🛑 Thất nghiệp ở nhà chăm con, tôi bị vợ coi khinh, chì chiết

Ở nhà chăm con, tôi bị vợ coi khinh, chì chiếtCứ đi làm vài tháng tôi lại mất việc một lần. Cuộc sống gia đình đã khó khăn lại càng thêm thiếu thốn. Gánh nặng kinh tế đổ lên vai vợ tôi. Tôi thấy mình thật vô dụng nhưng không có cách nào để thoát ra.

Xin chào chuyên gia!

Tôi đang bế tắc vô cùng. Là người đàn ông nhưng tôi không thể mang đến hạnh phúc đủ đầy cho vợ con để gánh nặng kinh tế đè nặng lên vai vợ. Để đến mức cô ấy muốn ly hôn. Tôi cảm thấy mình là người chồng thật vô dụng.

Tôi năm nay 27 tuổi, vợ tôi hơn tôi 5 tuổi. Chúng tôi đã kết hôn được 4 năm, có với nhau một bé trai 3 tuổi. Cuộc sống vợ chồng tôi xuất phát điểm còn rất nhiều khó khăn, nhất là từ khi vợ tôi có thai. Tôi chỉ là nhân viên bán hàng tại một siêu thị nhỏ với đồng lương ba cọc ba đồng. Nhờ sự giúp đỡ của gia đình hai bên nên hai vợ chồng tôi cũng đỡ khó khăn hơn một chút. Nhưng cơn ác mộng của tôi chỉ thực sự bắt đầu khi vợ tôi sinh con được 3 tháng. Siêu thị làm ăn thua lỗ và tôi mất việc, đồng lương hàng tháng vốn đã ít ỏi nay đã không còn. Mọi khoản chi tiêu đều do bố mẹ hỗ trợ. Hai vợ chồng chỉ biết động viên nhau cố gắng vượt qua. Hơn 1 tháng sau tôi xin được vào làm bảo vệ cho một công ty Hàn Quốc, vợ tôi cũng được cô tôi xin cho vào làm kế toán cho một công ty tư nhân.

Những tưởng từ đây cuộc sống sẽ bớt khó khăn nhưng ông trời như muốn trêu đùa tôi vậy. Làm bảo vệ được nửa năm lại một lần nữa tôi mất việc. Mọi khoản chi tiêu chỉ phụ thuộc vào lương của vợ. Tôi cố gắng tìm việc mới nhưng thất bại, mở quán ăn cũng phải đóng cửa do vắng khách.
noi-dau-cua-nguoi-dan-ong-bi-vo-coi-thuong-vi-thu-nhap-thap-tamsu-1482201235-width500height375.jpg

Tôi thấy mình thật bất tài, vô dụng vì không kiếm được tiền lo cho vợ con. (Ảnh minh họa)

Ba tháng không tìm được việc làm, áp lực đồng tiền khiến chúng tôi luôn cãi nhau. Rồi vợ tôi bắt đầu đi tụ tập bia rượu với bạn bè trong công ty nhiều hơn. Con cái bỏ bê, chểnh mảng. Tôi muốn đi tìm việc cũng khó vì giờ con còn nhỏ, bố mẹ bận làm ăn trả nợ ngân hàng nên tôi phải cắn răng nhịn nhục ở nhà chăm con. Càng như vậy tôi càng bị vợ coi khinh, chì chiết.

Tôi từ vị thế người chồng mà giờ như biến thành người vợ vậy. Thất nghiệp, tiền không có nên thỉnh thoảng vợ hay cáu bẳn, gắt gỏng, tôi đều nhịn. Tôi nghĩ, cô ấy lo lắng chi tiêu trong gia đình, áp lực công việc cộng thêm phải tính toán tiền nong nên cáu gắt cũng là thường tình. Nhưng không biết từ lúc nào cô ấy biến thành con người hoàn toàn khác. Một tuần thì đến 5 ngày sau giờ làm là những buổi liên hoan với đủ mọi lý do mà cô ấy cho là chính đáng. Khi tôi góp ý về điều đó thì được trả lời một câu mà có lẽ cả đời này tôi chẳng thể nào quên được "rằng cô ấy đi tụ tập, karaoke nhưng ra tiền". Nó như vết dao đâm vào tim tôi vậy. Đúng tôi không làm ra tiền thật, vậy tại sao tôi lại trách được cô ấy.

Vậy đấy, nhiều lúc cuộc sống thật oái oăm, giờ đi làm thì ai trông con, gửi nhà trẻ thì con còn nhỏ quá, thuê người trông thì không có tiền. Nhục lắm nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Ngày ngày trôi qua trong cãi vã, mâu thuẫn. Rồi con tôi cũng được 2 tuổi. Tôi quyết định tìm kiếm vận may ở nước ngoài. Tôi đăng ký đi xuất khẩu lao động sang Malaysia. Nhưng đi rồi mới biết mình bị lừa, bọn môi giới ăn chặn và không trả tiền lương khiến thu nhập hàng tháng chẳng được bao nhiêu. Vợ tôi thì nghỉ việc và muốn mở quán cà phê. Đến giờ sau một năm làm việc tôi gửi về cho vợ con được vỏn vẹn 21 triệu. Quán cà phê thì phải đóng cửa vì vắng khách.

Cuộc sống ngột ngạt cơ hồ bóp nghẹt tôi. Không đêm nào tôi ngủ được bởi những suy nghĩ, lo lắng. Không có tiền gửi về, vợ con tôi sống sao đây? Đến tuần trước thì tôi nhận được tin nhắn của vợ. Cô ấy trách tôi không thể lo được cho hai mẹ con cô ấy, cô ấy không cần tôi nữa.

Thật nực cười. Tôi đang cười, nhưng cười cùng nước mắt. Cười cho cái thân mình thật kém cỏi, cười cho cái trò đời, nước mắt rơi cho vợ con. Giá như cô ấy đừng yêu tôi, đừng lấy tôi thì cô ấy không phải buồn phải khổ. Tôi có lỗi với vợ con. Tôi bất tài. Tôi vô dụng. Tôi phải làm gì đây?
 
Mình may mà có giấy tâm thần nên hai nhà bên vợ vẫn yêu và giúp đỡ chứ mình nằm không mình còn quạu nữa nói chi ai :shame:
Đã có giấy chứng nhận lại còn có thói quen cứ đêm xuống mang tiết lợn ra góc nhà ngồi mài, miệng thì lẩm nhẩm thì đúng là đéo ai ghét dc, yêu thương ngọt ngào không hết
 

Có thể bạn quan tâm

Top