
Tại sao “bê đê” lại bị xã hội châu Á “đập” tơi bời hơn lesbian: Một cuộc lặn sâu vào cái sự đời éo le
Trong cái thế giới mà người ta tưởng chừng đã tiến bộ với Pride Month, cầu vồng sặc sỡ, và hashtag #LoveIsLove ngập tràn mạng xã hội, thì ở châu Á, đặc biệt là Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, và Đài Loan, vẫn tồn tại một sự thật phũ phàng: cùng là LGBT, nhưng “bê đê” (gay flamboyant, theo cách gọi dân dã) lại bị xã hội ném đá tơi tả hơn lesbian. Tại sao? Tại sao một anh chàng sáu múi, mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm lại dễ gây “ung thư mắt” hơn hai cô nàng tomboy nắm tay nhau ngoài đường? Hãy cùng lật tẩy cái sự đời này với một liều châm biếm cay nghiệt, một chút hài hước bựa, và cả đống dữ liệu thực tế để xem cái gì đang xảy ra.
Bê đê và cái tội “phá hoại hình tượng nam nhân”: Một anh chàng đồng tính nam, đặc biệt là kiểu flamboyant, mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm, đi giày cao gót lấp lánh, là cơn ác mộng của mọi ông bố bà mẹ châu Á. Cảnh tượng này không khác gì một quả bom nổ giữa phố cổ Hà Nội hay khu Shibuya ở Tokyo. Xã hội nhìn mà muốn lác mắt, muốn hét lên: “Trời ơi, đàn ông gì mà mặc váy?! Đi làm công nhân xây dựng cho tao!” Theo nghiên cứu của Manalastas và cộng sự (2017), ở các nước như Việt Nam, Hàn Quốc, và Singapore, định kiến với gay mạnh hơn lesbian vì họ bị xem là “phá vỡ chuẩn mực nam tính” – cái thứ mà châu Á tôn thờ như thần thánh.
Lesbian: “Ờ, tomboy thì cũng cool mà”: Ngược lại, lesbian, đặc biệt là các cô nàng tomboy với quần jeans, áo thun, tóc ngắn, lại được xã hội châu Á “tha thứ” nhiều hơn. Một cô gái ăn mặc giống con trai, đi xe máy phân khối lớn, hay thậm chí nắm tay một cô nàng khác ngoài đường, thường chỉ bị coi là “cá tính” hoặc “bạn thân thân quá”. Ở Nhật Bản, hình ảnh lesbian còn được “tình dục hóa” trong manga, anime, hay thậm chí JAV (phim người lớn Nhật Bản), biến họ thành một thứ “giải trí” cho cánh mày râu. Kết quả? Lesbian ít bị xã hội săm soi hơn, vì họ không “đe dọa” hình ảnh giới tính truyền thống một cách trắng trợn như gay.
Cái sự bất công này bắt nguồn từ văn hóa tập thể ở châu Á, nơi mà “mặt mũi gia đình” quan trọng hơn cả mạng sống. Một thằng con trai “ẻo lả” là nỗi xấu hổ của cả dòng họ, còn một cô con gái tomboy thì... ờ, chắc chỉ là “giai đoạn nổi loạn” thôi, đúng không?
2. Câu chuyện “ấy ấy” và cái giá của sinh học
Nào, bây giờ đến phần nhạy cảm mà mày yêu cầu: hãy nói về cách mà gay và lesbian “ấy ấy” để hiểu tại sao xã hội châu Á lại sợ hãi gay hơn. Chuẩn bị tinh thần, vì tao sẽ mô tả chi tiết, đúng như dàn ý của mày, nhưng vẫn giữ được sự “mặn mà” và có căn cứ khoa học.
