honda67
Gió lạnh đầu buồi
Đụ mẹ cuộc đời tao. Link bài viết Reddit.
Sinh ra xứ Việt Cộng, đi kiện cái án 3 năm trời không kết quả. Trong khi bị dựt nợ có mấy trăm triệu. Luật sư cũng bó tay. Kiện ra tòa thì 2 năm tòa mới chịu xử, xử xong rồi thì 1 năm trời Cục thi hành án không chịu thi hành. Luật sư lên năn nỉ muốn rã mỏ cũng không làm.
Một vụ khác, tao đầu tư BĐS, bị dựt 1 tỷ. Đụ mẹ, đâm đơn kiện không phải mỗi mình tao, mà hơn 30 người cũng đâm đơn. Có ông còn bị dựt tới hơn 20 tỷ. Tòa treo án vĩnh viễn. Hỏi ra thì biết thằng chánh án đã ăn tiền của bên kia, nên nó treo án tới khi nào mày nản thì thôi.
Tụi mày cứ nghĩ đi, ví dụ, mày cho người ta mượn / hoặc ký hợp đồng làm ăn. Giả dụ 300tr. Đứa kia muốn dựt tiền mày rất dễ, chỉ cần lấy 50tr cho thằng chánh án, là nó ngậm tới thế kỷ sau. Rồi nếu áp lực quá tòa nó xử, thì bỏ tiếp 50tr cho Cục thi hành án ngâm án tiếp. Quay đi quay lại, thằng kia sẽ bỏ túi được 200tr. Đây gọi là lừa đảo bằng tham nhũng pháp lý.
Mà đụ má, cái án 1 tỷ của tao, 30 người đâm đơn, thì thằng đó chỉ cần bỏ 5 tỷ cho chánh án, là chánh án ngâm tới mùa quýt.
Đụ má cái chế độ loo.
---
Sinh ở chế độ Việt Cộng, nếu mày may mắn, có cha mẹ là dân trí thức, dạy con từ nhỏ, thì khi lớn mày sẽ phát triển nhận thức tốt. Còn nếu họa như tao, mẹ tao chỉ làm rửa chén thôi, thì nhận thức rất thấp. Tao đã phải mất 30 năm, tao mới thoát được cái nhận thức thấp kém, đi du học rồi tư duy mới thay đổi được.
Mà đụ má, bọn chế độ chỉ cần cải thiện cái giáo dục xíu là được chứ có mẹ gì khó đâu. Nhưng bọn nó không làm. Một là vì ngu, hai là vì sợ mất chế độ.
Giáo dục của VNCH là dạng "khai phóng", tức là xây dựng nhận thức độc lập. Học sinh - sinh viên có năng lực tự tư duy.
Còn giáo dục XHCN là dạng "định hướng", "lặp lại các tuyên truyền", dẫn đến cái hiện tượng học vẹt chứ cái mẹ gì.
Những đứa con nhà may mắn, chỉ cần có cha mẹ có giáo dục tí, thì khi trẻ, bố mẹ chỉ cần hỏi ngược con vài câu, khiến trẻ có tư duy phản biện từ nhỏ, dần dần lớn sẽ khá hơn mấy đứa như tao.
Cái chế đụ XHCN còn thúi hơn nữa ở cái khoản thi ĐH. Thi đầu vô ĐH là cơ chế loại trừ mất dạy. Khiến cho những người dù muốn cố gắng thoát nghèo, dẫu học ngu, cũng không thoát được. Cái thứ mất dạy thứ 2 là cái mô hình "trường chuyên lớp chọn".
Tất cả mọi thứ là "thi - học thuộc lòng - thi - học thuộc lòng". Chuyện thi cử thật ra không sai, nhưng thi kiểu XHCN là "lặp lại sự tuyên truyền". Trong khi thi cử, ở xứ tao đã du học, rất rất khác. Tao thề với tụi mày, đi học thử đi, cũng rẻ à, tư duy tụi mày thay đổi ngay lập tức.
