Tâm sự của một người chống Phản Động

minhhaino123

Xamer mới lớn
Thật sự tao không hề muốn viết ra những dòng này nhưng với nỗi lòng buồn man mát trong một chiều mưa phớt phơ xứ Nake, tao vẫn muốn đôi lời bày tỏ :

Tao biết Phản Động như một căn bệnh nan y, lây lan một cách tàn khốc, nó giết chết từng tế bào tư tưởng của người thanh niên yêu nước, của cô gái nhỏ đang học tập xa xứ ở trời tây, nó nhấn chìm suy nghĩ của một người trẻ trong mớ hỗ độn thật thật giả giả, của niềm tự hào xây dựng bấy lâu nay nhưng bị thử thách bởi bánh xe thời cuộc. Một sự lựa chọn đầy khó khăn, tin hay không tin, giữ hay không giữ, chấp hay buôn bỗng dưng ùa ra trước mắt, tàn nhẫn như kẻ thù chìa con dao sắt ra trước mắt, một là phải liều lao tới đấu tay không với chính những người ta từng thần tượng hai là nhảy xuống vách chung với tiếng gọi của những kẻ ( tao tạm gọi là " Đứa Con Lầm Lỡ " bị mê hoặc bởi cái gọi là tự do dân chủ ).

Giá như chúng mày là con cháu của cờ vàng, thì ok tao không màn tới chi cho mệt thân, nhưng chúng mày chỉ là những thân phận nhỏ bé trong cả 1 cái thế giới vạn đại chứa đầy sự tháo túng và kiểm soát. Một sự ngây thơ bao trùm lấy đầu óc, khi quẩn quanh là niềm cháy bỏng của cái gọi là tự do và dân chủ. Sai, sai, sai lắm, không có thứ đấy đâu, xã hội sẽ luôn chỉ có kẻ cai trị và người bị trị, kẻ khôn ngoan và người ngốc nghếch, kẻ ranh ma và người khờ khạo, kẻ xả bỏ và người cố chấp.

Tao không muốn dẫn chứng chỉ để tranh cãi thứ dân chủ hảo huyền kia bằng cách thức khuôn mẫu cũ kỷ kiểu như :" nhìn đi Indo kìa, chúng nó vừa bạo động đấy, dân chủ của chúng mày đấy à ", hay như " Đấy Myanmar kìa, chúng nó dân chủ mẹ gì mà giờ chia 5 xẻ 7 bắn nhau tan nát cả đất nước rồi " , hay thậm chí khơi lại việc gượng ép " Banglades là Cách Mạng Màu " .

Chính chúng mày cũng hiểu được rằng những bất cập bị tô đậm lên hiện nay là do thời đại Internet bùng nổ, dân ai cũng thủ sẵn cái điện thoại, người công vụ ko ai lại đi chĩa súng vào dân nhưng dân thì sẵn sằng chĩa điện thoại về hướng các chiến sĩ, chúng mày biết ngày xưa tai nạn giao thông chết 5 7 chục nay còn 2 3 chục, biết trộm cướp làm ổ làm hang không ai dám hó hé mà nay chỉ dám rình mò làm liều và chỉ dăm bữa nửa tháng là bị tóm, chúng mày biết " Tiên trách Kỷ hậu trách Nhân " nhưng bây giờ chúng mày trách cả Nhân lẫn Kỷ.

Tao biết vì sao chúng mày ghét chữ " Giải Phóng " và cũng biết vì sao không chấp nhận câu " Hòa Hợp Hòa Giải "

Nhưng tao xin mượn lời của một ông giáo già dạy tao cách đây gần 10 năm, ông ấy là con cháu VNCH nhưng vẫn chọn cống hiến những năm tuổi nghề cuối cùng ở bục giảng TPHCM. Ông ấy nói : " Rồi rồi cả lớp yên lặng chút, cậu A cô B này là con em cách mạng phải hông ? Ờ không có gì hết mà phải ghẹo bạn như vậy. Các bạn bên nào cũng được : CS cũng tốt và Cộng Hòa cũng tốt, chỉ sợ là bạn không có bên nào để theo thôi, Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời đắng cay ".

Và tao xin khẳng định thêm một lần nữa, chính chúng mày, những người đang cay nghiệt chửi rủa, giẫy giụa với bánh xe thời cuộc nhất mới chính là những người chịu tổn thương lớn nhất nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra.