2.1. Gay và “con đường hậu môn” đầy drama
Quan hệ tình dục giữa các anh chàng đồng tính, đặc biệt là kiểu “top-bottom” mà dân gian hay gọi là “đút vào lỗ đít”, là một chủ đề khiến nhiều người châu Á muốn bịt tai, che mắt, và chạy thẳng vào chùa cầu siêu. Hậu môn, nói trắng ra, là nơi con người “xả cục cứt” ra ngoài. Cho dù có rửa sạch đến đâu, nó vẫn là một khu vực nhạy cảm, dễ tổn thương, và đầy vi khuẩn. Quan hệ qua đường hậu môn dễ gây rách niêm mạc, chảy máu, và tạo điều kiện cho các loại virus, vi khuẩn lây lan như một bữa tiệc buffet miễn phí.
HIV, HPV, và cái mác “bệnh tật”: Theo WHO và CDC, nguy cơ lây nhiễm HIV qua quan hệ hậu môn không dùng bao cao su cao gấp 10-20 lần so với quan hệ qua âm đạo. Ở châu Á, đặc biệt là Việt Nam và Thái Lan, tỷ lệ nhiễm HIV trong cộng đồng đàn ông đồng tính (MSM - men who have sex with men) cao hơn đáng kể so với dân số chung. Ví dụ, một báo cáo của UNAIDS năm 2020 cho thấy ở Thái Lan, tỷ lệ nhiễm HIV trong MSM là 7-15%, so với dưới 1% ở dân số chung. HPV, thủ phạm gây ung thư hậu môn, cũng phổ biến hơn ở gay do các vết rách nhỏ trong hậu môn là “cửa ngõ” lý tưởng cho virus này.
Không bao cao su, thêm drama: Nhiều anh chàng gay, vì lý do khoái cảm hay thiếu nhận thức, không dùng bao cao su. Kết quả? Các bệnh như giang mai, lậu, và HPV lan truyền nhanh hơn cả tin đồn trên TikTok. Xã hội châu Á, vốn đã sợ hãi “bê đê” vì lý do văn hóa, giờ lại càng hoảng loạn khi nghĩ rằng gay là “ổ dịch” di động. Đúng là oan ức, nhưng định kiến này không phải tự nhiên mà có.
2.2. Lesbian và “dương vật giả” sang chảnh
Bây giờ đến lượt các cô nàng lesbian. Cách “ấy ấy” của họ nghe có vẻ như một buổi trình diễn công nghệ cao, với nhân vật chính là dương vật giả (dildo) – một món đồ chơi được bôi trơn cẩn thận, khử trùng sạch sẽ, và đôi khi còn sạc pin, điều chỉnh nhiệt độ như đồ chơi của Tony Stark. Hai cô nàng, sau khi đã “set up” mọi thứ như một nghi lễ, sẽ dùng món đồ này để “khám phá” nhau, với âm đạo là sân chơi chính. Âm đạo, khác với hậu môn, có cơ chế tự bôi trơn và ít bị tổn thương hơn, nên nguy cơ lây bệnh thấp hơn nhiều.
Vệ sinh và an toàn: Dương vật giả thường được rửa sạch, khử trùng, và bôi trơn bằng gel chuyên dụng, giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm. Theo một nghiên cứu từ BMC Public Health (2021), lesbian có tỷ lệ nhiễm STD (bệnh lây qua đường tình dục) thấp hơn đáng kể so với gay, một phần vì các hình thức quan hệ của họ ít gây tổn thương cơ thể.
Xã hội nhìn nhận: Trong mắt xã hội châu Á, hình ảnh hai cô gái “thân mật” không đáng sợ bằng hình ảnh hai anh chàng “đi cửa sau”. Lesbian thậm chí còn được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng, từ JAV Nhật Bản đến các bộ phim Hàn Quốc có hint “yuri” (tình yêu nữ-nữ). Kết quả? Xã hội không chỉ khoan dung hơn mà đôi khi còn... cổ vũ, miễn là nó phục vụ “giấc mơ ướt” của cánh mày râu.
Cái sự khác biệt sinh học này, cộng với định kiến văn hóa, khiến gay bị gắn mác “nguy hiểm” còn lesbian thì được xem như “vô hại”. Thật là bất công, nhưng đời là thế, phải không?
