Nay tao ghé nhà chị tao, bán tạp hoá khá lớn. Tao có giúp chị dọn đồ hết hạn ra bỏ.
Lúc đem đi bỏ chị tao có dặn là nhớ lấy dao, kéo rọc, cắt cho rách hết hàng để con nít ko có lụm ăn. Nhưng tao ko có quan tâm, mang vứt nguyên đống vô thùng rác.
Hồi này có bà cô nhặc rác đi ngang lục thùng rác nhà tao, tao thấy bà đó nhặt lấy mấy hàng hết hạn hồi nãy tao vứt, có mấy bịch bánh bao đông lạnh, mấy chuc thanh socola kitkat, mấy hộp kẹo cao su, tao chạy ra nói hàng hết han đừng có nhặt. Nhưng phát hiện ra bà ấy vấn đề về thần kinh, tội thật, không hiểu tao nói gì còn cọc cằn kêu tao tránh ra. Tao thấy bẩn với bả có hơi kích động nên ko dám dựt ngược lại ,đành nhìn bả cầm đống đồ đó rời đi. Bả sẽ làm gì với mấy thứ đó nghĩ thôi mà cũng thấy ân hận. Tao là người có hiểu biết nhưng vì chút lười biếng mà hại người vô tội.

Lúc đem đi bỏ chị tao có dặn là nhớ lấy dao, kéo rọc, cắt cho rách hết hàng để con nít ko có lụm ăn. Nhưng tao ko có quan tâm, mang vứt nguyên đống vô thùng rác.
Hồi này có bà cô nhặc rác đi ngang lục thùng rác nhà tao, tao thấy bà đó nhặt lấy mấy hàng hết hạn hồi nãy tao vứt, có mấy bịch bánh bao đông lạnh, mấy chuc thanh socola kitkat, mấy hộp kẹo cao su, tao chạy ra nói hàng hết han đừng có nhặt. Nhưng phát hiện ra bà ấy vấn đề về thần kinh, tội thật, không hiểu tao nói gì còn cọc cằn kêu tao tránh ra. Tao thấy bẩn với bả có hơi kích động nên ko dám dựt ngược lại ,đành nhìn bả cầm đống đồ đó rời đi. Bả sẽ làm gì với mấy thứ đó nghĩ thôi mà cũng thấy ân hận. Tao là người có hiểu biết nhưng vì chút lười biếng mà hại người vô tội.