Lời cuối xin chúc tất cả một cái Tết Độc Lập tươi vui, bình an và hạnh phúc bên cạnh người thân và gia đình.
 
Tóm tắt bài viết:Bài viết là một lời bày tỏ mang tính cảm xúc, được viết trong bối cảnh tác giả tự nhận là đang ở một chiều mưa tại "xứ Nake." Nội dung chính của bài viết xoay quanh việc chỉ trích những người trẻ bị cuốn vào tư tưởng "phản động," mà tác giả cho rằng xuất phát từ sự ngây thơ và bị mê hoặc bởi các khái niệm như "tự do" và "dân chủ." Tác giả lập luận rằng:
  1. "Phản động" như một căn bệnh: Tác giả ví tư tưởng phản động như một căn bệnh lây lan, làm xáo trộn tư tưởng của những người trẻ yêu nước, khiến họ rơi vào trạng thái hoang mang giữa niềm tin và sự nghi ngờ.
  2. Chỉ trích khái niệm tự do, dân chủ: Tác giả cho rằng tự do và dân chủ chỉ là ảo tưởng, vì xã hội luôn phân chia giữa kẻ cai trị và người bị trị. Các ví dụ về Indonesia, Myanmar, hay Bangladesh được nhắc đến (dù tác giả nói không muốn dùng) để ám chỉ rằng dân chủ không mang lại ổn định như kỳ vọng.
  3. Thời đại công nghệ và bất cập: Tác giả thừa nhận những bất cập trong xã hội hiện nay được khuếch đại bởi internet và mạng xã hội, nhưng nhấn mạnh rằng tình hình xã hội đã cải thiện so với trước đây (ví dụ: giảm tai nạn giao thông, trộm cướp).
  4. Hòa hợp và tổn thương: Tác giả phản đối việc phủ nhận "giải phóng" và "hòa hợp hòa giải," đồng thời trích lời một giáo viên (con cháu VNCH) để nhấn mạnh rằng việc chọn một "bên" (******** hay Cộng hòa) là cần thiết, và những người chỉ trích chế độ hiện tại sẽ chịu tổn thương lớn nhất nếu đất nước rơi vào bất ổn.
  5. Lời chúc kết thúc: Bài viết kết thúc bằng lời chúc Tết Độc Lập, nhấn mạnh sự bình an và đoàn viên.
Phản biện:Bài viết sử dụng ngôn ngữ cảm xúc, hình ảnh ẩn dụ mạnh mẽ và lập luận mang tính thuyết phục, nhưng tồn tại nhiều điểm yếu và thiên kiến cần được xem xét:
  1. Lập luận cảm xúc hơn lý trí:
    • Tác giả sử dụng ngôn ngữ mang tính chất cảm xúc, ví dụ như "nỗi lòng buồn man mát," "giẫy giụa với bánh xe thời cuộc," để tạo sự đồng cảm, nhưng thiếu các dẫn chứng cụ thể, số liệu hoặc lập luận logic để củng cố quan điểm. Điều này làm giảm tính thuyết phục đối với những người đọc lý trí.
    • Việc ví "phản động" như một "căn bệnh nan y" là một cách nói ẩn dụ, nhưng thiếu định nghĩa rõ ràng về "phản động" khiến bài viết trở nên chung chung và dễ bị hiểu sai.
  2. Đánh đồng và đơn giản hóa vấn đề:
    • Tác giả quy kết những người trẻ bất mãn hoặc nghi ngờ chế độ là bị "mê hoặc" bởi tự do, dân chủ, mà không xem xét các lý do cụ thể dẫn đến sự bất mãn này (như bất bình đẳng xã hội, hạn chế quyền tự do ngôn luận, hay tham nhũng). Điều này làm bài viết thiếu chiều sâu trong việc phân tích nguyên nhân.
    • Việc khẳng định rằng không có tự do, dân chủ thực sự ("xã hội luôn có kẻ cai trị và người bị trị") là một quan điểm bi quan, phủ nhận những thành tựu mà các xã hội dân chủ đã đạt được ở nhiều quốc gia, như quyền tự do ngôn luận, bầu cử công bằng, hay bảo vệ quyền con người.
  3. Lựa chọn ví dụ không thuyết phục:
    • Tác giả nhắc đến các quốc gia như Indonesia, Myanmar, hay Bangladesh để minh họa cho thất bại của dân chủ, nhưng không cung cấp bối cảnh cụ thể (như lịch sử, văn hóa, hay điều kiện kinh tế-xã hội của các quốc gia này). Điều này làm suy yếu lập luận, vì các vấn đề ở những quốc gia này không nhất thiết xuất phát từ dân chủ mà có thể từ các yếu tố khác như bất ổn chính trị hay can thiệp nước ngoài.
    • Tác giả cũng không đề cập đến các quốc gia dân chủ thành công (như Nhật Bản, Hàn Quốc, hay các nước Bắc Âu) để so sánh, dẫn đến sự thiên lệch trong lập luận.
  4. Mâu thuẫn trong cách tiếp cận:
    • Tác giả nói rằng không muốn dùng các ví dụ "khuôn mẫu cũ kỹ" như Indonesia hay Myanmar, nhưng vẫn đưa ra các ví dụ này, tạo cảm giác mâu thuẫn trong cách lập luận.
    • Việc trích dẫn lời một giáo viên (con cháu VNCH) để nhấn mạnh sự hòa hợp là đáng chú ý, nhưng không đủ để làm rõ tại sao việc chọn "một bên" là cần thiết, đặc biệt khi tác giả không giải thích rõ ràng về lợi ích của việc trung thành với một hệ tư tưởng.
  5. Thiếu giải pháp cụ thể:
    • Bài viết chỉ trích những người trẻ "phản động" nhưng không đưa ra giải pháp để giải quyết sự bất mãn của họ, ngoài việc kêu gọi chấp nhận hiện trạng và "hòa hợp." Điều này có thể khiến người đọc cảm thấy bài viết chỉ là một lời than vãn thay vì một lập luận mang tính xây dựng.
    • Tác giả không đề cập đến việc cải thiện các vấn đề mà giới trẻ có thể đang bất mãn, như minh bạch trong quản lý, cải cách giáo dục, hay tăng cường quyền tự do ngôn luận, khiến bài viết thiếu tính thuyết phục với những người đang tìm kiếm thay đổi.
  6. Ngôn ngữ chia rẽ:
    • Việc sử dụng các từ ngữ như "phản động," "đứa con lầm lỡ," hay "chúng mày" tạo cảm giác đối đầu, chia rẽ giữa các nhóm người, thay vì khuyến khích đối thoại và thấu hiểu. Điều này đi ngược lại thông điệp "hòa hợp hòa giải" mà tác giả đề cập.
    • Tác giả cũng không làm rõ tại sao những người trẻ bất mãn lại "chịu tổn thương lớn nhất" nếu có bất ổn, mà chỉ đưa ra một khẳng định chung chung, thiếu cơ sở.
Kết luận:Bài viết thể hiện một quan điểm bảo vệ chế độ hiện tại và phản đối các tư tưởng bất mãn, nhưng cách lập luận cảm xúc, thiếu dẫn chứng cụ thể và ngôn ngữ chia rẽ làm giảm tính thuyết phục. Để cải thiện, tác giả cần cung cấp các lập luận dựa trên dữ liệu, phân tích sâu hơn về nguyên nhân bất mãn của giới trẻ, và đưa ra các giải pháp mang tính xây dựng thay vì chỉ trích một chiều. Một cách tiếp cận khuyến khích đối thoại, thấu hiểu lẫn nhau sẽ hiệu quả hơn trong việc thúc đẩy sự hòa hợp mà tác giả mong muốn.
 