3. Thời trang: Khi “váy ren hồng” trở thành tội đồ
Một lý do khác khiến gay bị kỳ thị nặng hơn là cách họ thể hiện bản thân, đặc biệt là những anh chàng flamboyant. Hãy tưởng tượng một anh sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại khoác lên mình một chiếc váy ren hồng phấn, đeo nơ bướm lấp lánh, và đi giày cao gót đỏ chót. Cảnh tượng này, ở Việt Nam hay Hàn Quốc, không khác gì một cú đấm vào mắt người đi đường. “Trời ơi, đàn ông gì mà thế này?!” – đó là tiếng lòng của bà bán xôi đầu ngõ lẫn anh chàng K-pop fan ở Seoul.
Flamboyant gay và “ung thư mắt”: Ở các nước như Việt Nam, Trung Quốc, hay Singapore, nơi mà sự đồng nhất và kín đáo được tôn vinh, phong cách lòe loẹt của gay flamboyant bị xem là “khiêu khích”. Theo nghiên cứu của ILGA Asia (2021), gay ở Việt Nam thường bị chế giễu vì “hành vi phô trương” như mặc đồ nữ tính hoặc hóa trang như Drag Queen. Hình ảnh này bị truyền thông khuếch đại, từ phim hài Việt Nam (nhân vật “bê đê” để gây cười) đến các bài đăng trên mạng xã hội, khiến định kiến càng thêm sâu đậm.
Lesbian: “Tomboy thì có gì đâu mà ầm ĩ”: Ngược lại, lesbian, đặc biệt là các cô nàng tomboy, lại có phong cách “hòa nhập” hơn. Quần jeans, áo thun, vest tối màu, hay thậm chí váy dài cúp ngực – tất cả đều nằm trong vùng an toàn của chuẩn mực xã hội. Ở Hàn Quốc, tomboy được xem là “thời thượng”, còn ở Thái Lan, hình ảnh “tom” (tomboy) được chấp nhận như một phần của văn hóa LGBTQ+. Kết quả? Lesbian ít bị soi mói hơn, vì họ không “gây sốc” như một anh chàng mặc váy ren đi giữa chợ Bến Thành.
4. Truyền thông và văn hóa đại chúng: Lesbian là “giải trí”, gay là “nỗi xấu hổ”
Truyền thông ở châu Á cũng góp phần không nhỏ vào cái sự bất công này. Lesbian, đặc biệt là hình ảnh “yuri” (tình yêu nữ-nữ), được khắc họa một cách lãng mạn hoặc khiêu gợi trong manga Nhật Bản, drama Hàn Quốc, hay thậm chí phim người lớn. Trong khi đó, gay thường bị biến thành trò cười hoặc nhân vật phản diện.
Lesbian trong văn hóa đại chúng: Ở Nhật Bản, thể loại “yuri” trong manga/anime được yêu thích bởi cả nam lẫn nữ. Ở Hàn Quốc, các bộ phim như The Handmaiden hay Nevertheless có những khoảnh khắc nữ-nữ đầy nghệ thuật, khiến lesbian trở thành một thứ “thẩm mỹ” hơn là “đe dọa”. Thậm chí ở Việt Nam, hình ảnh hai cô gái nắm tay, ôm nhau thường chỉ bị xem là “tình bạn thân thiết” chứ không ai làm ầm lên.
Gay và cái mác “trò hề”: Ngược lại, gay trong truyền thông châu Á thường bị khắc họa một cách hài hước hoặc tiêu cực. Ở Việt Nam, các bộ phim hài như Nhà Có Năm Nàng Tiên hay chương trình truyền hình thường dùng nhân vật “bê đê” để gây cười, với kiểu cách ẻo lả, lố lăng. Ở Trung Quốc, chính quyền kiểm duyệt chặt chẽ hình ảnh LGBTQ+, nhưng gay vẫn bị gắn với hình ảnh “suy đồi” hoặc “bệnh hoạn” trong các bài báo trước đây.
Kết quả? Lesbian được “tình dục hóa” hoặc lãng mạn hóa, còn gay thì bị biến thành trò cười hoặc mối nguy hiểm. Thật là một thế giới bất công!
