khó khăn hơn tưởng tượng: dây chuyền ồn ào suốt nhiều giờ, tay chai sạn dày, lưng đau nhức. Sếp mắng một câu tôi không hiểu, đêm nằm trên giường sắt ký túc xá, chỉ có một bóng đèn vàng lèo tèo, tôi lật từ điển cũ người khác vứt lại, vừa học chữ vừa ghi nhớ cách vận hành dây chuyền.
Ngoài áp lực cuộc sống, tôi còn sốc trước một số hiện tượng ở Trung Quốc. Công nhân bàn tán về “kinh tế liếm” – một số nam công nhân cố gắng làm hài lòng sếp nữ hay đồng nghiệp nữ, hy vọng đổi lấy cơ hội và quan hệ; “kinh tế mẹ vợ” cũng phổ biến, mọi người trong chuyện hôn nhân đều tính toán nhà, xe, sính lễ. Là người ngoại quốc, tôi càng thấy áp lực. Tôi nghĩ: ở Việt Nam còn đơn giản, tình cảm gia đình còn thuần khiết.
Sự trưởng thành của em gái là ánh sáng duy nhất. Em học rất giỏi, giáo viên nói có thể thi vào trường trung học trọng điểm, cả nhà rất vui. Nhưng tôi biết, nghĩa là trách nhiệm của tôi càng nặng nề hơn – phải lo cho học phí của em, thuốc men của mẹ, và phải vật lộn trong xứ người để kiếm tiền.
Đêm đó, tôi viết trong cuốn vở cũ:
“Tôi phải sống sót ở đây.”
Dù cô đơn, mệt mỏi, ngôn ngữ không thông, áp lực nhà máy khủng khiếp, tôi phải cố gắng, vì tương lai của gia đình đè nặng trên vai tôi.
Sửa lần cuối:

