Don Jong Un
Thôi vậy thì bỏ


Thích Chân Quang, tên thật Vương Tấn Việt, từng thuyết pháp chuyện bá láp như “Ai hát karaoke nhiều kiếp có nguy cơ bị câm.” (Hình minh họa: VnExpress)
“Trong làng Phật giáo, có những vị thầy đi tu không chỉ để tu, mà còn để… thử lòng dân chúng. Họ là những nhân vật vừa trào phúng vừa huyền thoại, khiến đời sống tu hành không hề khắc khổ mà còn vui hết biết.
Khi nhắc đến “thầy chùa lửa,” thiện nam tín nữ thường tưởng là vị tu hành nghiêm cẩn: miệng tụng kinh, tay cầm bình bát đi khất thực, ăn ngày một bữa như thầy chùa Nam Tông miền Tây. Nhưng thực ra, “thầy chùa lửa” là biệt danh trào phúng, xỏ xiên xiên xỏ đó. “Lửa” ở đây không phải lửa thật, mà là lửa lòng phá giới và đầy mưu mẹo.
Một thầy chùa lửa thường:
-Nhiệt tình phá giới: ăn mặn, uống rượu, dê gái, nhưng vẫn rêu rao: “Tu là cội phúc, tình là dây oan.”
-Khoái quyền lực: được đệ tử gọi là sư phụ, thiên hạ “Bạch Thầy”. Xưng là bần tăng nhưng đi có lộng che như Thích Nhất Hạnh.
-Biến tu hành thành sân khấu: nơi lễ nghi, đạo pháp và trào phúng xen lẫn vào nhau.
Huyền thoại Lỗ Trí Thâm
Để hiểu rõ hình tượng này, bà con chắc còn nhớ truyện Thủy Hử (水滸傳) của Thi Nại Am (施耐庵), thời nhà Nguyên, đầu nhà Minh, kể về 108 anh hùng Lương Sơn Bạc nổi loạn chống triều đình tham nhũng. Trong đó, Lỗ Trí Thâm (鲁智深), pháp danh Hoa Hòa Thượng (花和尚), là hình mẫu thầy chùa lửa kinh điển.
Trước khi xuất gia, Lỗ Trí Thâm là Đô đầu, sức mạnh phi thường, tính cách nóng nảy, sẵn sàng ra tay bảo vệ kẻ yếu và trừng trị kẻ ác. Khi giết Trấn Quan Tây Trịnh Đồ để bảo vệ người vô tội, ông bị truy nã và quyết định xuất gia đi tu để tránh sự truy nã của triều đình. (Chuyện này ở Việt Nam thời chiến tranh cũng xảy ra tương tự, khi nhiều thanh niên xuất gia để trốn quân dịch).
Đến chùa Lục Hòa, ông được Trí Chân trưởng lão nhận làm đệ tử, đặt pháp hiệu là Trí Thâm. Dù xuất gia, bản tính nóng nảy vẫn không thay đổi; ông thường gây náo loạn trong chùa, như nhổ bật gốc dương liễu trước chùa Trấn Quốc.
Có thể nói, Lỗ Trí Thâm là hình mẫu của thầy chùa lửa: đi tu đâu chỉ là tụng kinh, quét sân, mà còn là ăn mặn, nhậu nhẹt, quậy tưng bừng. Trước khi viên tịch, ông còn làm thơ:
“Bình sinh ta chẳng tu thiện quả.
Thích rượu thịt, sát nhân, phóng hỏa.
Bất đắc dĩ làm hòa thượng.
Nghe cọp gầm ngã xuống Lỗ Trí Thâm.”
Đọc mà thấy vừa bi vừa hài; đi tu mà vẫn “nổi lửa” tưng bừng như rứa thì đúng là thầy chùa lửa!
Nếu Lỗ Trí Thâm là huyền thoại, một số thầy chùa lửa hiện đại là phiên bản đời thực. Chắc bà con còn nhớ Thượng Tọa Tiến Sĩ (bằng giả) Thích Chân Quang, tên thật Vương Tấn Việt, 65 tuổi, trụ trì chùa Thiền Tôn Phật Quang, Phú Mỹ, Bà Rịa – Vũng Tàu, từng là phó trưởng ban Kinh Tế – Tài Chính Trung Ương Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam.
Thầy chùa lửa này từng thuyết pháp chuyện bá láp như: “Ai hát karaoke nhiều kiếp sau có nguy cơ câm!” Hát nhiều thì bị khan tiếng, tốn tiền điện chớ bị câm cái gì?
Và rồi CS buộc phải tước bằng hành nghề của thầy tới hai năm lận!
Nhưng đó chưa là gì. Ở hải ngoại, một số thầy bị cáo buộc nhiều hành vi nghiêm trọng: tấn công tình dục, hành hung, giam giữ trái phép, quấy rối, trả đũa, không trả lương tăng ca. Nạn nhân là các ni cô, sống và làm việc cực nhọc như “nô lệ tôn giáo hiện đại.” Khi nạn nhân phản kháng, thầy chùa lửa đe dọa hoặc ép buộc đủ chiêu, khiến tịnh thất trở thành… “luật rừng” phiên bản hiện đại.
Dĩ nhiên, bị tố chỉ là món khai vị. Cạn đìa mới biết lóc trê. Toà xử rồi mới biết lửa dục vọng của thầy có tắt hay chưa.
Tui thấy tu kiểu này hơi “bị” khó: cấm tùm lum hè. Chi bằng đi Nhật Bản mà tu kiểu Thích Nhất Hạnh với Thích nữ Chân Không (chân không mang giày dép gì ráo), nơi Phật giáo cho phép một số thầy chùa có vợ con, hệ phái Nichiren Shū hay Thượng Tọa Bộ Theravāda, vừa tụng kinh vừa giữ gia đình.
Ở Mỹ thì còn dễ hơn: đừng tu làm thầy chùa lửa, đi làm Mục sư Tin Lành Lutheran, Baptist, Methodist, cưới vợ, nuôi con, vẫn giảng đạo như thường hè!
Người đời giờ mới hiểu: nhịn “sex” không được, đạo pháp cũng khó bền, còn dễ biến thành trò cười, hoặc tệ hơn là đi thưa ra ba toà áo đen tóc giả. Thầy tu mà dục vọng còn cháy, thì dễ thành “tu đạo.”
Vậy nếu muốn đi tu mà vẫn sống phẻ re, không tiếng ong tiếng ve của người đời, lời khuyên duy nhất là: qua Nhật Bản làm thầy chùa, đỡ phải học Lỗ Trí Thâm cách “vừa tụng kinh vừa phá giới.”
Tóm lại, “thầy chùa lửa” – đời tu đâu chỉ là tịnh, còn có rực lửa và trần trụi; từ Lỗ Trí Thâm huyền thoại đến thầy chùa hiện đại, người đời mới thấy rằng tu hành mà không hiểu bản thân, cũng rất là… thú vị!