Thỏ Trắng Ác Tâm
Đàn iem Duy Mạnh

🕺🏽Viajando a los 90 a golpe de aguja Estudio&metronomo children Robert miller#guitarraacú
Image 🕺🏽Viajando a los 90 a golpe de aguja Estudio&metronomo children Robert miller#guitarraacú in private album

Một đứa trẻ đến với đời là kết quả của quyết định cha mẹ, và những điều kiện tự nhiên - xã hội. Bản thân nó không hề có quyền lựa chọn việc có được sinh ra hay không. Đây chính là thứ mà triết gia Schopenhauer, rồi đến Camus hay Cioran gọi là bi kịch nguyên thủy của đời người: bị ném vào đời mà không được hỏi. Vì vậy, một số người cực đoan mới xem “sinh sản là vô đạo đức” (antinatalism). Nhưng xã hội thực tế thì không bao giờ đặt câu hỏi này, vì nếu con người có quyền phủ quyết việc mình sinh ra, thì nhân loại chắc đã tuyệt chủng.
Và rằng, người ta tưởng ít ra khi chết đi thì được chọn cách chết, nhưng thực tế cũng không dễ. Ở hầu hết các xã hội, quyền này bị giới hạn bởi luật pháp, tôn giáo, văn hóa. Ví dụ: tự tử bị coi là tội, an tử (euthanasia) gây tranh cãi dữ dội. Có nước hợp pháp hóa (Thụy Sĩ, Hà Lan, Canada) với điều kiện nghiêm ngặt, nhưng phần lớn thế giới vẫn cấm. Nghịch lý là: mày không được chọn sống, mà cũng không được chọn chết. Nếu nhìn thuần triết học, quyền sống và quyền chết đều phải thuộc về cá nhân. Nhưng thực tế, quyền sống luôn gắn với trách nhiệm xã hội (gia đình, cộng đồng, nhà nước). Một thằng tự tử không chỉ “giết chính nó”, mà còn gây ảnh hưởng tới luật, đạo đức, cảm xúc và sự ổn định của cả hệ thống. Cho nên, nhà nước mới tìm mọi cách kiểm soát “quyền chết”, giống như nó đã kiểm soát “quyền sinh”. Tồn tại của chúng ta thật ra vẫn mắc kẹt trong cái ngục lớn đó thôi. Và khi mày đòi quyền chết, thực ra mày đang đòi thoát khỏi cả trò chơi mà giới cầm quyền dựng lên.
Chuỗi domino sẽ đổ, cả cái hệ thống dựa trên lao động, tiêu thụ, đóng thuế, duy trì quyền lực sẽ lung lay. Tưởng tượng nếu một ngày 30% dân quyết định “thôi, tao chán, tao đi đây”, thì kinh tế, quân đội, sản xuất, quỹ hưu trí… Sụp đổ, vỡ nát.




