Đạo lý Tìm thầy dạy đạo gia khí công ở HCM

Học Đạo Gia khí công thì có câu nầy "chỉ có sư phụ tìm đồ đệ chứ không có đồ đệ tìm sư phụ". Tại vì Đạo Gia khí công là Đơn Truyền (1 đời sư phụ chỉ chân truyền 1 đệ tử, nhiều hơn là bảo vệ không nổi) như trong Tây Du Ký, Bồ Đề Lão Tổ biết bao nhiêu đệ tử nhưng chỉ truyền Chân Pháp cho Ngộ Không. Trong lịch sử cũng có nhiều câu truyện như vậy, chỉ có Sư Phụ tìm đồ đệ, chỉ tuyển người Tốt vô cùng Tốt và phải có Căn Cơ, nên có khi mấy trăm năm mới tuyển được 1 đệ tử. Còn việc dạy này nọ trên mạng thì đa số là truyền Chửa Bệnh Khỏe người không phải là để tu luyện, kiểu luyện để có sức khỏe, ngạnh khí công để đở đòn vv. Có mấy thứ như thế nên tóm lại người Chân tu thì có thể đả có sư phụ dẫn họ tu rồi, còn số còn lại có thể là học thứ khác như kiểu đạo sỹ, trừ tà vv thì đó cũng không phải người Chân tu mà là thủ pháp, thủ thuật được truyền cho người thường qua rèn luyện mà có được.
Như Lữ Độc Tân trước khi thành tiên thì Sư phụ của ông ta khảo nghiệm rất nhiều như :đào đắt thấy 1 đống vàng, cả nhà chết hết, nhiều người chê trách vv, khảo nghiệm rất nghiêm khắc vv. Cũng đến phiên Lữ Độc Tân thành 1 trong bát tiên ông cũng muốn tìm đồ đệ, 1 hôm nghe nói có người rất thành kính muốn tìm ông làm sư phụ, nên ông xuống khảo nghiệm, 1 hôm gia chủ thường xuyên làm lể kính bài vị ông, nhà rất đông, ông giả trang thành ăn mài đến xin ăn, vì bặn , nhà đông gia chủ đuổi ăn mài đi vì cúng kiến quan trọng, cha thức ăn cho chó rồi đuổi ăn mài, Lử Độc Tân ăn hết rồi đi. Lại 1 lần nửa ông cũng đến 1 lần nửa, bị gia chủ đuổi đi lùa chó cắn Lử Độc Tân, thấy vậy ông bèn quá phép bay lên trời, gia chủ hối hận không thôi, từ đó mới có câu "chó cắn Lử Độc Tân" lúc này Lử Độc Tân mới bay về trời gập Sư Phụ ông, tại vì trước kia ông hay hỏi Sư phụ tại sao con người khó độ, giờ thì thấy Sư phụ mĩm cười, tự ông có điều ngộ ra mà cảm thán "con người quá khó độ, ta thà độ vật hơn độ nhân" bởi vậy mới thấy, ài!
Nên ta nói tóm lại tu Đạo là Sư Phụ tìm đệ tử, còn Tu Phật thì dể hơn có câu "ai tu được thì tu" bởi vì Phật là Phổ Độ chúng sinh nên không kể giàu nghèo, chức vị, tốt xấu hể ai muốn tu thì điều có Sư phụ âm thầm theo bảo hộ. Điều là thể ngộ của ta.
 
