Sưu tầm:
Phan Văn Giang: Nếu không bước lên, lịch sử sẽ không tha thứ
Đôi khi trong chính trị, cơ hội chỉ đến một lần, và người bỏ lỡ nó không chỉ mất đi chiếc ghế, mà mất luôn cả vị thế trong lịch sử. Với Phan Văn Giang, khoảnh khắc đó chính là bây giờ.
Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm nội bộ Bộ Chính trị mới đây là một “tín hiệu chiến lược” rõ ràng. Trong 16 lá phiếu, ông Giang nhận được 9, tức quá bán. Anh Rừngchỉ có 6, còn Thủ tướng Phạm Minh Chính vỏn vẹn 1. Những con số tưởng như kỹ thuật, nhưng thực chất là kết quả của một cuộc phân cực quyền lực. Đằng sau mỗi lá phiếu là một lựa chọn: giữa kiểm soát và thay đổi, giữa an toàn và tái cấu trúc.
Trên không gian mạng, hơn 80% người dân và đảng viên ngầm bày tỏ ủng hộ Phan Văn Giang, con số không chính thức nhưng đủ nói lên tâm thế xã hội: họ đang khát một gương mặt có thể mang lại trật tự và niềm tin. Bởi người ta đã mệt mỏi với sự sợ hãi, mệt mỏi với một “người cầm lái” chỉ biết siết chặt hơn là dẫn dắt.
Nếu ông Giang lùi bước, đó là tội với Quân đội
Quân đội đã đặt cược vào ông. Họ không cần những khẩu hiệu, họ cần một người chỉ huy thực sự đứng về phía họ trong cuộc giằng co quyền lực với phe an ninh. Khi Phó Tư lệnh Quân khu 4 công khai gọi ông là “Bí thư Quân ủy Trung ương tương lai”, đó không còn là lời xã giao, mà là tín hiệu chiến lược.
Nếu ông Giang chùn chân, đó chẳng khác nào buông cờ giữa trận. Và trong bàn cờ quyền lực, không ai tin tưởng người từng sợ thua.
Nếu ông Giang im lặng, đó là tội với hơn 5 triệu đảng viên
Tổ chức đã rệu rã. Hệ thống cần một người dám nói, dám làm, dám chịu trách nhiệm. Nếu ông Giang tiếp tục chọn cách im lặng để “giữ hòa khí”, thì đó là một sự đồng lõa im lặng với những gì mà xã hội đang muốn thay đổi.
Đảng viên ở cơ sở đang nhìn về ông như biểu tượng của sự thay đổi cân bằng quyền lực giữa hai hệ thống. Nếu ông không đứng lên, họ sẽ hiểu rằng – ngay cả người có cơ hội cũng sợ hãi, vậy thì còn ai để trông đợi?
Và cao hơn cả, đó là tội với Tổ quốc và Nhân dân
Đất nước đang mất phương hướng, lòng tin đang rơi tự do. Nhân dân không cần một tổng bí thư để đọc diễn văn, mà cần một người đứng đầu biết nghe, biết hành động, và biết đặt dân lên trên quyền lực.
Nếu có uy tín, có quân đội phía sau mà vẫn không dám dấn thân, thì đó không còn là sự thận trọng ,mà là một sự trốn tránh lịch sử.
Lịch sử chỉ trao cơ hội một lần. Và với Phan Văn Giang, Đại hội XIV chính là ngã rẽ định mệnh. Nếu ông đứng lên, ông sẽ khôi phục lại vị thế của Quân đội – và mở ra chương mới cho đất nước.
Nếu ông lùi bước, ông sẽ chỉ còn là cái tên nhỏ trong một chú thích của thời cuộc:
“Người đã bỏ lỡ.”
Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao
Phan Văn Giang: Nếu không bước lên, lịch sử sẽ không tha thứ
Đôi khi trong chính trị, cơ hội chỉ đến một lần, và người bỏ lỡ nó không chỉ mất đi chiếc ghế, mà mất luôn cả vị thế trong lịch sử. Với Phan Văn Giang, khoảnh khắc đó chính là bây giờ.
Cuộc bỏ phiếu tín nhiệm nội bộ Bộ Chính trị mới đây là một “tín hiệu chiến lược” rõ ràng. Trong 16 lá phiếu, ông Giang nhận được 9, tức quá bán. Anh Rừngchỉ có 6, còn Thủ tướng Phạm Minh Chính vỏn vẹn 1. Những con số tưởng như kỹ thuật, nhưng thực chất là kết quả của một cuộc phân cực quyền lực. Đằng sau mỗi lá phiếu là một lựa chọn: giữa kiểm soát và thay đổi, giữa an toàn và tái cấu trúc.
Trên không gian mạng, hơn 80% người dân và đảng viên ngầm bày tỏ ủng hộ Phan Văn Giang, con số không chính thức nhưng đủ nói lên tâm thế xã hội: họ đang khát một gương mặt có thể mang lại trật tự và niềm tin. Bởi người ta đã mệt mỏi với sự sợ hãi, mệt mỏi với một “người cầm lái” chỉ biết siết chặt hơn là dẫn dắt.
Nếu ông Giang lùi bước, đó là tội với Quân đội
Quân đội đã đặt cược vào ông. Họ không cần những khẩu hiệu, họ cần một người chỉ huy thực sự đứng về phía họ trong cuộc giằng co quyền lực với phe an ninh. Khi Phó Tư lệnh Quân khu 4 công khai gọi ông là “Bí thư Quân ủy Trung ương tương lai”, đó không còn là lời xã giao, mà là tín hiệu chiến lược.
Nếu ông Giang chùn chân, đó chẳng khác nào buông cờ giữa trận. Và trong bàn cờ quyền lực, không ai tin tưởng người từng sợ thua.
Nếu ông Giang im lặng, đó là tội với hơn 5 triệu đảng viên
Tổ chức đã rệu rã. Hệ thống cần một người dám nói, dám làm, dám chịu trách nhiệm. Nếu ông Giang tiếp tục chọn cách im lặng để “giữ hòa khí”, thì đó là một sự đồng lõa im lặng với những gì mà xã hội đang muốn thay đổi.
Đảng viên ở cơ sở đang nhìn về ông như biểu tượng của sự thay đổi cân bằng quyền lực giữa hai hệ thống. Nếu ông không đứng lên, họ sẽ hiểu rằng – ngay cả người có cơ hội cũng sợ hãi, vậy thì còn ai để trông đợi?
Và cao hơn cả, đó là tội với Tổ quốc và Nhân dân
Đất nước đang mất phương hướng, lòng tin đang rơi tự do. Nhân dân không cần một tổng bí thư để đọc diễn văn, mà cần một người đứng đầu biết nghe, biết hành động, và biết đặt dân lên trên quyền lực.
Nếu có uy tín, có quân đội phía sau mà vẫn không dám dấn thân, thì đó không còn là sự thận trọng ,mà là một sự trốn tránh lịch sử.
Lịch sử chỉ trao cơ hội một lần. Và với Phan Văn Giang, Đại hội XIV chính là ngã rẽ định mệnh. Nếu ông đứng lên, ông sẽ khôi phục lại vị thế của Quân đội – và mở ra chương mới cho đất nước.
Nếu ông lùi bước, ông sẽ chỉ còn là cái tên nhỏ trong một chú thích của thời cuộc:
“Người đã bỏ lỡ.”
Chân dung lãnh đạo
#chandunglanhdao