Phạm Nhật Vượng và Vinfast “thắng kiện” nhưng kháng cáo khiến công lý phải đầu hàng.
Thật là một ngày huy hoàng cho “báo chí cách mạng Việt Nam” — nơi mà sự thật không cần tòa án, chỉ cần... Ban Tuyên giáo.
�Ngày 4 tháng 11 năm 2025, Tòa án Thượng thẩm Berlin II tuyên một bản án khiến giới pháp lý Đức gật gù vì sự công tâm, nhưng báo chí Việt cộng thì vỗ tay như thể Việt Nam vừa đoạt Cúp Tự do Báo chí Thế giới.
Theo tòa, VinFast và ông Phạm Nhật Vượng thua 2 – thắng 1, phải chịu 80% án phí và ¾ chi phí luật sư của nhà báo Lê Trung Khoa.�Vâng, đó là cách người Đức gọi là “thua kiện”.�Nhưng về tới Hà Nội, qua bàn tay nhào nặn của đội ngũ “bò đỏ” và “báo đảng”, thì phép màu đã xảy ra: thua thành thắng, thất bại thành chiến thắng lịch sử.
1. “Thắng” mà vẫn tức tối đi... kháng cáo
Ở đời, người thắng thì mở champagne, người thua thì nộp đơn kháng cáo.�Nhưng trong thế giới thần kỳ của truyền thông Việt Nam, người “thắng kiện” lại tức tối tuyên bố kháng cáo bản án “thắng lợi” của chính mình.�Luật sư phía VinFast và ông Vượng bức xúc ra mặt, nói sẽ “theo đuổi vụ kiện đến cùng”.�Thật là một nghịch lý vĩ đại: “bên thắng kiện” mà lại chống lại quyết định của tòa cho mình... thắng!�Chắc chỉ có ở Việt Nam mới có kiểu thắng mà nước mắt ngắn dài, còn bên “thua” – nhà báo Lê Trung Khoa – lại nở nụ cười mỉm như người vừa đọc xong hóa đơn do bên nguyên thanh toán hộ.
2. Khi tuyên truyền thay cho bản án
Hệ thống báo chí quốc doanh lập tức tung hô: “VinFast thắng kiện ở Đức!”�Không cần đọc bản án, không cần hiểu luật Đức, chỉ cần “tin chính thống” – nghĩa là tin có lợi cho “đại tài phiệt yêu nước”.�Bò đỏ rần rần kéo nhau lên mạng, gõ bàn phím nhiệt tình:
“Đó, thấy chưa! Tư bản đỏ Việt Nam thắng bọn phản động Đức rồi nhé!”
Trong khi đó, ở Berlin, bản án vẫn còn chưa ráo mực, và phía VinFast đang chuẩn bị... nộp đơn kháng cáo.�Một “chiến thắng” mà chính người thắng cũng không chịu nổi.�Nếu đây là “thắng lợi pháp lý”, thì có lẽ công lý Đức đang ôm bụng cười trong nước mắt.
3. Khi thất bại trở thành “thành công tuyên truyền”
Báo chí ******** có một kỹ năng thượng thừa: biến thất bại thành chiến thắng, biến sự thật thành... thông tin định hướng.�Thua kiện? Không sao. Viết lại thành “được tòa công nhận một phần yêu cầu”.�Phải trả 80% chi phí? Không quan trọng. Gọi là “chia sẻ chi phí theo luật quốc tế”.�Luật sư tức tối? Kệ! Cứ giật tít “VinFast chiến thắng nhà báo chống phá ở Đức” là đủ để dỗ ngọt niềm tự hào quốc gia.
Chỉ có điều, người Đức lại không đọc báo Nhân Dân. Và tòa án Đức thì không nhận chỉ đạo từ Ban Tuyên giáo Trung ương.
4. Khi truyền thông độc lập thắng bằng sự thật
Trong khi cả cỗ máy tuyên truyền hô vang “chiến thắng”, thì chỉ một nhà báo tự do – Lê Trung Khoa – đã làm cả một đế chế tỷ đô phải trả giá đắt vì thách thức sự thật.�Ông không có công ty PR, không có ngân sách tỷ đô, chỉ có... sự thật và pháp luật Đức đứng sau lưng.�Và điều đó khiến giới tuyên truyền trong nước hoảng hốt.�Bởi ở nơi công lý thật sự tồn tại, người có tiền không mua được phán quyết, còn người cầm bút không cần xin phép để nói thật.
5. Kết luận: “VinFast thắng trên báo, thua ở tòa”
Tòa Berlin tuyên: VinFast và ông Phạm Nhật Vượng phải trả phần lớn chi phí và chỉ thắng duy nhất một yêu cầu nhỏ.�Nhưng báo chí Việt cộng thì tuyên: VinFast thắng kiện vang dội.�Hai bản án – một của công lý, một của tuyên truyền – cùng tồn tại song song như hai thế giới song song:
· Ở Đức: Pháp quyền thắng quyền tiền.
· Ở Việt Nam: Tuyên truyền thắng sự thật.
Và thế là, VinFast lại lập kỷ lục thế giới – trở thành công ty đầu tiên “thắng kiện mà đi kháng cáo”.�Nếu đó là “vinh quang”, thì có lẽ công lý nên xin... đầu hàng!
#NguyenVanDai #vinfast #Vinfast #VinFastVN #phamnhatvuong