---
Đụ má ăn cơm, lát viết tiếp.
---
Quay lại chuyện luật pháp ở trên. Tụi mày biết tại sao luật dễ bị lủng đoạn không? Vì không có đa đảng.
Nghe rất không liên quan đúng không? Đây để giải thích cho.
Khi mày kiện, mà tòa không làm việc. Mày sẽ khiếu nại Viện Kiểm Sát. Nhưng VKS vẫn không làm việc thì sao? Mày khiếu lên ai nữa, ở VN, mày khiếu lên VKS cao hơn, rồi Quốc Hội - MTTQ - ... Rồi mày thấy vô lý chưa. Đụ má, cái án dựt nợ mấy trăm triệu mà phải khiếu tới Quốc Hội.
Cái cơ chế hành chính theo kiểu top - down từ trên xuống của VN rất vô lý và bất cập.
Cơ chế top - down, là người cai trị trên cùng, sẽ chỉ định vị trí cho người ở dưới. Đây là lý do tại sao người ta họi gọi VN là đất nước "tập trung quyền lực". Quyền lực thuộc về thằng trên cùng, nó sẽ quyết tất cả.
Vấn đề lớn nhất trong cơ chế top - down, là thằng ở trên cùng không bao giờ hiểu thằng ở dưới cùng. Luôn luôn là thế. Nên, dù cho Tô Lâm có là một người cải cách muốn cải thực sự, cũng không cải được. Vì hắn không bao giờ hiểu tại sao tiểu thưởng lại đóng cửa nghỉ bán hàng. Vì hắn có đi buôn đồ ở chợ bao giờ đâu.
Ngược lại, các xứ "dân chủ phương Tây" hoạt động theo mô hình "phân tản quyền lực từ dưới lên - decentralized bottom up". Khi mày học một vài buổi chính trị ở Châu Âu, tụi mày sẽ thấy Châu Âu rất sợ tập trung quyền lực, thứ tạo ra Đức Quốc Xã. Nên xã hội Châu Âu nói chung, ám ảnh với việc decentralized mọi thứ. Mỗi khi có sự kiện nào dẫn đến tập trung quyền lực, là ăn biểu tình ngay.
Từ dứoi lên là sao? Là đầu tiên mày có thể bầu ra Chủ tịch tỉnh / Chủ tịch TP của mày. Rồi các đại biểu của TP mới bầu tiếp ra Tổng Thống, ... Nó đảm bảo, những người đại biểu và Chủ tịch TP ấy thực sự đại diện cho người dân bên dưới. Sau đấy, mới bầu tiếp người đại diện cho toàn hệ thống.
Quay lại chuyện tòa án, nếu thằng Tòa không xử án, cố tình chây lỳ, mày có thể tự lập Đảng phái, tuyên bố rằng mày sẽ cải tổ cái đám vô dụng trong Tòa án. Mày tập hợp được những người trong cùng hoàn cảnh, họ bầu cho mày, mày có chức Chủ tịch TP. Mày đấm vỡ mỏ mấy thằng Chánh Án địa phương. Xong.
Cái cơ chế từ dứoi lên đó, nó tạo ra một "vòng xoáy đi lên", xã hội phát triển liên tục. Không thứ gì bị ứ đọng.
Còn đụ má, cái XHCN theo kiểu "từ trên xuống" - Định hướng của Đảng, không bao giờ phát triển nổi. Mà Định hướng của Đảng là gì? Một thứ rất mơ hồ, không rõ nghĩa. tao cá chẳng có hơn 1% người thực sự nhớ định hướng của Đảng năm nay. Chắc chỉ nhớ mỗi cái chữ "kỷ nguyên vươn mình" của thằng Lâm.
Lợi ích của đa đảng không cao siêu, rất thực tế. Đó là thay đổi nhanh chóng những thứ nhỏ nhất đang tồn đọng trong xã hội: tòa án chậm chạp, nhũng nhiễu chính sách, giấy tờ con ngu si, giáo dục ngu si, ...
Và trên hết, nó không giáo điều Nho Giáo kiểu ********. Tụi mày để ý đi, Đảng CSVN phải vận động cả trăm ngàn người trong bộ "Ban Tuyên Giáo", chỉ để ra rả những câu từ tự ca ngợi chính mình, để duy trì chính danh. Thay vì dùng tài lực đó lắng nghe người dân. Cái cơ chế từ trên xuống của CS chỉ kéo xã hội lụn bại.
Thằng TQ nó đang giàu lên, một phần vì nó giỏi thật, nhưng phần lớn khác là nó đang bóc lột các nước lân bang. VN là còn đỡ, tụi mày chạy xe máy du lịch sang Lào sẽ thấy tụi TQ khốn nạn chó đẻ đến cỡ nào. Để có được vật liệu xây dựng cho TQ, bọn TQ xây nhà mày khắp lào để khai thác khoáng sản và đá. Và mất dạy nhất là, bụi bay đầy trời không kiểu soát. Dân bên đấy phải bị 3 lớp khẩu trang khi ra đường. Bụi kinh đến độ đóng lên lá cây, khiến cây chết khô. Tao đi một lần rồi, rất kinh khủng và chó đẻ.
---
Quay lại cái chuyện giáo dục.
Mẹ tao sinh ra và có 18 năm lớn lên trong chế độ cũ, VNCH. Tao thừa hưởng một phần tính cách đạo đức của mẹ tao.
Và tụi mày biết không, tao lớn lên với cái tâm thế luôn nghĩ mình bị tâm thần.
Nếu tao thấy cái gì sai, tao sẽ can dự, và cố gắng khiến nó đúng. Tao thấy người ta bị đánh, tao sẽ can. Tao thấy vô lý, tao sẽ cãi. Tao luôn hành sử đúng mực, hạn chế mấy thứ giang hồ.
Nhưng mà đụ má, xã hội coi tao là thằng tâm thần. Con bạn gái Bắc Kỳ (con ghệ đầu tiên) của tao luôn đá khoáy tao là "anh đừng có như thế". Mà tao hỏi ngược lại nó, như thế là như thế nào, mà sao lại không như thế. Thì nó tỏ vẻ bực tức, thượng đẳng, theo kiểu tao là đứng không hiểu chuyện, lườm liếc tao.
Đụ má, lên ĐH còn điên hơn nữa. Có vô số thứ tao thấy bất hợp lý, khi lên tiếng, thì đánh Cán đụ Đoàn Hụi sẽ bảo tao là đứa không biết điều, chưa hiểu chuyện, ...
Xã hội chó đẻ, mọi thứ bất hợp lý.
Tao để ý, mỗi khi tao tranh cãi sâu, thì mọi người xung quanh tao bắt đầu im lặng. Dần già, tao tưởng là tao vô duyên. Tao cứ mãi sống trong cái tâm tưởng tao là thằng tâm thần và ăn nói vô duyên. Nhưng không, bây giờ nhìn lại, tao lại thấy là tự vì mình bắt đầu "bàn sâu" rồi "đụng chạm". Tụi nó sợ nên không dám nói tiếp.
Còn tao lớn lên trong Sài Gòn, dân trong đây khác lắm. Nói là cứ nói tới nói cho hết chuyện mới thôi. Có đụng cũng kệ mẹ nó, có ai rảnh dỏng tai nghe mình nói rồi đi bắt mình đâu mà sợ. Hồi xưa chỗ tao, công an đứng kế bên mà còn chửi là thằng nào trên xã mới ăn dọng nhiêu tiền ngay ngoài chợ. Với bọn tao, chửi công quyền là một chuyện rất đỗi bình thường.
Tới khi đi làm cũng thế, mọi thứ rất rất tâm thần. Những thằng không tâm thần là những thằng giữ được bình tĩnh. Nhưng tao thì lại không.
