thichchemgio
Xả Phong Tự

Xưa kia, tại một vùng đất điện tử tên gọi xứ X, có một hoàng triều thịnh vượng, cư dân đông đúc, tiếng cười lan khắp các bức tường ảo. Người người tìm đến đây không vì lụa là, cũng chẳng vì kim ngân, mà đơn giản… vì ở đây có những thứ không đâu có – hỗn tạp, mặn mòi, và rất người.
Thế rồi, như mọi triều đại rực rỡ khác trong lịch sử nhân loại, cái gì lên cao quá cũng bắt đầu… nghiêng. Người ta không rõ từ khi nào, nhưng bầu trời dần vẩn đục, thiên hạ xuất hiện nhiều văn bản rất dài, nhưng đọc mãi không hiểu đang nói gì. Dân tình không còn bàn chuyện cười, mà bàn chuyện... spam bài.
Một số quan viên được cử ra giữ cổng thành, trấn áp giặc rác. Họ từng rất giỏi, lại có cách làm khá mới: không đánh bằng tay, mà dùng máy, vừa hiệu quả, vừa đỡ tốn trà bánh. Ấy thế mà, người tính không bằng… ai đó tính. Có hôm, một người giữ cổng sáng dậy vẫn là quan, chiều đã thành thường dân, chỉ vì "làm quá tay".
Từ đó, rác không chỉ không giảm, mà còn... có vẻ được khuyến khích mọc lên theo mùa. Thiên hạ bèn truyền miệng nhau rằng:
“Chốn ấy xưa từng là nơi gió lành thổi, nay thì… gió vẫn thổi, chỉ có điều cờ thì rách mà không ai vá.”
Có người thử góp lời, gợi ý chỉnh chút nọ, đổi chút kia, nhưng chỉ vài hôm sau thì tiếng nói ấy biến mất như chưa từng tồn tại. Bàn dân đoán nhau: chắc do phong thủy, chứ không ai lại đi phạt người dọn rác bao giờ, phải không?
Một cụ già từng sống lâu năm trong thành buồn bã bảo:
“Thời nào cũng có người giữ lửa. Chỉ tiếc là lắm khi người giữ lửa lại bị bảo là... cháy nhà.”
Nhưng thôi, ở đời cái gì lên thì phải xuống, chỉ có mặt đất là trung thành, ai té cũng phải ngồi đó suy ngẫm đôi phút.
Vậy nên, dân xưa nay đã tản dần sang các vùng đất khác – nơi mà góp ý không phải là tội, và người dùng không phải đoán xem mỗi câu nói của mình có đang chạm vào lằn ranh vô hình nào đó không.
Kẻ ở lại? Ồ, vẫn có. Họ thường rất kiên cường, hoặc… không để tâm lắm chuyện vĩ mô. Bàn ghế long lở, nhà cửa nghiêng nghiêng, nhưng thôi kệ, “miễn còn sống, thì còn ngồi được.”
Câu chuyện không có hồi kết, vì gió thì vẫn còn, mặt đất vẫn thế. Chỉ có người ở lại là buồn hơn người ra đi
Thế rồi, như mọi triều đại rực rỡ khác trong lịch sử nhân loại, cái gì lên cao quá cũng bắt đầu… nghiêng. Người ta không rõ từ khi nào, nhưng bầu trời dần vẩn đục, thiên hạ xuất hiện nhiều văn bản rất dài, nhưng đọc mãi không hiểu đang nói gì. Dân tình không còn bàn chuyện cười, mà bàn chuyện... spam bài.
Một số quan viên được cử ra giữ cổng thành, trấn áp giặc rác. Họ từng rất giỏi, lại có cách làm khá mới: không đánh bằng tay, mà dùng máy, vừa hiệu quả, vừa đỡ tốn trà bánh. Ấy thế mà, người tính không bằng… ai đó tính. Có hôm, một người giữ cổng sáng dậy vẫn là quan, chiều đã thành thường dân, chỉ vì "làm quá tay".
Từ đó, rác không chỉ không giảm, mà còn... có vẻ được khuyến khích mọc lên theo mùa. Thiên hạ bèn truyền miệng nhau rằng:
“Chốn ấy xưa từng là nơi gió lành thổi, nay thì… gió vẫn thổi, chỉ có điều cờ thì rách mà không ai vá.”
Có người thử góp lời, gợi ý chỉnh chút nọ, đổi chút kia, nhưng chỉ vài hôm sau thì tiếng nói ấy biến mất như chưa từng tồn tại. Bàn dân đoán nhau: chắc do phong thủy, chứ không ai lại đi phạt người dọn rác bao giờ, phải không?
Một cụ già từng sống lâu năm trong thành buồn bã bảo:
“Thời nào cũng có người giữ lửa. Chỉ tiếc là lắm khi người giữ lửa lại bị bảo là... cháy nhà.”
Nhưng thôi, ở đời cái gì lên thì phải xuống, chỉ có mặt đất là trung thành, ai té cũng phải ngồi đó suy ngẫm đôi phút.
Vậy nên, dân xưa nay đã tản dần sang các vùng đất khác – nơi mà góp ý không phải là tội, và người dùng không phải đoán xem mỗi câu nói của mình có đang chạm vào lằn ranh vô hình nào đó không.
Kẻ ở lại? Ồ, vẫn có. Họ thường rất kiên cường, hoặc… không để tâm lắm chuyện vĩ mô. Bàn ghế long lở, nhà cửa nghiêng nghiêng, nhưng thôi kệ, “miễn còn sống, thì còn ngồi được.”
Câu chuyện không có hồi kết, vì gió thì vẫn còn, mặt đất vẫn thế. Chỉ có người ở lại là buồn hơn người ra đi