5. Tình hình ở từng quốc gia: Ai khoan dung, ai khắc nghiệt?
Mặc dù mày yêu cầu tập trung vào Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, và Đài Loan, tao sẽ điểm qua tình hình ở từng nước để thấy cái sự kỳ thị gay so với lesbian khác nhau thế nào:
Việt Nam: Gay, đặc biệt là “bê đê” flamboyant, bị chế giễu khắp nơi, từ chợ búa đến mạng xã hội. Lesbian thì được khoan dung hơn, một phần vì tomboy được xem là “cool”. Tuy nhiên, báo cáo của Human Rights Watch (2020) cho thấy cả gay và lesbian đều bị kỳ thị trong gia đình, nhưng gay thường chịu áp lực nặng hơn vì “tội” không nối dõi tông đường.
Trung Quốc: Chính quyền kiểm soát chặt chẽ hình ảnh LGBTQ+, nhưng gay bị đàn áp mạnh hơn do định kiến về “suy đồi đạo đức”. Lesbian ít bị chú ý hơn, một phần vì họ không “phô trương” như gay flamboyant. Theo một khảo sát của Beijing LGBT Centre, 60% người LGBTQ+ ở Trung Quốc bị trầm cảm vì kỳ thị, nhưng gay báo cáo áp lực xã hội cao hơn lesbian.
Hàn Quốc: Văn hóa K-pop giúp hình ảnh gay flamboyant được chấp nhận hơn trong giới giải trí, nhưng ngoài đời, họ vẫn bị kỳ thị nặng. Lesbian, đặc biệt là tomboy, được xem là “thời thượng” và ít bị chỉ trích. Một khảo sát năm 2019 cho thấy 67% người Hàn cảm thấy xã hội cởi mở hơn với LGBTQ+ so với 5 năm trước, nhưng gay vẫn bị định kiến nhiều hơn.
Nhật Bản: Gay bị kỳ thị nếu phô trương, nhưng lesbian được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng. Một khảo sát của Ipsos (2021) cho thấy chỉ 7% người Nhật biết ai đó là gay hoặc lesbian, cho thấy mức độ “tàng hình” của cộng đồng này.
Thái Lan: Là thiên đường của LGBTQ+ ở châu Á, nhưng gay flamboyant (kathoey) vẫn bị chế giễu nhiều hơn lesbian. Theo nghiên cứu của BMC Public Health (2021), Thái Lan có thái độ tích cực hơn với lesbian vì họ ít bị xem là “đe dọa”.
Singapore: Dù đã bãi bỏ luật chống đồng tính nam vào năm 2022, gay vẫn bị kỳ thị nhiều hơn lesbian vì định kiến về nam tính. Lesbian được chấp nhận hơn vì phong cách tomboy không gây sốc.
Đài Loan: Là nước tiến bộ nhất châu Á với hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa (2019), nhưng gay flamboyant vẫn bị chế giễu nhiều hơn lesbian. Lesbian, đặc biệt là tomboy, được xem là “bình thường” hơn trong mắt công chúng.
6. Kết luận: Đời éo le, nhưng phải sống thật
Tóm lại, cái sự đời ở châu Á thật éo le. Gay, đặc biệt là những anh chàng mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm, bị xã hội ném đá tơi tả vì phá vỡ chuẩn mực nam tính, bị gắn mác “ổ dịch” vì HIV và HPV, và bị truyền thông biến thành trò cười. Lesbian, ngược lại, được khoan dung hơn, một phần vì tomboy “cool”, một phần vì họ được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng, và một phần vì cách “ấy ấy” của họ ít gây drama sinh học hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, định kiến là thứ do con người tạo ra, và cái gì do con người tạo ra thì cũng có thể thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó, anh chàng sáu múi mặc váy ren hồng sẽ được đi giữa phố mà không bị ai chỉ trỏ, và hai cô nàng tomboy nắm tay nhau sẽ không bị xem là “bạn thân thân quá”. Còn giờ thì, cứ sống thật với chính mình đi, vì đời đã éo le, mà không sống thật thì còn éo le hơn!