Sinh ra xứ Việt Cộng, đi kiện cái án 3 năm trời không kết quả. Trong khi bị dựt nợ có mấy trăm triệu. Luật sư cũng bó tay. Kiện ra tòa thì 2 năm tòa mới chịu xử, xử xong rồi thì 1 năm trời Cục thi hành án không chịu thi hành. Luật sư lên năn nỉ muốn rã mỏ cũng không làm.
Một vụ khác, tao đầu tư BĐS, bị dựt 1 tỷ. Đụ mẹ, đâm đơn kiện không phải mỗi mình tao, mà hơn 30 người cũng đâm đơn. Có ông còn bị dựt tới hơn 20 tỷ. Tòa treo án vĩnh viễn. Hỏi ra thì biết thằng chánh án đã ăn tiền của bên kia, nên nó treo án tới khi nào mày nản thì thôi.
Tụi mày cứ nghĩ đi, ví dụ, mày cho người ta mượn / hoặc ký hợp đồng làm ăn. Giả dụ 300tr. Đứa kia muốn dựt tiền mày rất dễ, chỉ cần lấy 50tr cho thằng chánh án, là nó ngậm tới thế kỷ sau. Rồi nếu áp lực quá tòa nó xử, thì bỏ tiếp 50tr cho Cục thi hành án ngâm án tiếp. Quay đi quay lại, thằng kia sẽ bỏ túi được 200tr. Đây gọi là lừa đảo bằng tham nhũng pháp lý.
Mà đụ má, cái án 1 tỷ của tao, 30 người đâm đơn, thì thằng đó chỉ cần bỏ 5 tỷ cho chánh án, là chánh án ngâm tới mùa quýt.
Đụ má cái chế độ loo.
---
Sinh ở chế độ Việt Cộng, nếu mày may mắn, có cha mẹ là dân trí thức, dạy con từ nhỏ, thì khi lớn mày sẽ phát triển nhận thức tốt. Còn nếu họa như tao, mẹ tao chỉ làm rửa chén thôi, thì nhận thức rất thấp. Tao đã phải mất 30 năm, tao mới thoát được cái nhận thức thấp kém, đi du học rồi tư duy mới thay đổi được.
Mà đụ má, bọn chế độ chỉ cần cải thiện cái giáo dục xíu là được chứ có mẹ gì khó đâu. Nhưng bọn nó không làm. Một là vì ngu, hai là vì sợ mất chế độ.
Giáo dục của VNCH là dạng "khai phóng", tức là xây dựng nhận thức độc lập. Học sinh - sinh viên có năng lực tự tư duy.
Còn giáo dục XHCN là dạng "định hướng", "lặp lại các tuyên truyền", dẫn đến cái hiện tượng học vẹt chứ cái mẹ gì.
Những đứa con nhà may mắn, chỉ cần có cha mẹ có giáo dục tí, thì khi trẻ, bố mẹ chỉ cần hỏi ngược con vài câu, khiến trẻ có tư duy phản biện từ nhỏ, dần dần lớn sẽ khá hơn mấy đứa như tao.
Cái chế đụ XHCN còn thúi hơn nữa ở cái khoản thi ĐH. Thi đầu vô ĐH là cơ chế loại trừ mất dạy. Khiến cho những người dù muốn cố gắng thoát nghèo, dẫu học ngu, cũng không thoát được. Cái thứ mất dạy thứ 2 là cái mô hình "trường chuyên lớp chọn".
Tất cả mọi thứ là "thi - học thuộc lòng - thi - học thuộc lòng". Chuyện thi cử thật ra không sai, nhưng thi kiểu XHCN là "lặp lại sự tuyên truyền". Trong khi thi cử, ở xứ tao đã du học, rất rất khác. Tao thề với tụi mày, đi học thử đi, cũng rẻ à, tư duy tụi mày thay đổi ngay lập tức.