Tóm tắt bài viết:Bài viết là một lời bày tỏ mang tính cảm xúc, được viết trong bối cảnh tác giả tự nhận là đang ở một chiều mưa tại "xứ Nake." Nội dung chính của bài viết xoay quanh việc chỉ trích những người trẻ bị cuốn vào tư tưởng "phản động," mà tác giả cho rằng xuất phát từ sự ngây thơ và bị mê hoặc bởi các khái niệm như "tự do" và "dân chủ." Tác giả lập luận rằng:
  1. "Phản động" như một căn bệnh: Tác giả ví tư tưởng phản động như một căn bệnh lây lan, làm xáo trộn tư tưởng của những người trẻ yêu nước, khiến họ rơi vào trạng thái hoang mang giữa niềm tin và sự nghi ngờ.
  2. Chỉ trích khái niệm tự do, dân chủ: Tác giả cho rằng tự do và dân chủ chỉ là ảo tưởng, vì xã hội luôn phân chia giữa kẻ cai trị và người bị trị. Các ví dụ về Indonesia, Myanmar, hay Bangladesh được nhắc đến (dù tác giả nói không muốn dùng) để ám chỉ rằng dân chủ không mang lại ổn định như kỳ vọng.
  3. Thời đại công nghệ và bất cập: Tác giả thừa nhận những bất cập trong xã hội hiện nay được khuếch đại bởi internet và mạng xã hội, nhưng nhấn mạnh rằng tình hình xã hội đã cải thiện so với trước đây (ví dụ: giảm tai nạn giao thông, trộm cướp).
  4. Hòa hợp và tổn thương: Tác giả phản đối việc phủ nhận "giải phóng" và "hòa hợp hòa giải," đồng thời trích lời một giáo viên (con cháu VNCH) để nhấn mạnh rằng việc chọn một "bên" (******** hay Cộng hòa) là cần thiết, và những người chỉ trích chế độ hiện tại sẽ chịu tổn thương lớn nhất nếu đất nước rơi vào bất ổn.
  5. Lời chúc kết thúc: Bài viết kết thúc bằng lời chúc Tết Độc Lập, nhấn mạnh sự bình an và đoàn viên.
Phản biện:Bài viết sử dụng ngôn ngữ cảm xúc, hình ảnh ẩn dụ mạnh mẽ và lập luận mang tính thuyết phục, nhưng tồn tại nhiều điểm yếu và thiên kiến cần được xem xét:
  1. Lập luận cảm xúc hơn lý trí:
    • Tác giả sử dụng ngôn ngữ mang tính chất cảm xúc, ví dụ như "nỗi lòng buồn man mát," "giẫy giụa với bánh xe thời cuộc," để tạo sự đồng cảm, nhưng thiếu các dẫn chứng cụ thể, số liệu hoặc lập luận logic để củng cố quan điểm. Điều này làm giảm tính thuyết phục đối với những người đọc lý trí.
    • Việc ví "phản động" như một "căn bệnh nan y" là một cách nói ẩn dụ, nhưng thiếu định nghĩa rõ ràng về "phản động" khiến bài viết trở nên chung chung và dễ bị hiểu sai.
  2. Đánh đồng và đơn giản hóa vấn đề:
    • Tác giả quy kết những người trẻ bất mãn hoặc nghi ngờ chế độ là bị "mê hoặc" bởi tự do, dân chủ, mà không xem xét các lý do cụ thể dẫn đến sự bất mãn này (như bất bình đẳng xã hội, hạn chế quyền tự do ngôn luận, hay tham nhũng). Điều này làm bài viết thiếu chiều sâu trong việc phân tích nguyên nhân.
    • Việc khẳng định rằng không có tự do, dân chủ thực sự ("xã hội luôn có kẻ cai trị và người bị trị") là một quan điểm bi quan, phủ nhận những thành tựu mà các xã hội dân chủ đã đạt được ở nhiều quốc gia, như quyền tự do ngôn luận, bầu cử công bằng, hay bảo vệ quyền con người.