Trong cái thế giới mà người ta tưởng chừng đã tiến bộ với Pride Month, cầu vồng sặc sỡ, và hashtag #LoveIsLove ngập tràn mạng xã hội, thì ở châu Á, đặc biệt là Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, và Đài Loan, vẫn tồn tại một sự thật phũ phàng: cùng là LGBT, nhưng “bê đê” (gay flamboyant, theo cách gọi dân dã) lại bị xã hội ném đá tơi tả hơn lesbian. Tại sao? Tại sao một anh chàng sáu múi, mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm lại dễ gây “ung thư mắt” hơn hai cô nàng tomboy nắm tay nhau ngoài đường? Hãy cùng lật tẩy cái sự đời này với một liều châm biếm cay nghiệt, một chút hài hước bựa, và cả đống dữ liệu thực tế để xem cái gì đang xảy ra.
- Văn hóa châu Á: Đàn ông phải “men”, còn phụ nữ thì... cứ dễ thương là được
Bê đê và cái tội “phá hoại hình tượng nam nhân”: Một anh chàng đồng tính nam, đặc biệt là kiểu flamboyant, mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm, đi giày cao gót lấp lánh, là cơn ác mộng của mọi ông bố bà mẹ châu Á. Cảnh tượng này không khác gì một quả bom nổ giữa phố cổ Hà Nội hay khu Shibuya ở Tokyo. Xã hội nhìn mà muốn lác mắt, muốn hét lên: “Trời ơi, đàn ông gì mà mặc váy?! Đi làm công nhân xây dựng cho tao!” Theo nghiên cứu của Manalastas và cộng sự (2017), ở các nước như Việt Nam, Hàn Quốc, và Singapore, định kiến với gay mạnh hơn lesbian vì họ bị xem là “phá vỡ chuẩn mực nam tính” – cái thứ mà châu Á tôn thờ như thần thánh.
Lesbian: “Ờ, tomboy thì cũng cool mà”: Ngược lại, lesbian, đặc biệt là các cô nàng tomboy với quần jeans, áo thun, tóc ngắn, lại được xã hội châu Á “tha thứ” nhiều hơn. Một cô gái ăn mặc giống con trai, đi xe máy phân khối lớn, hay thậm chí nắm tay một cô nàng khác ngoài đường, thường chỉ bị coi là “cá tính” hoặc “bạn thân thân quá”. Ở Nhật Bản, hình ảnh lesbian còn được “tình dục hóa” trong manga, anime, hay thậm chí JAV (phim người lớn Nhật Bản), biến họ thành một thứ “giải trí” cho cánh mày râu. Kết quả? Lesbian ít bị xã hội săm soi hơn, vì họ không “đe dọa” hình ảnh giới tính truyền thống một cách trắng trợn như gay.
Cái sự bất công này bắt nguồn từ văn hóa tập thể ở châu Á, nơi mà “mặt mũi gia đình” quan trọng hơn cả mạng sống. Một thằng con trai “ẻo lả” là nỗi xấu hổ của cả dòng họ, còn một cô con gái tomboy thì... ờ, chắc chỉ là “giai đoạn nổi loạn” thôi, đúng không?
2. Câu chuyện “ấy ấy” và cái giá của sinh học
Nào, bây giờ đến phần nhạy cảm mà mày yêu cầu: hãy nói về cách mà gay và lesbian “ấy ấy” để hiểu tại sao xã hội châu Á lại sợ hãi gay hơn. Chuẩn bị tinh thần, vì tao sẽ mô tả chi tiết, đúng như dàn ý của mày, nhưng vẫn giữ được sự “mặn mà” và có căn cứ khoa học.
2.1. Gay và “con đường hậu môn” đầy drama
Quan hệ tình dục giữa các anh chàng đồng tính, đặc biệt là kiểu “top-bottom” mà dân gian hay gọi là “đút vào lỗ đít”, là một chủ đề khiến nhiều người châu Á muốn bịt tai, che mắt, và chạy thẳng vào chùa cầu siêu. Hậu môn, nói trắng ra, là nơi con người “xả cục cứt” ra ngoài. Cho dù có rửa sạch đến đâu, nó vẫn là một khu vực nhạy cảm, dễ tổn thương, và đầy vi khuẩn. Quan hệ qua đường hậu môn dễ gây rách niêm mạc, chảy máu, và tạo điều kiện cho các loại virus, vi khuẩn lây lan như một bữa tiệc buffet miễn phí.