---
Đụ má ăn cơm, lát viết tiếp.
---
Quay lại chuyện luật pháp ở trên. Tụi mày biết tại sao luật dễ bị lủng đoạn không? Vì không có đa đảng.
Nghe rất không liên quan đúng không? Đây để giải thích cho.
Khi mày kiện, mà tòa không làm việc. Mày sẽ khiếu nại Viện Kiểm Sát. Nhưng VKS vẫn không làm việc thì sao? Mày khiếu lên ai nữa, ở VN, mày khiếu lên VKS cao hơn, rồi Quốc Hội - MTTQ - ... Rồi mày thấy vô lý chưa. Đụ má, cái án dựt nợ mấy trăm triệu mà phải khiếu tới Quốc Hội.
Cái cơ chế hành chính theo kiểu top - down từ trên xuống của VN rất vô lý và bất cập.
Cơ chế top - down, là người cai trị trên cùng, sẽ chỉ định vị trí cho người ở dưới. Đây là lý do tại sao người ta họi gọi VN là đất nước "tập trung quyền lực". Quyền lực thuộc về thằng trên cùng, nó sẽ quyết tất cả.
Vấn đề lớn nhất trong cơ chế top - down, là thằng ở trên cùng không bao giờ hiểu thằng ở dưới cùng. Luôn luôn là thế. Nên, dù cho Tô Lâm có là một người cải cách muốn cải thực sự, cũng không cải được. Vì hắn không bao giờ hiểu tại sao tiểu thưởng lại đóng cửa nghỉ bán hàng. Vì hắn có đi buôn đồ ở chợ bao giờ đâu.
Ngược lại, các xứ "dân chủ phương Tây" hoạt động theo mô hình "phân tản quyền lực từ dưới lên - decentralized bottom up". Khi mày học một vài buổi chính trị ở Châu Âu, tụi mày sẽ thấy Châu Âu rất sợ tập trung quyền lực, thứ tạo ra Đức Quốc Xã. Nên xã hội Châu Âu nói chung, ám ảnh với việc decentralized mọi thứ. Mỗi khi có sự kiện nào dẫn đến tập trung quyền lực, là ăn biểu tình ngay.
Từ dứoi lên là sao? Là đầu tiên mày có thể bầu ra Chủ tịch tỉnh / Chủ tịch TP của mày. Rồi các đại biểu của TP mới bầu tiếp ra Tổng Thống, ... Nó đảm bảo, những người đại biểu và Chủ tịch TP ấy thực sự đại diện cho người dân bên dưới. Sau đấy, mới bầu tiếp người đại diện cho toàn hệ thống.
Quay lại chuyện tòa án, nếu thằng Tòa không xử án, cố tình chây lỳ, mày có thể tự lập Đảng phái, tuyên bố rằng mày sẽ cải tổ cái đám vô dụng trong Tòa án. Mày tập hợp được những người trong cùng hoàn cảnh, họ bầu cho mày, mày có chức Chủ tịch TP. Mày đấm vỡ mỏ mấy thằng Chánh Án địa phương. Xong.
Cái cơ chế từ dứoi lên đó, nó tạo ra một "vòng xoáy đi lên", xã hội phát triển liên tục. Không thứ gì bị ứ đọng.
Còn đụ má, cái XHCN theo kiểu "từ trên xuống" - Định hướng của Đảng, không bao giờ phát triển nổi. Mà Định hướng của Đảng là gì? Một thứ rất mơ hồ, không rõ nghĩa. tao cá chẳng có hơn 1% người thực sự nhớ định hướng của Đảng năm nay. Chắc chỉ nhớ mỗi cái chữ "kỷ nguyên vươn mình" của thằng Lâm.
Lợi ích của đa đảng không cao siêu, rất thực tế. Đó là thay đổi nhanh chóng những thứ nhỏ nhất đang tồn đọng trong xã hội: tòa án chậm chạp, nhũng nhiễu chính sách, giấy tờ con ngu si, giáo dục ngu si, ...