Học Đạo Gia khí công thì có câu nầy "chỉ có sư phụ tìm đồ đệ chứ không có đồ đệ tìm sư phụ". Tại vì Đạo Gia khí công là Đơn Truyền (1 đời sư phụ chỉ chân truyền 1 đệ tử, nhiều hơn là bảo vệ không nổi) như trong Tây Du Ký, Bồ Đề Lão Tổ biết bao nhiêu đệ tử nhưng chỉ truyền Chân Pháp cho Ngộ Không. Trong lịch sử cũng có nhiều câu truyện như vậy, chỉ có Sư Phụ tìm đồ đệ, chỉ tuyển người Tốt vô cùng Tốt và phải có Căn Cơ, nên có khi mấy trăm năm mới tuyển được 1 đệ tử. Còn việc dạy này nọ trên mạng thì đa số là truyền Chửa Bệnh Khỏe người không phải là để tu luyện, kiểu luyện để có sức khỏe, ngạnh khí công để đở đòn vv. Có mấy thứ như thế nên tóm lại người Chân tu thì có thể đả có sư phụ dẫn họ tu rồi, còn số còn lại có thể là học thứ khác như kiểu đạo sỹ, trừ tà vv thì đó cũng không phải người Chân tu mà là thủ pháp, thủ thuật được truyền cho người thường qua rèn luyện mà có được.
Như Lữ Độc Tân trước khi thành tiên thì Sư phụ của ông ta khảo nghiệm rất nhiều như :đào đắt thấy 1 đống vàng, cả nhà chết hết, nhiều người chê trách vv, khảo nghiệm rất nghiêm khắc vv. Cũng đến phiên Lữ Độc Tân thành 1 trong bát tiên ông cũng muốn tìm đồ đệ, 1 hôm nghe nói có người rất thành kính muốn tìm ông làm sư phụ, nên ông xuống khảo nghiệm, 1 hôm gia chủ thường xuyên làm lể kính bài vị ông, nhà rất đông, ông giả trang thành ăn mài đến xin ăn, vì bặn , nhà đông gia chủ đuổi ăn mài đi vì cúng kiến quan trọng, cha thức ăn cho chó rồi đuổi ăn mài, Lử Độc Tân ăn hết rồi đi. Lại 1 lần nửa ông cũng đến 1 lần nửa, bị gia chủ đuổi đi lùa chó cắn Lử Độc Tân, thấy vậy ông bèn quá phép bay lên trời, gia chủ hối hận không thôi, từ đó mới có câu "chó cắn Lử Độc Tân" lúc này Lử Độc Tân mới bay về trời gập Sư Phụ ông, tại vì trước kia ông hay hỏi Sư phụ tại sao con người khó độ, giờ thì thấy Sư phụ mĩm cười, tự ông có điều ngộ ra mà cảm thán "con người quá khó độ, ta thà độ vật hơn độ nhân" bởi vậy mới thấy, ài!
Nên ta nói tóm lại tu Đạo là Sư Phụ tìm đệ tử, còn Tu Phật thì dể hơn có câu "ai tu được thì tu" bởi vì Phật là Phổ Độ chúng sinh nên không kể giàu nghèo, chức vị, tốt xấu hể ai muốn tu thì điều có Sư phụ âm thầm theo bảo hộ. Điều là thể ngộ của ta.
Hay :vozvn (22):
 
Học Đạo Gia khí công thì có câu nầy "chỉ có sư phụ tìm đồ đệ chứ không có đồ đệ tìm sư phụ". Tại vì Đạo Gia khí công là Đơn Truyền (1 đời sư phụ chỉ chân truyền 1 đệ tử, nhiều hơn là bảo vệ không nổi) như trong Tây Du Ký, Bồ Đề Lão Tổ biết bao nhiêu đệ tử nhưng chỉ truyền Chân Pháp cho Ngộ Không. Trong lịch sử cũng có nhiều câu truyện như vậy, chỉ có Sư Phụ tìm đồ đệ, chỉ tuyển người Tốt vô cùng Tốt và phải có Căn Cơ, nên có khi mấy trăm năm mới tuyển được 1 đệ tử. Còn việc dạy này nọ trên mạng thì đa số là truyền Chửa Bệnh Khỏe người không phải là để tu luyện, kiểu luyện để có sức khỏe, ngạnh khí công để đở đòn vv. Có mấy thứ như thế nên tóm lại người Chân tu thì có thể đả có sư phụ dẫn họ tu rồi, còn số còn lại có thể là học thứ khác như kiểu đạo sỹ, trừ tà vv thì đó cũng không phải người Chân tu mà là thủ pháp, thủ thuật được truyền cho người thường qua rèn luyện mà có được.
Như Lữ Độc Tân trước khi thành tiên thì Sư phụ của ông ta khảo nghiệm rất nhiều như :đào đắt thấy 1 đống vàng, cả nhà chết hết, nhiều người chê trách vv, khảo nghiệm rất nghiêm khắc vv. Cũng đến phiên Lữ Độc Tân thành 1 trong bát tiên ông cũng muốn tìm đồ đệ, 1 hôm nghe nói có người rất thành kính muốn tìm ông làm sư phụ, nên ông xuống khảo nghiệm, 1 hôm gia chủ thường xuyên làm lể kính bài vị ông, nhà rất đông, ông giả trang thành ăn mài đến xin ăn, vì bặn , nhà đông gia chủ đuổi ăn mài đi vì cúng kiến quan trọng, cha thức ăn cho chó rồi đuổi ăn mài, Lử Độc Tân ăn hết rồi đi. Lại 1 lần nửa ông cũng đến 1 lần nửa, bị gia chủ đuổi đi lùa chó cắn Lử Độc Tân, thấy vậy ông bèn quá phép bay lên trời, gia chủ hối hận không thôi, từ đó mới có câu "chó cắn Lử Độc Tân" lúc này Lử Độc Tân mới bay về trời gập Sư Phụ ông, tại vì trước kia ông hay hỏi Sư phụ tại sao con người khó độ, giờ thì thấy Sư phụ mĩm cười, tự ông có điều ngộ ra mà cảm thán "con người quá khó độ, ta thà độ vật hơn độ nhân" bởi vậy mới thấy, ài!
Nên ta nói tóm lại tu Đạo là Sư Phụ tìm đệ tử, còn Tu Phật thì dể hơn có câu "ai tu được thì tu" bởi vì Phật là Phổ Độ chúng sinh nên không kể giàu nghèo, chức vị, tốt xấu hể ai muốn tu thì điều có Sư phụ âm thầm theo bảo hộ. Điều là thể ngộ của ta.
Tao đọc truyện thấy đứa nào tu tiên cũng phải qua thử thách cửa ải Bát khổ đế, đứa nào ko qua được là bị phản phệ chết liền tại chỗ nên sư phụ tìm đồ đệ rất khắt khe.

