minhhaino123
Xamer mới lớn
Thật sự tao không hề muốn viết ra những dòng này nhưng với nỗi lòng buồn man mát trong một chiều mưa phớt phơ xứ Nake, tao vẫn muốn đôi lời bày tỏ :
Tao biết Phản Động như một căn bệnh nan y, lây lan một cách tàn khốc, nó giết chết từng tế bào tư tưởng của người thanh niên yêu nước, của cô gái nhỏ đang học tập xa xứ ở trời tây, nó nhấn chìm suy nghĩ của một người trẻ trong mớ hỗ độn thật thật giả giả, của niềm tự hào xây dựng bấy lâu nay nhưng bị thử thách bởi bánh xe thời cuộc. Một sự lựa chọn đầy khó khăn, tin hay không tin, giữ hay không giữ, chấp hay buôn bỗng dưng ùa ra trước mắt, tàn nhẫn như kẻ thù chìa con dao sắt ra trước mắt, một là phải liều lao tới đấu tay không với chính những người ta từng thần tượng hai là nhảy xuống vách chung với tiếng gọi của những kẻ ( tao tạm gọi là " Đứa Con Lầm Lỡ " bị mê hoặc bởi cái gọi là tự do dân chủ ).
Giá như chúng mày là con cháu của cờ vàng, thì ok tao không màn tới chi cho mệt thân, nhưng chúng mày chỉ là những thân phận nhỏ bé trong cả 1 cái thế giới vạn đại chứa đầy sự tháo túng và kiểm soát. Một sự ngây thơ bao trùm lấy đầu óc, khi quẩn quanh là niềm cháy bỏng của cái gọi là tự do và dân chủ. Sai, sai, sai lắm, không có thứ đấy đâu, xã hội sẽ luôn chỉ có kẻ cai trị và người bị trị, kẻ khôn ngoan và người ngốc nghếch, kẻ ranh ma và người khờ khạo, kẻ xả bỏ và người cố chấp.
Tao không muốn dẫn chứng chỉ để tranh cãi thứ dân chủ hảo huyền kia bằng cách thức khuôn mẫu cũ kỷ kiểu như :" nhìn đi Indo kìa, chúng nó vừa bạo động đấy, dân chủ của chúng mày đấy à ", hay như " Đấy Myanmar kìa, chúng nó dân chủ mẹ gì mà giờ chia 5 xẻ 7 bắn nhau tan nát cả đất nước rồi " , hay thậm chí khơi lại việc gượng ép " Banglades là Cách Mạng Màu " .
Chính chúng mày cũng hiểu được rằng những bất cập bị tô đậm lên hiện nay là do thời đại Internet bùng nổ, dân ai cũng thủ sẵn cái điện thoại, người công vụ ko ai lại đi chĩa súng vào dân nhưng dân thì sẵn sằng chĩa điện thoại về hướng các chiến sĩ, chúng mày biết ngày xưa tai nạn giao thông chết 5 7 chục nay còn 2 3 chục, biết trộm cướp làm ổ làm hang không ai dám hó hé mà nay chỉ dám rình mò làm liều và chỉ dăm bữa nửa tháng là bị tóm, chúng mày biết " Tiên trách Kỷ hậu trách Nhân " nhưng bây giờ chúng mày trách cả Nhân lẫn Kỷ.
Tao biết vì sao chúng mày ghét chữ " Giải Phóng " và cũng biết vì sao không chấp nhận câu " Hòa Hợp Hòa Giải "
Nhưng tao xin mượn lời của một ông giáo già dạy tao cách đây gần 10 năm, ông ấy là con cháu VNCH nhưng vẫn chọn cống hiến những năm tuổi nghề cuối cùng ở bục giảng TPHCM. Ông ấy nói : " Rồi rồi cả lớp yên lặng chút, cậu A cô B này là con em cách mạng phải hông ? Ờ không có gì hết mà phải ghẹo bạn như vậy. Các bạn bên nào cũng được : CS cũng tốt và Cộng Hòa cũng tốt, chỉ sợ là bạn không có bên nào để theo thôi, Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời đắng cay ".
Và tao xin khẳng định thêm một lần nữa, chính chúng mày, những người đang cay nghiệt chửi rủa, giẫy giụa với bánh xe thời cuộc nhất mới chính là những người chịu tổn thương lớn nhất nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra.