Và trên hết, nó không giáo điều Nho Giáo kiểu ********. Tụi mày để ý đi, Đảng CSVN phải vận động cả trăm ngàn người trong bộ "Ban Tuyên Giáo", chỉ để ra rả những câu từ tự ca ngợi chính mình, để duy trì chính danh. Thay vì dùng tài lực đó lắng nghe người dân. Cái cơ chế từ trên xuống của CS chỉ kéo xã hội lụn bại.
Thằng TQ nó đang giàu lên, một phần vì nó giỏi thật, nhưng phần lớn khác là nó đang bóc lột các nước lân bang. VN là còn đỡ, tụi mày chạy xe máy du lịch sang Lào sẽ thấy tụi TQ khốn nạn chó đẻ đến cỡ nào. Để có được vật liệu xây dựng cho TQ, bọn TQ xây nhà mày khắp lào để khai thác khoáng sản và đá. Và mất dạy nhất là, bụi bay đầy trời không kiểu soát. Dân bên đấy phải bị 3 lớp khẩu trang khi ra đường. Bụi kinh đến độ đóng lên lá cây, khiến cây chết khô. Tao đi một lần rồi, rất kinh khủng và chó đẻ.
---
Quay lại cái chuyện giáo dục.
Mẹ tao sinh ra và có 18 năm lớn lên trong chế độ cũ, VNCH. Tao thừa hưởng một phần tính cách đạo đức của mẹ tao.
Và tụi mày biết không, tao lớn lên với cái tâm thế luôn nghĩ mình bị tâm thần.
Nếu tao thấy cái gì sai, tao sẽ can dự, và cố gắng khiến nó đúng. Tao thấy người ta bị đánh, tao sẽ can. Tao thấy vô lý, tao sẽ cãi. Tao luôn hành sử đúng mực, hạn chế mấy thứ giang hồ.
Nhưng mà đụ má, xã hội coi tao là thằng tâm thần. Con bạn gái Bắc Kỳ (con ghệ đầu tiên) của tao luôn đá khoáy tao là "anh đừng có như thế". Mà tao hỏi ngược lại nó, như thế là như thế nào, mà sao lại không như thế. Thì nó tỏ vẻ bực tức, thượng đẳng, theo kiểu tao là đứng không hiểu chuyện, lườm liếc tao.
Đụ má, lên ĐH còn điên hơn nữa. Có vô số thứ tao thấy bất hợp lý, khi lên tiếng, thì đánh Cán đụ Đoàn Hụi sẽ bảo tao là đứa không biết điều, chưa hiểu chuyện, ...
Xã hội chó đẻ, mọi thứ bất hợp lý.
Tao để ý, mỗi khi tao tranh cãi sâu, thì mọi người xung quanh tao bắt đầu im lặng. Dần già, tao tưởng là tao vô duyên. Tao cứ mãi sống trong cái tâm tưởng tao là thằng tâm thần và ăn nói vô duyên. Nhưng không, bây giờ nhìn lại, tao lại thấy là tự vì mình bắt đầu "bàn sâu" rồi "đụng chạm". Tụi nó sợ nên không dám nói tiếp.
Còn tao lớn lên trong Sài Gòn, dân trong đây khác lắm. Nói là cứ nói tới nói cho hết chuyện mới thôi. Có đụng cũng kệ mẹ nó, có ai rảnh dỏng tai nghe mình nói rồi đi bắt mình đâu mà sợ. Hồi xưa chỗ tao, công an đứng kế bên mà còn chửi là thằng nào trên xã mới ăn dọng nhiêu tiền ngay ngoài chợ. Với bọn tao, chửi công quyền là một chuyện rất đỗi bình thường.
Tới khi đi làm cũng thế, mọi thứ rất rất tâm thần. Những thằng không tâm thần là những thằng giữ được bình tĩnh. Nhưng tao thì lại không.