Nhiều đứa mặc dù qua được lôi kiếp của Thiên đạo nhưng ko thể qua ải Bát khổ đế.
 
Phải cảm nhận được linh khí thiên địa mới tu luyện được. Tìm mấy cuốc sách dạy thổ nạp mà tập thử chứ không cần sư phụ gì đâu
 
Tao đọc truyện thấy đứa nào tu tiên cũng phải qua thử thách cửa ải Bát khổ đế, đứa nào ko qua được là bị phản phệ chết liền tại chỗ nên sư phụ tìm đồ đệ rất khắt khe.

Nhiều đứa mặc dù qua được lôi kiếp của Thiên đạo nhưng ko thể qua ải Bát khổ đế.
Truyện nó viết chỉ đúng 1 phần thôi, vì là tu luyện nên đệ tử phải là người có Đức lớn tích lũy bao nhiêu kiếp mới đủ, phải chụi được cái khổ trong cái khổ, phải có Ngộ tính, phải có thêm rất nhiều phương diện thì mới đủ yêu cầu. Tất nhiên cũng có nhiều câu chuyện vì Sư phụ tuyển không nghiêm , đệ tử tâm tính không đủ nên khi bất đầu tu luyện làm hại thêm Sư phụ vì qua khảo nghiệm không được, hoặc sát sinh là Sư phụ cũng bị tôi lây. Còn trong truyện bọn nó toàn sát nhân, ai cũng giết, mà hể sát sinh bất kể Đạo, Phật, Kỳ Môn, Tiên Thiên vv thì cũng không thể tu luyện tiếp, bị giáng hạ thành người bình thường ngay lập tức, công năng, thần thông, pháp thuật vv điều bị lấy đi hết vì ở người thường không cho phép ai hay vị nào phá hoại hết vì là cõi mê ai cũng phải từ cỏi mê tự ngộ mà đi lên hết. Đa số thấy thì là đạo sỹ có 1 số phép thuật như vẻ bùa, niệm chú, chửa bệnh hay là 1 số tà pháp thì gọi vong linh lên làm việc, ĩm bùa, chú sát, phong thủy, trấn tà vv. Mà luyện tà pháp nó lại nhanh hơn vì hể cứ làm chuyện xấu hại người thì công lực tăng, có thêm phép thuật vv, càng làm chuyện xấu nhiều thì pháp thuật càng mạnh vv. Như làm chuyện xấu là tạo Nghiệp nên những người luyện tà pháp thì đa số sống không lâu, chết sớm, bị thiên khiển vv. Nên tốt nhất là làm người tốt, tuân thủ bản thân thì là được rồi, nào duyên phận đến thì đến thôi. Điều là thể ngộ của ta.
 
