Học cách một mình nhưng không cô đơn đi.
Xem cô đơn, nỗi buồn là một bông hoa chớm nở. Ở bên nó, chăm sóc nó, dành sự chân thành để đối đãi với nó. Đến khi bông hoa đó nở rộ, thì sẽ thấy nỗi buồn hay sự cô đơn cũng đẹp giống như là hy vọng và niềm vui vậy.
Ở trong cuộc sống nầy, đừng bao giờ sợ cô đơn hay những lúc một mình. Mà hãy nên thấy sợ lòng người, sợ không có thời gian chăm sóc cho bản thân, cho ba mẹ, người thân ấy!