  3. Lựa chọn ví dụ không thuyết phục:
    • Tác giả nhắc đến các quốc gia như Indonesia, Myanmar, hay Bangladesh để minh họa cho thất bại của dân chủ, nhưng không cung cấp bối cảnh cụ thể (như lịch sử, văn hóa, hay điều kiện kinh tế-xã hội của các quốc gia này). Điều này làm suy yếu lập luận, vì các vấn đề ở những quốc gia này không nhất thiết xuất phát từ dân chủ mà có thể từ các yếu tố khác như bất ổn chính trị hay can thiệp nước ngoài.
    • Tác giả cũng không đề cập đến các quốc gia dân chủ thành công (như Nhật Bản, Hàn Quốc, hay các nước Bắc Âu) để so sánh, dẫn đến sự thiên lệch trong lập luận.
  4. Mâu thuẫn trong cách tiếp cận:
    • Tác giả nói rằng không muốn dùng các ví dụ "khuôn mẫu cũ kỹ" như Indonesia hay Myanmar, nhưng vẫn đưa ra các ví dụ này, tạo cảm giác mâu thuẫn trong cách lập luận.
    • Việc trích dẫn lời một giáo viên (con cháu VNCH) để nhấn mạnh sự hòa hợp là đáng chú ý, nhưng không đủ để làm rõ tại sao việc chọn "một bên" là cần thiết, đặc biệt khi tác giả không giải thích rõ ràng về lợi ích của việc trung thành với một hệ tư tưởng.
  5. Thiếu giải pháp cụ thể:
    • Bài viết chỉ trích những người trẻ "phản động" nhưng không đưa ra giải pháp để giải quyết sự bất mãn của họ, ngoài việc kêu gọi chấp nhận hiện trạng và "hòa hợp." Điều này có thể khiến người đọc cảm thấy bài viết chỉ là một lời than vãn thay vì một lập luận mang tính xây dựng.
    • Tác giả không đề cập đến việc cải thiện các vấn đề mà giới trẻ có thể đang bất mãn, như minh bạch trong quản lý, cải cách giáo dục, hay tăng cường quyền tự do ngôn luận, khiến bài viết thiếu tính thuyết phục với những người đang tìm kiếm thay đổi.
  6. Ngôn ngữ chia rẽ:
    • Việc sử dụng các từ ngữ như "phản động," "đứa con lầm lỡ," hay "chúng mày" tạo cảm giác đối đầu, chia rẽ giữa các nhóm người, thay vì khuyến khích đối thoại và thấu hiểu. Điều này đi ngược lại thông điệp "hòa hợp hòa giải" mà tác giả đề cập.
    • Tác giả cũng không làm rõ tại sao những người trẻ bất mãn lại "chịu tổn thương lớn nhất" nếu có bất ổn, mà chỉ đưa ra một khẳng định chung chung, thiếu cơ sở.
Kết luận:Bài viết thể hiện một quan điểm bảo vệ chế độ hiện tại và phản đối các tư tưởng bất mãn, nhưng cách lập luận cảm xúc, thiếu dẫn chứng cụ thể và ngôn ngữ chia rẽ làm giảm tính thuyết phục. Để cải thiện, tác giả cần cung cấp các lập luận dựa trên dữ liệu, phân tích sâu hơn về nguyên nhân bất mãn của giới trẻ, và đưa ra các giải pháp mang tính xây dựng thay vì chỉ trích một chiều. Một cách tiếp cận khuyến khích đối thoại, thấu hiểu lẫn nhau sẽ hiệu quả hơn trong việc thúc đẩy sự hòa hợp mà tác giả mong muốn.
Thứ cần là cảm xúc, đã là cảm xúc mà mày con mang sang chatbot để dùng logic phản biện tao thì đó như 1 vết cắt
Mày đã train nó như thế thì nó sẽ như thế, mày hoàn toàn muốn né tránh cái cảm xúc chỉ muốn áp đặt
Thật thất vọng
 
