Live [Tâm sự] Tôi đã không thể tồn tại ở chốn công sở…

Đi dạy nó cần cái trường ( tên trường) mình tốt nghiệp để nó lợi dụng quảng cáo luôn… còn cái trình đội thì phụ huynh và học sinh đánh giá… nên nói tên trường sang chảnh chuyên ngành thì dễ marketing, dù bro trình ielts cao, nhưng cái gốc cử nhân trường yếu cũng làm cv yếu.
agreed man, fuck im tired of living
 
Chạy grab chở lợn với mình
sống mà thấy bấp bênh quá đi, bên bạn có chân bảo vệ không? mình qua đăng ký

Trường lồn trong nước đã 100tr rồi. Thật ra đéo học gì đâu, mà nó như bán bằng bán thương hiệu…trình là do bro tự học. Nó vậy đó
mình có học qua 2 bằng tesol thường, 1 cái do trường canada cấp.

thật sự học thì hiểu, nhưng đi làm có áp dụng được mẹ gì đâu :))
 
sống mà thấy bấp bênh quá đi, bên bạn có chân bảo vệ không? mình qua đăng ký


mình có học qua 2 bằng tesol thường, 1 cái do trường canada cấp.

thật sự học thì hiểu, nhưng đi làm có áp dụng được mẹ gì đâu :))
Chạy xe ôm, bú Lồn trừ cơm. Không thơm lắm, nên bạn theo là hỏng cái sự nghiệp. Còn tesol bạn nên kiếm trường trong nước học vừa rẻ vừa hợp khẩu vị nội địa. Còn ngon thì chơi cái thạc sĩ ngôn ngữ Anh ( Đại học ngoại ngữ-,Đại học quốc gia Hanoi)
 
Tác hại của chơi đồ. Làm m đưa ra những quyết định sai lầm

Adidas phật
Quán thọ khổ
Bởi vậy thằng nào bị nó cosplay đúng là tận cùng của sự xui xẻo.

M cứ tưởng tượng m đang bình thường trong mắt mọi người, đùng 1 cái m là thằng @Olineasdf .

Đớn lòng…
 
Chia sẻ kinh nghiệm chọn nghề của tao năm 18t. Năm cấp 3 tao có 2 giải nhì VMO, bạc Châu Á. Tao cứ nghĩ được suất học bổng du học toàn phần chính phủ ngon lành. Thực tế thì phũ phàng, đến học bổng lởm như Cuba, Triều Tiên, Lào, Mông Cổ cũng bị đám cocc + s đớp.

Tao đăng ký vào Hust lớp kstn. Tao thấy đám sinh viên khoá trước toàn chơi game, cuối kỳ mới lôi đề ra học. Thấy chất lượng đào tạo éo ra gì nên tao quyết định bỏ học.

Lúc đó tao làm bằng giả đại học, kèm bảng điểm và hồ sơ giấy tờ đi xin việc khắp nơi để trải nghiệm. Tiếc là thời điểm tao xin việc đúng vào khủng hoảng kinh tế 2009, xin mãi éo được việc. Cuối cùng tao nhờ bà cạnh nhà xin cho chân công nhân vệ sinh, móc cống đô thị.

Qua tiếp xúc và cảm nhận thực tế xã hội, tao mới thấy có rất nhiều vấn đề. Tao lùn, xấu trai, nhà nghèo, éo biết bưng bô bợ đít xạo lồn, nên hiển nhiên đi đâu cũng bị ghét. Người ta chửi tao là ngu si, éo biết ăn nói cư xử. Điều đó làm tao bị trầm cảm, stress.

Tao thắc mắc: ngu hay thông minh thì phải có 1 tiêu chuẩn nào đánh giá chứ? Thế là tao đi kiểm tra IQ, rồi phân biệt được IQ và EQ xạo lồn khác nhau ra sao. Từ đó tao thay đổi góc nhìn, quan điểm của mình. Tao nhận ra xã hội phần lớn toàn lũ ngu si, óc chó giả tạo chiếm đa số.

