Ignatz
Cái nồi có lắp
Cuối tháng 8/2006, mình bắt đầu một chặng đường mới ở Học viện Ngân hàng. Hôm ấy, người nhà đưa mình đi nhập học. Từ Giảng Võ qua Thái Hà, rồi đến phố Chùa Bộc, khi dừng trước cổng trường, mình choáng ngợp: ngôi trường thật to lớn, khác hẳn mái trường cấp ba ngày trước.
Ấn tượng đầu tiên in sâu trong ký ức mình lại không phải giảng đường, mà là quán phở ngay cổng trường. Mùi thơm bốc lên nức mũi, khiến mình nuốt nước bọt liên tục. Làm xong thủ tục nhập học, mình rủ người nhà ghé vào. Bát phở bò tái gầu 10 ngàn đồng hôm ấy, với mình, ngon đến lạ.
Suốt bốn năm đại học, những bữa phở, cơm rang ở quán đó gắn liền với tuổi trẻ của mình. Mình thuộc lòng cả từng lần tăng giá: năm một thêm vài ngàn, đến lúc tốt nghiệp 2010 đã là 20 ngàn đồng. Năm 2016 quay lại, vẫn quán ấy, giá phở đã lên 30 – 35 ngàn. Mình sững người. Học về tiền suốt mấy năm, mà đến lúc đó mình mới thật sự hiểu ra: tiền mất giá.
Từ bé, mình luôn được dạy rằng tiền vô cùng giá trị: nó cho mình ăn no, mặc ấm, đi học, mua sắm, phòng thân khi ốm đau. Ý nghĩ “tiền là tài sản” đã in sâu trong đầu. Nhưng càng lớn, mình càng hoang mang: mình làm việc cật lực để kiếm tiền, vậy mà để yên một thời gian, nó cứ âm thầm bốc hơi lúc nào chẳng hay.
Nhiều buổi tối, mình đi bộ quanh hồ Giảng Võ, tự hỏi: mình đã sai ở đâu? Tại sao tiết kiệm bao năm, đến lúc này vẫn tay trắng?
Rồi mình nhận ra: vấn đề không phải ở công việc, mà ở tư duy. Tiền chỉ là một tờ giấy, được in không giới hạn. Ngân hàng cho vay càng nhiều, “tiền” càng tràn ra, ai cũng nghĩ mình giàu hơn. Nhưng nếu một ngày chính phủ sụp đổ, tờ giấy ấy cũng thành vô nghĩa. Mình đang cầm nhầm thứ mà bấy lâu nay tưởng là tài sản.
Từ đó, mình quyết định thay đổi. Mình không còn giữ tiền nữa, mà dùng tiền đổi lấy những thứ không thể in ra, những thứ hữu hạn và có thể tăng giá trị theo thời gian. Bắt đầu từ vài trăm ngàn tiết kiệm, mình mua quỹ cổ phiếu, trái phiếu, chút vàng, và gom góp cho căn nhà đầu tiên. Mình học cách hiểu những tài sản này, chấp nhận cả lúc giá lên lẫn lúc giá xuống. Có hoang mang, nhưng mình kiên định: ít nhất phải giữ trong 5 năm.
Kết quả khiến mình bất ngờ: quỹ, vàng, bất động sản… đều tăng gấp đôi. Mình không thấy mình giàu lên, nhưng ít nhất, mình cảm thấy bình yên hơn trước những biến động giá cả. Phở có thể tăng giá, vàng có thể nhảy vọt, nhà có thể leo thang… nhưng mình biết mình vẫn có chỗ đứng vững vàng.
Từ đó, mình mở rộng ra: cổ phiếu, ETF, tài sản số… Mỗi lần tích lũy thêm, mình lại có thêm trải nghiệm, thêm niềm tin. Nhìn lại, mình nhận ra: giữ tài sản giúp mình đổi được sự bình yên trong tài chính.
Giờ đây, mình không còn muốn cầm tiền trong ví nữa. Mình muốn cầm tài sản. Tài sản như nam châm hút những đồng tiền mình làm ra mỗi ngày. Mình không còn Fomo theo giá phở, giá vàng, giá nhà. Mình yên tâm đi trên con đường tích lũy, biết rằng tiền của mình vẫn ở đó – và đang lớn lên cùng mình.