Thật sự tao không hề muốn viết ra những dòng này nhưng với nỗi lòng buồn man mát trong một chiều mưa phớt phơ xứ Nake, tao vẫn muốn đôi lời bày tỏ :

Tao biết Phản Động như một căn bệnh nan y, lây lan một cách tàn khốc, nó giết chết từng tế bào tư tưởng của người thanh niên yêu nước, của cô gái nhỏ đang học tập xa xứ ở trời tây, nó nhấn chìm suy nghĩ của một người trẻ trong mớ hỗ độn thật thật giả giả, của niềm tự hào xây dựng bấy lâu nay nhưng bị thử thách bởi bánh xe thời cuộc. Một sự lựa chọn đầy khó khăn, tin hay không tin, giữ hay không giữ, chấp hay buôn bỗng dưng ùa ra trước mắt, tàn nhẫn như kẻ thù chìa con dao sắt ra trước mắt, một là phải liều lao tới đấu tay không với chính những người ta từng thần tượng hai là nhảy xuống vách chung với tiếng gọi của những kẻ ( tao tạm gọi là " Đứa Con Lầm Lỡ " bị mê hoặc bởi cái gọi là tự do dân chủ ).

Giá như chúng mày là con cháu của cờ vàng, thì ok tao không màn tới chi cho mệt thân, nhưng chúng mày chỉ là những thân phận nhỏ bé trong cả 1 cái thế giới vạn đại chứa đầy sự tháo túng và kiểm soát. Một sự ngây thơ bao trùm lấy đầu óc, khi quẩn quanh là niềm cháy bỏng của cái gọi là tự do và dân chủ. Sai, sai, sai lắm, không có thứ đấy đâu, xã hội sẽ luôn chỉ có kẻ cai trị và người bị trị, kẻ khôn ngoan và người ngốc nghếch, kẻ ranh ma và người khờ khạo, kẻ xả bỏ và người cố chấp.