Vấn đề được đặt ra là: làm gì để thay đổi trật tự xã hội? Dùng cái gì để đấu lại với đám đông ngu si? Ba thứ tao nghĩ đến là: vũ khí hạt nhân, vũ khí hoá học, vũ khí sinh học. Tao lên mạng đọc rất kỹ, tham khảo nhiều lời khuyên của chuyên gia lâu năm, top ngành. Cuối cùng tao chọn theo vũ khí sinh học.

Tao gửi rất nhiều thư xin tài trợ nhưng éo có ai trả lời. Chỉ duy nhất có thằng Israel quan tâm, nhưng lại đưa tao vào diện đối tượng nghiên cứu cải tạo gen. Tao éo chấp nhận số phận, quyết tâm theo bằng được, bằng mọi giá. Cũng may ông giám đốc lúc đó, tên Pardo, đã giúp đỡ tao rất nhiều.
Dkm, thằng khoaito
 
@dungdamchemnhau
@saigonvip mai đăng ký TADA để làm người vận chuyển, schaufeur tìm cơ hội mới thôi

hận bản thân đã không cố gắng ngày ngủ 3 tiếng để tăng ca nhiều hơn…
@dhtbomay
Trong cái vòng quay nghiệt ngã ấy, tôi chỉ là một mắt xích nhỏ bé và vô danh, cuốn theo guồng máy khổng lồ không ngừng nghỉ. Mỗi sáng thức dậy, đánh vật với kẹt xe để kịp giờ chấm công, rồi lại cắm cúi vào những con số vô hồn, những dự án bất tận, những áp lực không tên. Ngày qua ngày, tôi giống như một cỗ máy được lập trình sẵn: làm việc, kiếm tiền, trả hóa đơn, và rồi lại bắt đầu một vòng luẩn quẩn mới. Sự bất lực len lỏi trong từng hơi thở gấp gáp, khi nhận ra mình đang chạy không ngừng nghỉ trên một chiếc thang máy mà chẳng bao giờ chạm tới đỉnh. Ước mơ, đam mê, những khát khao thuở nào dần mờ nhòa sau làn khói mờ của sự mệt mỏi và lo toan. Cái cảm giác mắc kẹt ấy, nó không đau đớn thành tiếng, mà âm ỉ như một vết thương chẳng bao giờ lành, khiến người ta đôi lúc ngừng lại và tự hỏi: Liệu rằng mình đang sống, hay chỉ đang tồn tại để duy trì một cuộc đua không có vạch đích?
 
Thày bà gì tầm này nữa,xúc một chiếc xanh sấp mặt rồi về với chánh nghĩa quốc gia thôi,vượn chờ em :sure:
Thành Lê Văn Tám thì bỏ mịa. :embarrassed:

Trong cái vòng quay nghiệt ngã ấy, tôi chỉ là một mắt xích nhỏ bé và vô danh, cuốn theo guồng máy khổng lồ không ngừng nghỉ. Mỗi sáng thức dậy, đánh vật với kẹt xe để kịp giờ chấm công, rồi lại cắm cúi vào những con số vô hồn, những dự án bất tận, những áp lực không tên. Ngày qua ngày, tôi giống như một cỗ máy được lập trình sẵn: làm việc, kiếm tiền, trả hóa đơn, và rồi lại bắt đầu một vòng luẩn quẩn mới. Sự bất lực len lỏi trong từng hơi thở gấp gáp, khi nhận ra mình đang chạy không ngừng nghỉ trên một chiếc thang máy mà chẳng bao giờ chạm tới đỉnh. Ước mơ, đam mê, những khát khao thuở nào dần mờ nhòa sau làn khói mờ của sự mệt mỏi và lo toan. Cái cảm giác mắc kẹt ấy, nó không đau đớn thành tiếng, mà âm ỉ như một vết thương chẳng bao giờ lành, khiến người ta đôi lúc ngừng lại và tự hỏi: Liệu rằng mình đang sống, hay chỉ đang tồn tại để duy trì một cuộc đua không có vạch đích?
Nay gõ nhiều thế @sythanh
 
Top