Truyện nó viết chỉ đúng 1 phần thôi, vì là tu luyện nên đệ tử phải là người có Đức lớn tích lũy bao nhiêu kiếp mới đủ, phải chụi được cái khổ trong cái khổ, phải có Ngộ tính, phải có thêm rất nhiều phương diện thì mới đủ yêu cầu. Tất nhiên cũng có nhiều câu chuyện vì Sư phụ tuyển không nghiêm , đệ tử tâm tính không đủ nên khi bất đầu tu luyện làm hại thêm Sư phụ vì qua khảo nghiệm không được, hoặc sát sinh là Sư phụ cũng bị tôi lây. Còn trong truyện bọn nó toàn sát nhân, ai cũng giết, mà hể sát sinh bất kể Đạo, Phật, Kỳ Môn, Tiên Thiên vv thì cũng không thể tu luyện tiếp, bị giáng hạ thành người bình thường ngay lập tức, công năng, thần thông, pháp thuật vv điều bị lấy đi hết vì ở người thường không cho phép ai hay vị nào phá hoại hết vì là cõi mê ai cũng phải từ cỏi mê tự ngộ mà đi lên hết. Đa số thấy thì là đạo sỹ có 1 số phép thuật như vẻ bùa, niệm chú, chửa bệnh hay là 1 số tà pháp thì gọi vong linh lên làm việc, ĩm bùa, chú sát, phong thủy, trấn tà vv. Mà luyện tà pháp nó lại nhanh hơn vì hể cứ là chuyện xấu hại người thì công lực tăng, có thêm phép thuật vv, càng làm chuyện xấu nhiều thì pháp thuật càng mạnh vv. Như làm chuyện xấu là tạo Nghiệp nên những người luyện tà pháp thì đa số sống không lâu, chết sớm, bị thiên khiển vv. Nên tốt nhất là làm người tốt, tuân thủ bản thân thì là được rồi, nào duyên phận đến thì đến thôi. Điều là thể ngộ của ta.
Tao không hiểu lắm, phép thần thông, công năng đặc dị gì đó, nếu mà đạt được mà phải qua nhiều cái vạy thì làm người bình thường sống tốt tao thấy sướng hơn. Với mục đích làm thần làm tiên để được cái gì?!!:vozvn (21)::vozvn (21):
 
Tao không hiểu lắm, phép thần thông, công năng đặc dị gì đó, nếu mà đạt được mà phải qua nhiều cái vạy thì làm người bình thường sống tốt tao thấy sướng hơn. Với mục đích làm thần làm tiên để được cái gì?!!:vozvn (21)::vozvn (21):
Lấy góc độ của mầy đi. Có câu"người không thịt thì không biết thịt ngon, người không ăn cá thì không biết cá ngon" thì thấy tu luyện chả có gì tốt cả, phải chụi khổ nè, Nhẫn nè, phải kiêng ăn, không được sát sinh, uống rượu, chơi gái vv, thôi tôi làm người thường có tốt hơn không, tôi có nhiều tiền nè, nhiều đến mức đi ngủ cũng nằm trên cái giường xếp bằng tiền, ở đây cũng như thế giới thần tiên rồi, tu luyện chi nhở, mấy đứa tu luyện đầu óc bị lừa đá hết rồi vv. Chả có vẹo gì tốt thôi tao làm người thường đi. Ok
Đổi 1 góc độ khác mà nói đi , 1 người cũng không có gì nỗi bật, nghe nói tu luyện tốt, có sức khỏe vv, cái anh ta tu luyện, thì anh ta cũng nghỉ cuộc đời như vầy là được rồi, đi làm ráng chụi khổ 1 tí, nhịn 1 tí có câu "nhịn 1 hơi sóng yên gió lặng, lùi 1 bước biển rộng trời không" cũng có sao đâu lại được tính là tu luyện, mà vốn dĩ người này cũng không tin là có công năng đặc dị, có phép thuật vv à! Ta thấy hứng thú ta tu thôi có cần gì đâu. Đột nhiên 1 hôm đang tu luyện thì có công năng anh ta biết rằng nó có thể đi trị bệnh làm điều gì tốt cho thiên hạ, rồi thì xuất hiện những người mang tên Khí Công Sư hay đi trị bệnh, trừ tà gì đó. Mới đầu thì rất tốt, sao lại không còn tốt nửa vì con người mà hể có Bản Sự là lăng lăng lên liền, bất đầu mua danh chuộc tiếng, nhận tiền tài vì vốn dĩ ban đầu cũng không quá giàu có, rồi cái gì đến thì đến thôi, vì là người tu hể Tâm Danh Lợi xuất hiện nhiều lên thì bị giảm công lực, phép thuật yếu bớt, lại không thể trị bệnh được nửa, lại thành người thường rồi, bộ phận này thì biết có khí công có công năng, đến khi công khai thì mắt hết công năng, đến khi biểu diễn thì không làm gì được thành ra con người ta càng không tin khí công. Nói ông làm mê tín có gì đâu.