Tao không muốn dẫn chứng chỉ để tranh cãi thứ dân chủ hảo huyền kia bằng cách thức khuôn mẫu cũ kỷ kiểu như :" nhìn đi Indo kìa, chúng nó vừa bạo động đấy, dân chủ của chúng mày đấy à ", hay như " Đấy Myanmar kìa, chúng nó dân chủ mẹ gì mà giờ chia 5 xẻ 7 bắn nhau tan nát cả đất nước rồi " , hay thậm chí khơi lại việc gượng ép " Banglades là Cách Mạng Màu " .

Chính chúng mày cũng hiểu được rằng những bất cập bị tô đậm lên hiện nay là do thời đại Internet bùng nổ, dân ai cũng thủ sẵn cái điện thoại, người công vụ ko ai lại đi chĩa súng vào dân nhưng dân thì sẵn sằng chĩa điện thoại về hướng các chiến sĩ, chúng mày biết ngày xưa tai nạn giao thông chết 5 7 chục nay còn 2 3 chục, biết trộm cướp làm ổ làm hang không ai dám hó hé mà nay chỉ dám rình mò làm liều và chỉ dăm bữa nửa tháng là bị tóm, chúng mày biết " Tiên trách Kỷ hậu trách Nhân " nhưng bây giờ chúng mày trách cả Nhân lẫn Kỷ.

Tao biết vì sao chúng mày ghét chữ " Giải Phóng " và cũng biết vì sao không chấp nhận câu " Hòa Hợp Hòa Giải "

Nhưng tao xin mượn lời của một ông giáo già dạy tao cách đây gần 10 năm, ông ấy là con cháu VNCH nhưng vẫn chọn cống hiến những năm tuổi nghề cuối cùng ở bục giảng TPHCM. Ông ấy nói : " Rồi rồi cả lớp yên lặng chút, cậu A cô B này là con em cách mạng phải hông ? Ờ không có gì hết mà phải ghẹo bạn như vậy. Các bạn bên nào cũng được : CS cũng tốt và Cộng Hòa cũng tốt, chỉ sợ là bạn không có bên nào để theo thôi, Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời đắng cay ".

Và tao xin khẳng định thêm một lần nữa, chính chúng mày, những người đang cay nghiệt chửi rủa, giẫy giụa với bánh xe thời cuộc nhất mới chính là những người chịu tổn thương lớn nhất nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra.

Lời cuối xin chúc tất cả một cái Tết Độc Lập tươi vui, bình an và hạnh phúc bên cạnh người thân và gia đình.
Tâm sự của 1 con chó 3 ca 4 kíp đi def cho chủ ngồi ăn bò dát vàng=))
 
Thật sự tao không hề muốn viết ra những dòng này nhưng với nỗi lòng buồn man mát trong một chiều mưa phớt phơ xứ Nake, tao vẫn muốn đôi lời bày tỏ :

Tao biết Phản Động như một căn bệnh nan y, lây lan một cách tàn khốc, nó giết chết từng tế bào tư tưởng của người thanh niên yêu nước, của cô gái nhỏ đang học tập xa xứ ở trời tây, nó nhấn chìm suy nghĩ của một người trẻ trong mớ hỗ độn thật thật giả giả, của niềm tự hào xây dựng bấy lâu nay nhưng bị thử thách bởi bánh xe thời cuộc. Một sự lựa chọn đầy khó khăn, tin hay không tin, giữ hay không giữ, chấp hay buôn bỗng dưng ùa ra trước mắt, tàn nhẫn như kẻ thù chìa con dao sắt ra trước mắt, một là phải liều lao tới đấu tay không với chính những người ta từng thần tượng hai là nhảy xuống vách chung với tiếng gọi của những kẻ ( tao tạm gọi là " Đứa Con Lầm Lỡ " bị mê hoặc bởi cái gọi là tự do dân chủ ).