Lời cuối xin chúc tất cả một cái Tết Độc Lập tươi vui, bình an và hạnh phúc bên cạnh người thân và gia đình.
Tao biết Phản Động như một căn bệnh nan y, lây lan một cách tàn khốc, nó giết chết từng tế bào tư tưởng của người thanh niên yêu nước, của cô gái nhỏ đang học tập xa xứ ở trời tây, nó nhấn chìm suy nghĩ của một người trẻ trong mớ hỗ độn thật thật giả giả, của niềm tự hào xây dựng bấy lâu nay nhưng bị thử thách bởi bánh xe thời cuộc. Một sự lựa chọn đầy khó khăn, tin hay không tin, giữ hay không giữ, chấp hay buôn bỗng dưng ùa ra trước mắt, tàn nhẫn như kẻ thù chìa con dao sắt ra trước mắt, một là phải liều lao tới đấu tay không với chính những người ta từng thần tượng hai là nhảy xuống vách chung với tiếng gọi của những kẻ ( tao tạm gọi là " Đứa Con Lầm Lỡ " bị mê hoặc bởi cái gọi là tự do dân chủ ).
Giá như chúng mày là con cháu của cờ vàng, thì ok tao không màn tới chi cho mệt thân, nhưng chúng mày chỉ là những thân phận nhỏ bé trong cả 1 cái thế giới vạn đại chứa đầy sự tháo túng và kiểm soát. Một sự ngây thơ bao trùm lấy đầu óc, khi quẩn quanh là niềm cháy bỏng của cái gọi là tự do và dân chủ. Sai, sai, sai lắm, không có thứ đấy đâu, xã hội sẽ luôn chỉ có kẻ cai trị và người bị trị, kẻ khôn ngoan và người ngốc nghếch, kẻ ranh ma và người khờ khạo, kẻ xả bỏ và người cố chấp.
Tao không muốn dẫn chứng chỉ để tranh cãi thứ dân chủ hảo huyền kia bằng cách thức khuôn mẫu cũ kỷ kiểu như :" nhìn đi Indo kìa, chúng nó vừa bạo động đấy, dân chủ của chúng mày đấy à ", hay như " Đấy Myanmar kìa, chúng nó dân chủ mẹ gì mà giờ chia 5 xẻ 7 bắn nhau tan nát cả đất nước rồi " , hay thậm chí khơi lại việc gượng ép " Banglades là Cách Mạng Màu " .
Chính chúng mày cũng hiểu được rằng những bất cập bị tô đậm lên hiện nay là do thời đại Internet bùng nổ, dân ai cũng thủ sẵn cái điện thoại, người công vụ ko ai lại đi chĩa súng vào dân nhưng dân thì sẵn sằng chĩa điện thoại về hướng các chiến sĩ, chúng mày biết ngày xưa tai nạn giao thông chết 5 7 chục nay còn 2 3 chục, biết trộm cướp làm ổ làm hang không ai dám hó hé mà nay chỉ dám rình mò làm liều và chỉ dăm bữa nửa tháng là bị tóm, chúng mày biết " Tiên trách Kỷ hậu trách Nhân " nhưng bây giờ chúng mày trách cả Nhân lẫn Kỷ.
Tao biết vì sao chúng mày ghét chữ " Giải Phóng " và cũng biết vì sao không chấp nhận câu " Hòa Hợp Hòa Giải "
Nhưng tao xin mượn lời của một ông giáo già dạy tao cách đây gần 10 năm, ông ấy là con cháu VNCH nhưng vẫn chọn cống hiến những năm tuổi nghề cuối cùng ở bục giảng TPHCM. Ông ấy nói : " Rồi rồi cả lớp yên lặng chút, cậu A cô B này là con em cách mạng phải hông ? Ờ không có gì hết mà phải ghẹo bạn như vậy. Các bạn bên nào cũng được : CS cũng tốt và Cộng Hòa cũng tốt, chỉ sợ là bạn không có bên nào để theo thôi, Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời đắng cay ".
Và tao xin khẳng định thêm một lần nữa, chính chúng mày, những người đang cay nghiệt chửi rủa, giẫy giụa với bánh xe thời cuộc nhất mới chính là những người chịu tổn thương lớn nhất nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra.
Lời cuối xin chúc tất cả một cái Tết Độc Lập tươi vui, bình an và hạnh phúc bên cạnh người thân và gia đình.