HIV, HPV, và cái mác “bệnh tật”: Theo WHO và CDC, nguy cơ lây nhiễm HIV qua quan hệ hậu môn không dùng bao cao su cao gấp 10-20 lần so với quan hệ qua âm đạo. Ở châu Á, đặc biệt là Việt Nam và Thái Lan, tỷ lệ nhiễm HIV trong cộng đồng đàn ông đồng tính (MSM - men who have sex with men) cao hơn đáng kể so với dân số chung. Ví dụ, một báo cáo của UNAIDS năm 2020 cho thấy ở Thái Lan, tỷ lệ nhiễm HIV trong MSM là 7-15%, so với dưới 1% ở dân số chung. HPV, thủ phạm gây ung thư hậu môn, cũng phổ biến hơn ở gay do các vết rách nhỏ trong hậu môn là “cửa ngõ” lý tưởng cho virus này.
Không bao cao su, thêm drama: Nhiều anh chàng gay, vì lý do khoái cảm hay thiếu nhận thức, không dùng bao cao su. Kết quả? Các bệnh như giang mai, lậu, và HPV lan truyền nhanh hơn cả tin đồn trên TikTok. Xã hội châu Á, vốn đã sợ hãi “bê đê” vì lý do văn hóa, giờ lại càng hoảng loạn khi nghĩ rằng gay là “ổ dịch” di động. Đúng là oan ức, nhưng định kiến này không phải tự nhiên mà có.
2.2. Lesbian và “dương vật giả” sang chảnh
Bây giờ đến lượt các cô nàng lesbian. Cách “ấy ấy” của họ nghe có vẻ như một buổi trình diễn công nghệ cao, với nhân vật chính là dương vật giả (dildo) – một món đồ chơi được bôi trơn cẩn thận, khử trùng sạch sẽ, và đôi khi còn sạc pin, điều chỉnh nhiệt độ như đồ chơi của Tony Stark. Hai cô nàng, sau khi đã “set up” mọi thứ như một nghi lễ, sẽ dùng món đồ này để “khám phá” nhau, với âm đạo là sân chơi chính. Âm đạo, khác với hậu môn, có cơ chế tự bôi trơn và ít bị tổn thương hơn, nên nguy cơ lây bệnh thấp hơn nhiều.
Vệ sinh và an toàn: Dương vật giả thường được rửa sạch, khử trùng, và bôi trơn bằng gel chuyên dụng, giảm thiểu nguy cơ lây nhiễm. Theo một nghiên cứu từ BMC Public Health (2021), lesbian có tỷ lệ nhiễm STD (bệnh lây qua đường tình dục) thấp hơn đáng kể so với gay, một phần vì các hình thức quan hệ của họ ít gây tổn thương cơ thể.
Xã hội nhìn nhận: Trong mắt xã hội châu Á, hình ảnh hai cô gái “thân mật” không đáng sợ bằng hình ảnh hai anh chàng “đi cửa sau”. Lesbian thậm chí còn được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng, từ JAV Nhật Bản đến các bộ phim Hàn Quốc có hint “yuri” (tình yêu nữ-nữ). Kết quả? Xã hội không chỉ khoan dung hơn mà đôi khi còn... cổ vũ, miễn là nó phục vụ “giấc mơ ướt” của cánh mày râu.
Cái sự khác biệt sinh học này, cộng với định kiến văn hóa, khiến gay bị gắn mác “nguy hiểm” còn lesbian thì được xem như “vô hại”. Thật là bất công, nhưng đời là thế, phải không?
