Mấy năm rồi Thái Nguyên, Hà Nội ngập lụt khốn khổ. Nhà ông chú e ở Thái Nguyên buôn bao bì giàu có thế mà lụt vừa rồi cũng reset lại hết. Cứ ngỡ đấy là đất mà ông chú gắn bó cả đời, cả đời con cháu. Trước em đã mua nhà và có dự định vào Sài gòn, em nghĩ cũng may là còn độc thân, dễ gây dựng lại từ đầu. Ông chú em thì không đi đến đâu, chỉ cho rằng nơi mình ở là nhất, không thích miền Nam. Mà sau vụ này chắc phải suy nghĩ lại. Nghĩ sâu xa thì biến đổi khí hậu, thời tiết ngày càng cực đoan. Thực tế thì nhà giàu, lâm tặc chặt cây phá rừng ( nạn này nhức nhối lắm, trước học ở nước ngoài chúng nó cứ hỏi nước mày phá rừng nhiều lắm ak, nhà giàu toàn gỗ. Mình ở Vn chỉ nghe qua qua chứ ko nghĩ bị lên án ở nước ngoài nhiều đến vậy. Nhiều đứa chả biết mấy về Vn mà toàn hỏi nước mày thấy nói phá rừng nhiều nhất nhanh nhất TG) , thế này bảo sao dễ sạt lở, lũ quét. Môi trường ô nhiễm, Hạ tầng yếu kém, cb thì sống chết mặc bay. Em chưa nhìn ra được cái cửa sáng ngoài này. Cố gắng cày cuốc gây dựng tài sản được như ông chú em mà thiên tai ntn mạng còn ko biết giữ được không? Con người cũng như con chim thôi, đất lành thì chim đậu. Cái thiêng liêng, quan trọng nhất vẫn phải là tính mạng con người.