Lại đổi 1 góc độ khác đi, 1 người quá giàu có cũng không còn tham vọng gì hết, rồi tự nhiên muốn thanh thản, buôn mọi thứ, không muốn đấu đá, tranh đấu, muốn an tĩnh. Thì tự dưng người ta đi tu luyện, đi học khí công thôi.

1 góc độ khác nửa , có thể người này từ nhỏ thấy ai đó thi truyển phép thuật, ai đó trong nhà đi tu, có phép thuật gì đó, hoặc giả bản thân ngộ tính tốt thì người ta đi tu thôi, tôi đi tu cũng không ăn của ai, nói ai, lấy của ai, cũng không ảnh hưởng đến ai, có gì đâu thì tôi đi tu luyện thôi. Quản nó? Mặc kệ tôi đi thôi, thế là người này đi tu luyện có hay không có công năng cũng vậy, tu là tu đâu cần cái gì, chỉ là đi tu thôi.
Còn nhiều góc độ khác nhưng ta lời viết, ngộ được thì ngộ, không được cũng không sao, con người mà. Có câu "đừng vì cái mình không thích mà đi nói người khác", hay Khổng Tử có câu đại ý là "Cái gì mình không thích cũng đừng làm cho người khác" hay câu "nước sông không phạm nước giếng". Anh muốn làm người thường thì anh làm, tôi muốn tu thì tôi tu, anh thích ăn cay, tôi thích ăn mận vv cũng là ý như thế, nhưng cũng hơi cảm thán 1 tí, cũng vì 1 số thành phần Giả Tu, Giả Dạng làm bại hoại danh dự khí công, tu luyện nên người ta càng không tin, ài! Thật đáng buồn , đúng như lời Phật Thích Mâu Ni đại y là "đến thời mạc pháp ma quỷ bận áo cà sa vô chùa" . Điều là thể ngộ của ta.
 
Lấy góc độ của mầy đi. Có câu"người không thịt thì không biết thịt ngon, người không ăn cá thì không biết cá ngon" thì thấy tu luyện chả có gì tốt cả, phải chụi khổ nè, Nhẫn nè, phải kiêng ăn, không được sát sinh, uống rượu, chơi gái vv, thôi tôi làm người thường có tốt hơn không, tôi có nhiều tiền nè, nhiều đến mức đi ngủ cũng nằm trên cái giường xếp bằng tiền, ở đây cũng như thế giới thần tiên rồi, tu luyện chi nhở, mấy đứa tu luyện đầu óc bị lừa đá hết rồi vv. Chả có vẹo gì tốt thôi tao làm người thường đi. Ok
Đổi 1 góc độ khác mà nói đi , 1 người cũng không có gì nỗi bật, nghe nói tu luyện tốt, có sức khỏe vv, cái anh ta tu luyện, thì anh ta cũng nghỉ cuộc đời như vầy là được rồi, đi làm ráng chụi khổ 1 tí, nhịn 1 tí có câu "nhịn 1 hơi sóng yên gió lặng, lùi 1 bước biển rộng trời không" cũng có sao đâu lại được tính là tu luyện, mà vốn dĩ người này cũng không tin là có công năng đặc dị, có phép thuật vv à! Ta thấy hứng thú ta tu thôi có cần gì đâu. Đột nhiên 1 hôm đang tu luyện thì có công năng anh ta biết rằng nó có thể đi trị bệnh làm điều gì tốt cho thiên hạ, rồi thì xuất hiện những người mang tên Khí Công Sư hay đi trị bệnh, trừ tà gì đó. Mới đầu thì rất tốt, sao lại không còn tốt nửa vì con người mà hể có Bản Sự là lăng lăng lên liền, bất đầu mua danh chuộc tiếng, nhận tiền tài vì vốn dĩ ban đầu cũng không quá giàu có, rồi cái gì đến thì đến thôi, vì là người tu hể Tâm Danh Lợi xuất hiện nhiều lên thì bị giảm công lực, phép thuật yếu bớt, lại không thể trị bệnh được nửa, lại thành người thường rồi, bộ phận này thì biết có khí công có công năng, đến khi công khai thì mắt hết công năng, đến khi biểu diễn thì không làm gì được thành ra con người ta càng không tin khí công. Nói ông làm mê tín có gì đâu.