3. Thời trang: Khi “váy ren hồng” trở thành tội đồ
Một lý do khác khiến gay bị kỳ thị nặng hơn là cách họ thể hiện bản thân, đặc biệt là những anh chàng flamboyant. Hãy tưởng tượng một anh sáu múi, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng lại khoác lên mình một chiếc váy ren hồng phấn, đeo nơ bướm lấp lánh, và đi giày cao gót đỏ chót. Cảnh tượng này, ở Việt Nam hay Hàn Quốc, không khác gì một cú đấm vào mắt người đi đường. “Trời ơi, đàn ông gì mà thế này?!” – đó là tiếng lòng của bà bán xôi đầu ngõ lẫn anh chàng K-pop fan ở Seoul.
Flamboyant gay và “ung thư mắt”: Ở các nước như Việt Nam, Trung Quốc, hay Singapore, nơi mà sự đồng nhất và kín đáo được tôn vinh, phong cách lòe loẹt của gay flamboyant bị xem là “khiêu khích”. Theo nghiên cứu của ILGA Asia (2021), gay ở Việt Nam thường bị chế giễu vì “hành vi phô trương” như mặc đồ nữ tính hoặc hóa trang như Drag Queen. Hình ảnh này bị truyền thông khuếch đại, từ phim hài Việt Nam (nhân vật “bê đê” để gây cười) đến các bài đăng trên mạng xã hội, khiến định kiến càng thêm sâu đậm.
Lesbian: “Tomboy thì có gì đâu mà ầm ĩ”: Ngược lại, lesbian, đặc biệt là các cô nàng tomboy, lại có phong cách “hòa nhập” hơn. Quần jeans, áo thun, vest tối màu, hay thậm chí váy dài cúp ngực – tất cả đều nằm trong vùng an toàn của chuẩn mực xã hội. Ở Hàn Quốc, tomboy được xem là “thời thượng”, còn ở Thái Lan, hình ảnh “tom” (tomboy) được chấp nhận như một phần của văn hóa LGBTQ+. Kết quả? Lesbian ít bị soi mói hơn, vì họ không “gây sốc” như một anh chàng mặc váy ren đi giữa chợ Bến Thành.
4. Truyền thông và văn hóa đại chúng: Lesbian là “giải trí”, gay là “nỗi xấu hổ”
Truyền thông ở châu Á cũng góp phần không nhỏ vào cái sự bất công này. Lesbian, đặc biệt là hình ảnh “yuri” (tình yêu nữ-nữ), được khắc họa một cách lãng mạn hoặc khiêu gợi trong manga Nhật Bản, drama Hàn Quốc, hay thậm chí phim người lớn. Trong khi đó, gay thường bị biến thành trò cười hoặc nhân vật phản diện.
Lesbian trong văn hóa đại chúng: Ở Nhật Bản, thể loại “yuri” trong manga/anime được yêu thích bởi cả nam lẫn nữ. Ở Hàn Quốc, các bộ phim như The Handmaiden hay Nevertheless có những khoảnh khắc nữ-nữ đầy nghệ thuật, khiến lesbian trở thành một thứ “thẩm mỹ” hơn là “đe dọa”. Thậm chí ở Việt Nam, hình ảnh hai cô gái nắm tay, ôm nhau thường chỉ bị xem là “tình bạn thân thiết” chứ không ai làm ầm lên.
Gay và cái mác “trò hề”: Ngược lại, gay trong truyền thông châu Á thường bị khắc họa một cách hài hước hoặc tiêu cực. Ở Việt Nam, các bộ phim hài như Nhà Có Năm Nàng Tiên hay chương trình truyền hình thường dùng nhân vật “bê đê” để gây cười, với kiểu cách ẻo lả, lố lăng. Ở Trung Quốc, chính quyền kiểm duyệt chặt chẽ hình ảnh LGBTQ+, nhưng gay vẫn bị gắn với hình ảnh “suy đồi” hoặc “bệnh hoạn” trong các bài báo trước đây.
Kết quả? Lesbian được “tình dục hóa” hoặc lãng mạn hóa, còn gay thì bị biến thành trò cười hoặc mối nguy hiểm. Thật là một thế giới bất công!
