Thắng kiện - kháng cáo

Kiloph

Già làng
Vatican-City
Phạm Nhật Vượng và Vinfast “thắng kiện” nhưng kháng cáo khiến công lý phải đầu hàng.

Thật là một ngày huy hoàng cho “báo chí cách mạng Việt Nam” — nơi mà sự thật không cần tòa án, chỉ cần... Ban Tuyên giáo.
�Ngày 4 tháng 11 năm 2025, Tòa án Thượng thẩm Berlin II tuyên một bản án khiến giới pháp lý Đức gật gù vì sự công tâm, nhưng báo chí Việt cộng thì vỗ tay như thể Việt Nam vừa đoạt Cúp Tự do Báo chí Thế giới.
Theo tòa, VinFast và ông Phạm Nhật Vượng thua 2 – thắng 1, phải chịu 80% án phí và ¾ chi phí luật sư của nhà báo Lê Trung Khoa.�Vâng, đó là cách người Đức gọi là “thua kiện”.�Nhưng về tới Hà Nội, qua bàn tay nhào nặn của đội ngũ “bò đỏ” và “báo đảng”, thì phép màu đã xảy ra: thua thành thắng, thất bại thành chiến thắng lịch sử.

1. “Thắng” mà vẫn tức tối đi... kháng cáo
Ở đời, người thắng thì mở champagne, người thua thì nộp đơn kháng cáo.�Nhưng trong thế giới thần kỳ của truyền thông Việt Nam, người “thắng kiện” lại tức tối tuyên bố kháng cáo bản án “thắng lợi” của chính mình.�Luật sư phía VinFast và ông Vượng bức xúc ra mặt, nói sẽ “theo đuổi vụ kiện đến cùng”.�Thật là một nghịch lý vĩ đại: “bên thắng kiện” mà lại chống lại quyết định của tòa cho mình... thắng!�Chắc chỉ có ở Việt Nam mới có kiểu thắng mà nước mắt ngắn dài, còn bên “thua” – nhà báo Lê Trung Khoa – lại nở nụ cười mỉm như người vừa đọc xong hóa đơn do bên nguyên thanh toán hộ.

2. Khi tuyên truyền thay cho bản án
Hệ thống báo chí quốc doanh lập tức tung hô: “VinFast thắng kiện ở Đức!”�Không cần đọc bản án, không cần hiểu luật Đức, chỉ cần “tin chính thống” – nghĩa là tin có lợi cho “đại tài phiệt yêu nước”.�Bò đỏ rần rần kéo nhau lên mạng, gõ bàn phím nhiệt tình:
“Đó, thấy chưa! Tư bản đỏ Việt Nam thắng bọn phản động Đức rồi nhé!”
Trong khi đó, ở Berlin, bản án vẫn còn chưa ráo mực, và phía VinFast đang chuẩn bị... nộp đơn kháng cáo.�Một “chiến thắng” mà chính người thắng cũng không chịu nổi.�Nếu đây là “thắng lợi pháp lý”, thì có lẽ công lý Đức đang ôm bụng cười trong nước mắt.

3. Khi thất bại trở thành “thành công tuyên truyền”
Báo chí ******** có một kỹ năng thượng thừa: biến thất bại thành chiến thắng, biến sự thật thành... thông tin định hướng.�Thua kiện? Không sao. Viết lại thành “được tòa công nhận một phần yêu cầu”.�Phải trả 80% chi phí? Không quan trọng. Gọi là “chia sẻ chi phí theo luật quốc tế”.�Luật sư tức tối? Kệ! Cứ giật tít “VinFast chiến thắng nhà báo chống phá ở Đức” là đủ để dỗ ngọt niềm tự hào quốc gia.
Chỉ có điều, người Đức lại không đọc báo Nhân Dân. Và tòa án Đức thì không nhận chỉ đạo từ Ban Tuyên giáo Trung ương.

4. Khi truyền thông độc lập thắng bằng sự thật
Trong khi cả cỗ máy tuyên truyền hô vang “chiến thắng”, thì chỉ một nhà báo tự do – Lê Trung Khoa – đã làm cả một đế chế tỷ đô phải trả giá đắt vì thách thức sự thật.�Ông không có công ty PR, không có ngân sách tỷ đô, chỉ có... sự thật và pháp luật Đức đứng sau lưng.�Và điều đó khiến giới tuyên truyền trong nước hoảng hốt.�Bởi ở nơi công lý thật sự tồn tại, người có tiền không mua được phán quyết, còn người cầm bút không cần xin phép để nói thật.

5. Kết luận: “VinFast thắng trên báo, thua ở tòa”
Tòa Berlin tuyên: VinFast và ông Phạm Nhật Vượng phải trả phần lớn chi phí và chỉ thắng duy nhất một yêu cầu nhỏ.�Nhưng báo chí Việt cộng thì tuyên: VinFast thắng kiện vang dội.�Hai bản án – một của công lý, một của tuyên truyền – cùng tồn tại song song như hai thế giới song song:
· Ở Đức: Pháp quyền thắng quyền tiền.
· Ở Việt Nam: Tuyên truyền thắng sự thật.
Và thế là, VinFast lại lập kỷ lục thế giới – trở thành công ty đầu tiên “thắng kiện mà đi kháng cáo”.�Nếu đó là “vinh quang”, thì có lẽ công lý nên xin... đầu hàng!
#NguyenVanDai #vinfast #Vinfast #VinFastVN #phamnhatvuong
 
XUNG QUANH VỤ KIỆN GIỮA ÔNG KHOA VỚI ÔNG VƯỢNG



Vì tôi ở Berlin, nên hôm Tòa xử vụ này tôi cũng đi tham dự và cũng đã viết vài bài về chủ đề này ngay hôm đó, tôi không nhắc lại nữa.