Giá như chúng mày là con cháu của cờ vàng, thì ok tao không màn tới chi cho mệt thân, nhưng chúng mày chỉ là những thân phận nhỏ bé trong cả 1 cái thế giới vạn đại chứa đầy sự tháo túng và kiểm soát. Một sự ngây thơ bao trùm lấy đầu óc, khi quẩn quanh là niềm cháy bỏng của cái gọi là tự do và dân chủ. Sai, sai, sai lắm, không có thứ đấy đâu, xã hội sẽ luôn chỉ có kẻ cai trị và người bị trị, kẻ khôn ngoan và người ngốc nghếch, kẻ ranh ma và người khờ khạo, kẻ xả bỏ và người cố chấp.

Tao không muốn dẫn chứng chỉ để tranh cãi thứ dân chủ hảo huyền kia bằng cách thức khuôn mẫu cũ kỷ kiểu như :" nhìn đi Indo kìa, chúng nó vừa bạo động đấy, dân chủ của chúng mày đấy à ", hay như " Đấy Myanmar kìa, chúng nó dân chủ mẹ gì mà giờ chia 5 xẻ 7 bắn nhau tan nát cả đất nước rồi " , hay thậm chí khơi lại việc gượng ép " Banglades là Cách Mạng Màu " .

Chính chúng mày cũng hiểu được rằng những bất cập bị tô đậm lên hiện nay là do thời đại Internet bùng nổ, dân ai cũng thủ sẵn cái điện thoại, người công vụ ko ai lại đi chĩa súng vào dân nhưng dân thì sẵn sằng chĩa điện thoại về hướng các chiến sĩ, chúng mày biết ngày xưa tai nạn giao thông chết 5 7 chục nay còn 2 3 chục, biết trộm cướp làm ổ làm hang không ai dám hó hé mà nay chỉ dám rình mò làm liều và chỉ dăm bữa nửa tháng là bị tóm, chúng mày biết " Tiên trách Kỷ hậu trách Nhân " nhưng bây giờ chúng mày trách cả Nhân lẫn Kỷ.

Tao biết vì sao chúng mày ghét chữ " Giải Phóng " và cũng biết vì sao không chấp nhận câu " Hòa Hợp Hòa Giải "

Nhưng tao xin mượn lời của một ông giáo già dạy tao cách đây gần 10 năm, ông ấy là con cháu VNCH nhưng vẫn chọn cống hiến những năm tuổi nghề cuối cùng ở bục giảng TPHCM. Ông ấy nói : " Rồi rồi cả lớp yên lặng chút, cậu A cô B này là con em cách mạng phải hông ? Ờ không có gì hết mà phải ghẹo bạn như vậy. Các bạn bên nào cũng được : CS cũng tốt và Cộng Hòa cũng tốt, chỉ sợ là bạn không có bên nào để theo thôi, Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời đắng cay ".

Và tao xin khẳng định thêm một lần nữa, chính chúng mày, những người đang cay nghiệt chửi rủa, giẫy giụa với bánh xe thời cuộc nhất mới chính là những người chịu tổn thương lớn nhất nếu có bất kỳ diễn biến xấu nào xảy ra.

Lời cuối xin chúc tất cả một cái Tết Độc Lập tươi vui, bình an và hạnh phúc bên cạnh người thân và gia đình.
Khoá tới anh đề xuất nâng lương cho chú"5tr5 nhé
 
tao tưởng mấy thằng nam kì mọi miên trên này chỉ đùa phản động vui vui thôi
mà tao nghĩ mấy thằng nam kì quan tâm quá nhiều đến chính trị thường là trong độ tuổi 35-50 nên đời bọn nó cũng sắp hết rồi cố tìm thấy chút niềm vui tiếng nói trên không gian mạng còn mấy thằng 25-30 đôi khi hay sủa đổng nhưng cũng không quá quan tâm
 
tao tưởng mấy thằng nam kì mọi miên trên này chỉ đùa phản động vui vui thôi
mà tao nghĩ mấy thằng nam kì quan tâm quá nhiều đến chính trị thường là trong độ tuổi 35-50 nên đời bọn nó cũng sắp hết rồi cố tìm thấy chút niềm vui tiếng nói trên không gian mạng còn mấy thằng 25-30 đôi khi hay sủa đổng nhưng cũng không quá quan tâm
Mày ko nên chửi chúng nó như cách cả Xàm này xúc phạm Bodothanthien dc , hãy mở lòng với nhau
 
Top