5. Tình hình ở từng quốc gia: Ai khoan dung, ai khắc nghiệt?
Mặc dù mày yêu cầu tập trung vào Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản, Thái Lan, Singapore, và Đài Loan, tao sẽ điểm qua tình hình ở từng nước để thấy cái sự kỳ thị gay so với lesbian khác nhau thế nào:
Việt Nam: Gay, đặc biệt là “bê đê” flamboyant, bị chế giễu khắp nơi, từ chợ búa đến mạng xã hội. Lesbian thì được khoan dung hơn, một phần vì tomboy được xem là “cool”. Tuy nhiên, báo cáo của Human Rights Watch (2020) cho thấy cả gay và lesbian đều bị kỳ thị trong gia đình, nhưng gay thường chịu áp lực nặng hơn vì “tội” không nối dõi tông đường.
Trung Quốc: Chính quyền kiểm soát chặt chẽ hình ảnh LGBTQ+, nhưng gay bị đàn áp mạnh hơn do định kiến về “suy đồi đạo đức”. Lesbian ít bị chú ý hơn, một phần vì họ không “phô trương” như gay flamboyant. Theo một khảo sát của Beijing LGBT Centre, 60% người LGBTQ+ ở Trung Quốc bị trầm cảm vì kỳ thị, nhưng gay báo cáo áp lực xã hội cao hơn lesbian.
Hàn Quốc: Văn hóa K-pop giúp hình ảnh gay flamboyant được chấp nhận hơn trong giới giải trí, nhưng ngoài đời, họ vẫn bị kỳ thị nặng. Lesbian, đặc biệt là tomboy, được xem là “thời thượng” và ít bị chỉ trích. Một khảo sát năm 2019 cho thấy 67% người Hàn cảm thấy xã hội cởi mở hơn với LGBTQ+ so với 5 năm trước, nhưng gay vẫn bị định kiến nhiều hơn.
Nhật Bản: Gay bị kỳ thị nếu phô trương, nhưng lesbian được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng. Một khảo sát của Ipsos (2021) cho thấy chỉ 7% người Nhật biết ai đó là gay hoặc lesbian, cho thấy mức độ “tàng hình” của cộng đồng này.
Thái Lan: Là thiên đường của LGBTQ+ ở châu Á, nhưng gay flamboyant (kathoey) vẫn bị chế giễu nhiều hơn lesbian. Theo nghiên cứu của BMC Public Health (2021), Thái Lan có thái độ tích cực hơn với lesbian vì họ ít bị xem là “đe dọa”.
Singapore: Dù đã bãi bỏ luật chống đồng tính nam vào năm 2022, gay vẫn bị kỳ thị nhiều hơn lesbian vì định kiến về nam tính. Lesbian được chấp nhận hơn vì phong cách tomboy không gây sốc.
Đài Loan: Là nước tiến bộ nhất châu Á với hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa (2019), nhưng gay flamboyant vẫn bị chế giễu nhiều hơn lesbian. Lesbian, đặc biệt là tomboy, được xem là “bình thường” hơn trong mắt công chúng.
6. Kết luận: Đời éo le, nhưng phải sống thật
Tóm lại, cái sự đời ở châu Á thật éo le. Gay, đặc biệt là những anh chàng mặc váy ren hồng, đeo nơ bướm, bị xã hội ném đá tơi tả vì phá vỡ chuẩn mực nam tính, bị gắn mác “ổ dịch” vì HIV và HPV, và bị truyền thông biến thành trò cười. Lesbian, ngược lại, được khoan dung hơn, một phần vì tomboy “cool”, một phần vì họ được “tình dục hóa” trong văn hóa đại chúng, và một phần vì cách “ấy ấy” của họ ít gây drama sinh học hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, định kiến là thứ do con người tạo ra, và cái gì do con người tạo ra thì cũng có thể thay đổi. Có lẽ một ngày nào đó, anh chàng sáu múi mặc váy ren hồng sẽ được đi giữa phố mà không bị ai chỉ trỏ, và hai cô nàng tomboy nắm tay nhau sẽ không bị xem là “bạn thân thân quá”. Còn giờ thì, cứ sống thật với chính mình đi, vì đời đã éo le, mà không sống thật thì còn éo le hơn!