Có một số bạn hiện nay có hỏi tôi là tại sao ông Khoa thắng mà vẫn phải trả tiền Tòa, lẽ ra ông Vượng phải trả toàn bộ mới phải chứ?



Vâng, xin thưa với các Quý vị rằng, vì ông Khoa không thắng triệt để, nên vẫn phải trả án phí cho những phần mà Tòa phán quyết rằng ông ta không thắng (thua).

Có nghĩa là trong vụ đưa nhau ra Tòa này thì hai ông đều thua và hai ông đều thắng.



Thành thử nội dung biên bản (Protokoll) của Tòa phán quyết chỉ ghi án phí mỗi bên phải gánh chịu là bao nhiêu mà thôi. Chứ họ cũng không ghi ai thắng, ai thua.



Án phí thì được quy định cụ thể và rõ ràng trong Bộ luật tố tụng của Đức ghi tắt là ZPO (Zivilprozessordnung).



Điều 91 của Bộ luật Tố tụng Dân sự Đức (ZPO) này quy định rằng bên thua kiện thì phải chịu toàn bộ án phí.

Điều 92 của ZPO quy định rằng trong trường hợp thắng kiện một phần và thua kiện một phần, thì các chi phí phải được bù trừ cho nhau hoặc chia theo tỷ lệ.



Vậy căn cứ vào hai điều của ZPO thì trường hợp này Tòa phải áp dụng điều 92 để phán quyết.



Mà án phí của Đức thì được chia ra làm 2 dạng, đó là Tòa phí (Gerichtskosten) và chi phí ngoài Tòa (Außergerichtlichen Kosten) như cho Luật sư và các chi phí phụ khác.



Để trả cho hai loại Án phí này thì Tòa phán quyết ông Khoa chỉ phải trả 1/8 tiền chi phí ngoài Tòa (cho Luật sư) tương đương với 12,5 % mà thôi. Nghĩa là bên ông Vượng phải trả 87,5 %. Phần chi phí cho Tòa (hôm xử) thì ông Khoa cũng chỉ phải trả có 1/4 - Tương đương với 25 %; còn ông Vượng phải trả 75 %.



Vậy căn cứ vào hai khoản mức án phí 12,5% và 25 % mà ông Khoa phải trả thì chúng ta thấy rằng ông Khoa thắng nhiều hơi ông Vượng. Còn ông Vượng thua nhiều hơi ông Khoa. Bởi tỷ số chênh lệch rất là cao!



Vậy nên tư duy ra thì Tòa tuy không tuyên bố người thắng, kẻ thua. Nhưng với cách nghĩ đơn giản chúng ta cũng thấy ngay một cách rõ ràng rằng, trong vụ kiện này ông Khoa tuy không thắng tuyệt đối, nhưng có thể nói rằng ông Khoa thắng ròn rã! Bởi vậy mà khi ông Khoa nghe Tòa phán quyết như vậy thì hạnh phúc khôn tả, mới hô to lên là ông Vượng "thua bét nhè rồi". Ông Khoa sướng quá, hô bột phát to lên như thế là đúng một cách vô tư.



Và ngay chiều hôm đó ông Khoa đã mang con vịt quay đến nhà tôi cùng với ông Đài và tôi đàm đạo. Cả 3 chúng tôi đã mở chai rượu nho hoan hỷ nâng cốc chúc mừng.



Vâng, thưa bà con niềm vui của chúng tôi chỉ đơn xơ và nho nhỏ thế thôi. Vì mình còn nghéo, Đất nước mình cũng còn nghèo. Chỉ có mỗi ông Vượng và ai đó là giàu...



Nếu suy nghĩ sâu xa ra, thì vụ kiện mà ông Khoa thắng này nó có tác dụng không hề nhỏ đâu. Nó không chỉ đơn thuần là ông Khoa thắng ông Vượng; mà nó lớn lao gấp bội lần. Nếu chúng ta tỉnh táo tư duy và suy diễn ra . Phần phân tích này tôi xin nhường lại cho các Quý vị. Nếu có thời gian tôi sẽ viết về thắng lợi lớn lao nhưng trìu tượng này.



Từ đó mà chúng ta tự hỏi, tại sao chuyện kinh doanh của cá nhân ông Vượng mà cả Ban tuyên giáo Trung ương và Chính phủ cùng hàng trăm tờ báo của Đảng và hàng chục kênh truyền hình lại phải nháo nhác lên, xông vào cuộc một cách vội vàng như người ta cứu hỏa, rồi táo tác hoang mang, dao động.



Bị knockout-Đo ván không dậy được nữa, mà vẫn cố rên lên là ta chiến thắng. Động thái và cách hành xử ấy, họ đã làm cho chúng ta hoài nghi. Còn họ vô tình mà tự thú, rằng, "lạy ông tôi ở bụi này"...???



Vâng, ông Vượng đã thắng trên 800 tờ báo của Đảng quang vinh.

Còn ông Khoa đã thua vì phải trả án phí quá là ít ỏi!

Phải chăng đó cũng là sự khác biệt giữa ban đêm và ban ngày; giữa Độc tài và Dân chủ.

Và đó cũng là nguyên do tại sao tôi viết phản biện một cách say mê.



Berlin, 05.11.2025

Nguyễn Doãn Đôn
 
Top