traithem3x
Thôi vậy thì bỏ
Thuế doanh thu 200 triệu/năm đang trở thành ví dụ rõ ràng nhất cho việc hệ thống thuế đánh vào người yếu nhất, trong khi lại dễ dàng bỏ qua nhóm có năng lực chống đỡ lớn hơn.
Nói theo đúng tinh thần dân gian:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
1. Thuế này đánh vào đúng nhóm yếu nhất
Hộ kinh doanh cá thể gồm:
Đây là nhóm làm ăn nhỏ, vốn ít, rủi ro cao nhất.
Nhưng lại chính là nhóm bị đánh thuế dễ nhất.
Kẻ mạnh có đủ công cụ tối ưu thuế – người yếu lại chịu trận.
Một lần nữa, rất giống câu:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
2. 200 triệu/năm = chỉ 16–17 triệu/tháng doanh thu, không phải lợi nhuận
Doanh thu 20–40 triệu/tháng với:
=> Lãi có khi chỉ vài triệu.
Nhưng thuế doanh thu không quan tâm lãi lỗ.
Lỗ vẫn nộp thuế.
Lãi thấp vẫn nộp thuế.
Doanh thu cao nhưng lợi nhuận thấp → nộp thuế như nhau.
3. Người dân phải “lách” để sống
Vì ngưỡng 200 triệu quá thấp, nhiều người phải:
Không phải vì dân ham lách.
[Vì chính sách khiến họ buộc phải lách để tồn tại.]
Chính sách nào đẩy dân vào góc tường → chính sách đó có vấn đề.
4. Ngành lợi nhuận thấp chịu đòn nặng nhất
Trong khi thuế doanh thu: 1.5% → 7%
Nhiều ngành lãi 5% nhưng bị đánh thuế 7% → lỗ ngay.
Đây chính là kiểu thu:
“Bòn nơi khố rách…”
5. Làm người dân sợ mở rộng kinh doanh
Tâm lý hiện tại:
Khi dân sợ lớn lên, nền kinh tế không thể mạnh.
6. Bất bình đẳng thuế: người yếu chịu nhiều – người mạnh dễ né
Gánh nặng rơi đúng chỗ yếu nhất.
Một lần nữa:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
7. Phản tác dụng với nền kinh tế về dài hạn
Thu ngân sách trước mắt, nhưng:
Thuế sai không chỉ hại dân – mà còn hại cả tương lai kinh tế.
8. Ngưỡng 200 triệu lỗi thời, lạc hậu, phi thực tế
Quy định này từ 2016.
Sau gần 10 năm:
Nhưng ngưỡng thuế vẫn giữ nguyên 200 triệu.
Thời đại thay đổi, nhưng chính sách đứng yên → trở thành vô lý.
📌 KẾT LUẬN
Thuế doanh thu 200 triệu/năm là một chính sách méo mó, phản kinh tế, bất công và gây tổn hại lâu dài cho nền kinh tế nhỏ lẻ của Việt Nam.
Nó đúng tinh thần câu nói dân gian:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
Một chính sách tốt phải giúp dân lớn lên.
Chính sách này lại khiến dân sợ lớn lên.
Nói theo đúng tinh thần dân gian:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
1. Thuế này đánh vào đúng nhóm yếu nhất
Hộ kinh doanh cá thể gồm:
- quán phở nhỏ
- tạp hóa
- tiệm sửa xe
- quán cafe vỉa hè
- spa nhỏ
- dịch vụ online nhỏ lẻ
Đây là nhóm làm ăn nhỏ, vốn ít, rủi ro cao nhất.
Nhưng lại chính là nhóm bị đánh thuế dễ nhất.
Kẻ mạnh có đủ công cụ tối ưu thuế – người yếu lại chịu trận.
Một lần nữa, rất giống câu:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
2. 200 triệu/năm = chỉ 16–17 triệu/tháng doanh thu, không phải lợi nhuận
Doanh thu 20–40 triệu/tháng với:
- tiền mặt bằng
- tiền nhân viên
- điện nước
- nguyên liệu
- chi phí phát sinh
=> Lãi có khi chỉ vài triệu.
Nhưng thuế doanh thu không quan tâm lãi lỗ.
Lỗ vẫn nộp thuế.
Lãi thấp vẫn nộp thuế.
Doanh thu cao nhưng lợi nhuận thấp → nộp thuế như nhau.
3. Người dân phải “lách” để sống
Vì ngưỡng 200 triệu quá thấp, nhiều người phải:
- chia đôi tiệm
- nhờ người thân đứng tên
- giấu doanh thu
- bán không hóa đơn
Không phải vì dân ham lách.
[Vì chính sách khiến họ buộc phải lách để tồn tại.]
Chính sách nào đẩy dân vào góc tường → chính sách đó có vấn đề.
4. Ngành lợi nhuận thấp chịu đòn nặng nhất
- tạp hóa: lãi 5–10%
- quán ăn: lãi 5–15%
- vận tải nhỏ: lãi 5–10%
Trong khi thuế doanh thu: 1.5% → 7%
Nhiều ngành lãi 5% nhưng bị đánh thuế 7% → lỗ ngay.
Đây chính là kiểu thu:
“Bòn nơi khố rách…”
5. Làm người dân sợ mở rộng kinh doanh
Tâm lý hiện tại:
“Bán nhỏ nhỏ thôi để khỏi vượt 200 triệu.”
“Làm lớn là bị soi ngay.”
Khi dân sợ lớn lên, nền kinh tế không thể mạnh.
6. Bất bình đẳng thuế: người yếu chịu nhiều – người mạnh dễ né
- Hộ nhỏ lẻ → thu max
- Doanh nghiệp lớn → có kế toán, luật sư, tối ưu dễ
- FDI → chuyển giá → lỗ 10 năm vẫn hợp pháp
Gánh nặng rơi đúng chỗ yếu nhất.
Một lần nữa:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
7. Phản tác dụng với nền kinh tế về dài hạn
Thu ngân sách trước mắt, nhưng:
- doanh nghiệp nhỏ co cụm
- thị trường giảm tính cạnh tranh
- kinh tế ngầm tăng mạnh
- tiêu dùng giảm
- mất nguồn thu bền vững trong tương lai
Thuế sai không chỉ hại dân – mà còn hại cả tương lai kinh tế.
8. Ngưỡng 200 triệu lỗi thời, lạc hậu, phi thực tế
Quy định này từ 2016.
Sau gần 10 năm:
- mặt bằng tăng 70–150%
- nhân công tăng 2–3 lần
- lạm phát cộng dồn lớn
- chi phí kinh doanh đội lên mạnh
Nhưng ngưỡng thuế vẫn giữ nguyên 200 triệu.
Thời đại thay đổi, nhưng chính sách đứng yên → trở thành vô lý.
📌 KẾT LUẬN
Thuế doanh thu 200 triệu/năm là một chính sách méo mó, phản kinh tế, bất công và gây tổn hại lâu dài cho nền kinh tế nhỏ lẻ của Việt Nam.
Nó đúng tinh thần câu nói dân gian:
“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng.”
Một chính sách tốt phải giúp dân lớn lên.
Chính sách này lại khiến dân sợ lớn lên.