TÂY SƠN HÀNH
Trần Danh Án (1755 – 1794), người xã Bảo Triện huyện Gia Định - nay là thôn Bảo Triện, xã Nhân Thắng, huyện Gia Bình, tỉnh Bắc Ninh. Ông là danh sĩ, tôi trung của nhà Lê, kiên quyết bất hợp tác với triều Tây Sơn, thủy chung coi Tây Sơn là giặc mọi, thậm chí tỏ thái độ thù hằn và phất uất khi vua Lê gả công chúa Ngọc Hân cho Quang Trung Nguyễn Huệ.
Đọc tham khảo về thái độ sĩ phu Bắc Hà với triều Tây Sơn , thậm chí nhiều tài liệu còn chỉ ra nhóm của Trần Danh Án cũng đc Nguyễn Ánh mời về làm quan nhưng từ chối - đúng là lì như mấy anh Bakery
Hai trăm năm thanh bình xứ sở
Mỹ nhân kia khoá ở thâm cung
Lẻ đơn, chăn nệm gấm hồng
Mộng xuân gối biếc vô cùng đẹp tươi.
Không thần tiên ai người dám sánh
Chỉ tưởng mơ, cám cảnh thơ ngây
Mai đượm tuyết giữa song dày
Hoa trong vườn uyển, liễu đầy khói sương
Bóng xuân qua, hoa vương lối nhỏ
Đáng thương sao, nhuỵ rữa hoa tàn
Tùng tùng! Thành bỗng trống vang
Rợ quân ào đến, Tràng An bụi mù
Hè chưa cuối, lạnh thu đã thổi
Đang chín xuân, mưa xối, bứt hoa
Mày râu đâu chẳng xông pha
Giặc hung, để bậc quần thoa gán mình.
Gái Thiên vương cũng đành tỳ thiếp
Là chúa hoa chịu kiếp tầm thường
Tôn vinh quốc sắc thiên hương
Tân hôn nghi thức cũng dường khác xưa
Tuỳ tùng vận lụa tơ, xe ngựa
Phù rể đông áo mũ xênh xang
Phu khiêng phu quạt nối hàng
Người kinh đô hứng reo tràn, gọi “cha”.
Hâm mộ lắm, ôi chà, rể qúy
Nàng dâu trông chú rể, tay buông
Giọng trọ trẹ, áo phường tuồng
Da nhăn nhíu, vẻ giương giương ngang tàng.
Trương Giác chăng, đầu khăn tú ụ
Hàn Tín này quần khố sao đây?
Bên trong một vật thay lay
Tứ chi, sừng sững “ngọn” này là năm.
Lúc tính lặng như tăng thiền toạ
Khi lung liêng như gã múa ca.
Nào đâu cười nói, ôn hoà
Bỗng gầm một tiếng, cỏ hoa rụng rời.
Cả nghìn cân dập vùi ngực nõn
Xé tan xiêm, tuyết ngộn đùi non
Vật đâm này chẳng phải thường
Ngung ngoăng rồi thọc vào luôn “cửa” hùm.
Hoa nhụy ngọc, oanh khùng xâm xọc
Oanh khùng đâu giữ ngọc gìn hoa
Màng hoa lớp lớp lóc qua
Lò duyên mảnh mảnh day chà khói bay
Mồ hôi dầu, thịt lay răng nghiến
“Làm” không dừng giập nện, rút bừa
Giọt đào phút rớt xiêm tơ
Xuân qua mấy độ gió mưa nát nhàu
Thân ai hai vòng khâu kín núc
Giập bã trầu, một hốc rộng huênh
Vén cao áo lót mà kinh
Nẫu rồi, giờ nửa đồng trinh, đáng nào?
Đang trắng dịu, tím nhầu tím nhĩ
Khối tròn xoe méo sệ tang thương
A hoàn hứng chậu thêm buồn
Ghê thay, nước tiểu thác tuôn rề rề.
Thác sóng sánh một đi không lại
Gió bời bời rụng mãi hoa đào
Hoa kiều diễm gió dông gào
Đời hoa quật quã nghẹn ngào rụng xuân
Vóc liễu đã ba phần gầy gụa
Áo lụa hồng, một nửa rộng hơn
Chết người thì chẳng chết luôn
Mây mưa dữ dội, héo mòn hồn tan
Hết khổ lạ thì sang sướng lạ
Sướng đến rồi quên cả khổ xưa
Chẳng lo lái rít chèo khua
Sóng đào bát ngát ngập bờ bãi sa
Vốc nụ trái vò hoa bên phải
Oanh cứ luồn bướm ấy không ngăn
Ngứa hương ngọc, chẳng ngại ngần
Trên ôm dưới xiết đảo vần càn khôn ?
Cuộc phong tình dập dồn háo hức
Chẳng chịu dời một lúc chúa hoa
Hứng cơn, rợ quá thật thà
Đâm dùi, đâu biết mặn mà vuốt ve
Khách qua đường, gió đi mây đến
Đời người ta khôn vẹn giấc xuân
Rợ, Kinh chẳng kể, gối chăn
Danh suông vua hão rơi lầm vũng nhơ
Đám phấn son Cầm Cơ có thấy
Tây Sơn đi hỏi mấy quay về?
Việc này nói tỏ cho nghe
Lấy chồng cứ lấy, ừ thì Tây Sơn!*