Hình ảnh: Mình lấy trên báo ở quán phở khác, không phải quán phở ở công trường học viện ngân hàng mình hay ăn. Hôm nào mình sẽ qua chụp lại nhé.




Ấn tượng đầu tiên in sâu trong ký ức mình lại không phải giảng đường, mà là quán phở ngay cổng trường. Mùi thơm bốc lên nức mũi, khiến mình nuốt nước bọt liên tục. Làm xong thủ tục nhập học, mình rủ người nhà ghé vào. Bát phở bò tái gầu 10 ngàn đồng hôm ấy, với mình, ngon đến lạ.
Suốt bốn năm đại học, những bữa phở, cơm rang ở quán đó gắn liền với tuổi trẻ của mình. Mình thuộc lòng cả từng lần tăng giá: năm một thêm vài ngàn, đến lúc tốt nghiệp 2010 đã là 20 ngàn đồng. Năm 2016 quay lại, vẫn quán ấy, giá phở đã lên 30 – 35 ngàn. Mình sững người. Học về tiền suốt mấy năm, mà đến lúc đó mình mới thật sự hiểu ra: tiền mất giá.
Từ bé, mình luôn được dạy rằng tiền vô cùng giá trị: nó cho mình ăn no, mặc ấm, đi học, mua sắm, phòng thân khi ốm đau. Ý nghĩ “tiền là tài sản” đã in sâu trong đầu. Nhưng càng lớn, mình càng hoang mang: mình làm việc cật lực để kiếm tiền, vậy mà để yên một thời gian, nó cứ âm thầm bốc hơi lúc nào chẳng hay.
Nhiều buổi tối, mình đi bộ quanh hồ Giảng Võ, tự hỏi: mình đã sai ở đâu? Tại sao tiết kiệm bao năm, đến lúc này vẫn tay trắng?
Rồi mình nhận ra: vấn đề không phải ở công việc, mà ở tư duy. Tiền chỉ là một tờ giấy, được in không giới hạn. Ngân hàng cho vay càng nhiều, “tiền” càng tràn ra, ai cũng nghĩ mình giàu hơn. Nhưng nếu một ngày chính phủ sụp đổ, tờ giấy ấy cũng thành vô nghĩa. Mình đang cầm nhầm thứ mà bấy lâu nay tưởng là tài sản.
Từ đó, mình quyết định thay đổi. Mình không còn giữ tiền nữa, mà dùng tiền đổi lấy những thứ không thể in ra, những thứ hữu hạn và có thể tăng giá trị theo thời gian. Bắt đầu từ vài trăm ngàn tiết kiệm, mình mua quỹ cổ phiếu, trái phiếu, chút vàng, và gom góp cho căn nhà đầu tiên. Mình học cách hiểu những tài sản này, chấp nhận cả lúc giá lên lẫn lúc giá xuống. Có hoang mang, nhưng mình kiên định: ít nhất phải giữ trong 5 năm.
Kết quả khiến mình bất ngờ: quỹ, vàng, bất động sản… đều tăng gấp đôi. Mình không thấy mình giàu lên, nhưng ít nhất, mình cảm thấy bình yên hơn trước những biến động giá cả. Phở có thể tăng giá, vàng có thể nhảy vọt, nhà có thể leo thang… nhưng mình biết mình vẫn có chỗ đứng vững vàng.
Từ đó, mình mở rộng ra: cổ phiếu, ETF, tài sản số… Mỗi lần tích lũy thêm, mình lại có thêm trải nghiệm, thêm niềm tin. Nhìn lại, mình nhận ra: giữ tài sản giúp mình đổi được sự bình yên trong tài chính.
Giờ đây, mình không còn muốn cầm tiền trong ví nữa. Mình muốn cầm tài sản. Tài sản như nam châm hút những đồng tiền mình làm ra mỗi ngày. Mình không còn Fomo theo giá phở, giá vàng, giá nhà. Mình yên tâm đi trên con đường tích lũy, biết rằng tiền của mình vẫn ở đó – và đang lớn lên cùng mình.
Hình ảnh: Mình lấy trên báo ở quán phở khác, không phải quán phở ở công trường học viện ngân hàng mình hay ăn. Hôm nào mình sẽ qua chụp lại nhé.



