Có Video Thời tiết cực đoan mới thấy cái giá của work an nhàn, ổn định

  • Tạo bởi Tạo bởi O M $
  • Start date Start date

O M $

Pần cùng đạo tặc
Địt tổ cái thời tiết Hà Nội , gần 50 độ thế này bố mày chịu được à.

Tưởng tượng giờ này ae phải chạy shipper ngoài đường, hoặc xe ôm, hoặc làm phụ hồ, cửu vạn. Nghề nào chả cao quý, nhưng xã hội bất công, nên có người sướng và có người khổ, khi cùng tạo ra giá trị.
Nắng nóng vỡ đầu mới thấy cái giá của work văn phòng, cơ quan nhà nước. Ae cứ chê bạc cắc, nhưng cái tiền đấy là trả cho phòng ban máy lạnh, nước nôi dịch vụ, lễ lộc quà cáp, rồi còn hưu trí, chế độ, v.v
Quan trọng nhất, nó trả cho sự yên tâm công tác. Sức khỏe là vàng, ai làm vp đều trẻ đẹp trắng nõn, trong khi bươn chải sau này hom hem, tai nạn lao động hoặc bệnh nghề nghiệp, rủi ro rất nhiều.
 
U40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.

Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.

Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.

Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.

Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.

Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
 
U40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.

Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.

Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.

Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.

Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.

Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
Chạy Grab hay xin làm phụ bếp hay làm bất cứ công việc nào khác đều cao quý cả , chỉ là do mày lựa chọn thôi .

U40 xin chân vào phụ bếp 2-3 năm cứng tay thì lên lương với trách nhiệm vèo vèo , đủ sống và nuôi con .
 
ĐCM chúng mày tao đang ngồi điều hoà lạnh vcc ra, 23 độ mà tml sếp nó nóng vì nó ở xa điều hoà
 
U40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.

Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.

Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.

Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.

Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.

Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
văn mượt vl, sao bạn đéo đi làm nhà diễn giải bán khóa học nhỉ
 
Đm dạo này còn bụi mờ luôn mới khiếp! Sáng ra nhìn không khác gì sapa!
 
U40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.

Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.

Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.

Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.

Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.

Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
Bạn đã có 1 phiếu của tôi trong cuộc bình chọn tứ đại đau khổ, tứ đại lâu sờ của xàm giới, đọc xong sờ vào túi thấy còn hơn 1 lít chợt thấy cuộc đời tôi vẫn tươi đẹp quá bạng ạ :too_sad:
 
tôi cũng nghĩ vậy
một người đang lăn lộn mưu sinh mà viết ra mấy dòng này thì tôi đoán không sớm thì muộn cũng là quan lớn hoặc doanh nhân
Đang lăn lộn mưu sinh thì không có thời gian ăn và ngủ luôn ấy chứ lấy đâu ra thời gian ngồi lướt Xam sụt cặt như vầy
 
U40, thất nghiệp. Công ty nó cho layoff hơn 2 năm rồi, tưởng vài tháng rồi xin việc lại, ai ngờ đi luôn.
Từ chuyên viên giờ thành shipper freelance, thỉnh thoảng mới có cuốc chạy, còn đâu ngồi bấm lướt newfeed coi đời nó trôi. Vợ bỏ 6 năm trước, bảo không chịu nổi cảnh chồng không có chí, sống dựa bố mẹ, nuôi con không nên hồn. Cũng chả trách được. Đời ai cũng muốn ngẩng mặt lên, đâu ai muốn cúi đầu ăn bám.

Tao ở cùng thằng cu con trong căn phòng 15m², trong căn nhà của ông bà bô. Không điều hoà. Quạt cây thì chạy ì ạch như cái xe đạp lâu không tra dầu. Hôm nào mưa to là lấy chậu nhôm, xoong nồi ra hứng dột. Nửa đêm hai bố con đang ngủ mà nghe "bộp bộp" là biết nó nhỏ đúng ngay giữa giường rồi.

Mà trời thế này…
Gần 50 độ ngoài trời, lưng áo ướt như tắm. Chạy được 3 cuốc là bạc cả người. Không chạy thì con đói, ông bà già cũng chỉ lo được bữa cơm độn thêm nắm rau, chứ sữa, đồ dùng học cho nó… đéo có tiền mà mua.

Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.

Mỗi lần thấy người ta share mấy bài kiểu “nghề nào cũng cao quý”, “cố gắng là sẽ thành công”, tao chỉ muốn bật cười… mà cười không nổi.

Cuộc đời này, không phải ai cố gắng cũng được tưởng thưởng. Có những người càng cố, càng bị ép xuống đáy.
Và có những kẻ chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, hưởng cái gọi là "ổn định", "văn phòng", "máy lạnh", "bảo hiểm", "chế độ", trong khi tao cắm mặt ngoài đường nắng xối đầu, chỉ mong đủ tiền mua lốc sữa cho con.
ai bịa hay đấy
 
Con xe tuổi còn lớn hơn tuổi thằng ku con thì rỉ xích, máy nổ phì phò như hen suyễn, sắp đến kỳ thay dầu mà chưa dám mang đi. Nhiều lúc nhìn nó, tao thấy bản thân cũng y chang – cũ kỹ, mệt mỏi, nhưng vẫn cố gắng chạy tiếp, vì dừng lại là chết.
Xe hư thì ra bác Vượn đổi xe điện mới cóng mà chạy. Vừa rẻ, xanh, lại làm gương cho con cái về lòng yêu nước.
 
Bạn đã có 1 phiếu của tôi trong cuộc bình chọn tứ đại đau khổ, tứ đại lâu sờ của xàm giới, đọc xong sờ vào túi thấy còn hơn 1 lít chợt thấy cuộc đời tôi vẫn tươi đẹp quá bạng ạ :too_sad:
tao loser thật mà. còn lười nữa. Thấy nhục đéo dám nói chuyện tieeps xúc hay làm ăn gì với ai luôn. Cứ bịt kín mặt ra ngoài đường chạy mấy cuốc ship xong đêm về ngủ thôi.
 

Có thể bạn quan tâm

Top