Lại đổi 1 góc độ khác đi, 1 người quá giàu có cũng không còn tham vọng gì hết, rồi tự nhiên muốn thanh thản, buôn mọi thứ, không muốn đấu đá, tranh đấu, muốn an tĩnh. Thì tự dưng người ta đi tu luyện, đi học khí công thôi.

1 góc độ khác nửa , có thể người này từ nhỏ thấy ai đó thi truyển phép thuật, ai đó trong nhà đi tu, có phép thuật gì đó, hoặc giả bản thân ngộ tính tốt thì người ta đi tu thôi, tôi đi tu cũng không ăn của ai, nói ai, lấy của ai, cũng không ảnh hưởng đến ai, có gì đâu thì tôi đi tu luyện thôi. Quản nó? Mặc kệ tôi đi thôi, thế là người này đi tu luyện có hay không có công năng cũng vậy, tu là tu đâu cần cái gì, chỉ là đi tu thôi.
Còn nhiều góc độ khác nhưng ta lời viết, ngộ được thì ngộ, không được cũng không sao, con người mà. Có câu "đừng vì cái mình không thích mà đi nói người khác", hay Khổng Tử có câu đại ý là "Cái gì mình không thích cũng đừng làm cho người khác" hay câu "nước sông không phạm nước giếng". Anh muốn làm người thường thì anh làm, tôi muốn tu thì tôi tu, anh thích ăn cay, tôi thích ăn mận vv cũng là ý như thế, nhưng cũng hơi cảm thán 1 tí, cũng vì 1 số thành phần Giả Tu, Giả Dạng làm bại hoại danh dự khí công, tu luyện nên người ta càng không tin, ài! Thật đáng buồn , đúng như lời Phật Thích Mâu Ni đại y là "đến thời mạc pháp ma quỷ bận áo cà sa vô chùa" . Điều là thể ngộ của ta.
Cảm ơn!! Câu hỏi của t chỉ thuần là câu hỏi vì sự tò mò, bản thân t có chiêm nghiệm và tập sống theo Đạo Giáo thôi, cũng có nghe qua về Khí Công hay Pháp Luân Công gì đó. :vozvn (21): Nhưng không hiểu biết và chứng kiến nhiều, nên thiệt sự là tò mò :vozvn (18):, cảm ơn lần nữa
 
Cảm ơn!! Câu hỏi của t chỉ thuần là câu hỏi vì sự tò mò, bản thân t có chiêm nghiệm và tập sống theo Đạo Giáo thôi, cũng có nghe qua về Khí Công hay Pháp Luân Công gì đó. :vozvn (21): Nhưng không hiểu biết và chứng kiến nhiều, nên thiệt sự là tò mò :vozvn (18):, cảm ơn lần nữa
Ừ! Chuyện thường mà. 9 người 10 ý nên đâu ai giống ai, cũng không quản ai được. Làm người thường thì cũng tốt ráng tuân thủ luật pháp, người thường có luật người thường người tu có giới luật, người thiên thì có thiên pháp vv. Nên bất kể là ở đâu cũng phải tuân thủ ví như vật lý cũng có định luật bảo toàn có phải không. Cũng như câu "vật cực tất phản" thì bên vật lý là nước khi nóng lên thì bay hơi thành khí, lạnh quá thì đóng thành băng, khí tụ nhiều thì thành mây, gập gió thì đổ mưa có phải không? Nói thêm nửa như vật chất nhiều quá nóng quá, áp xuất quá thì nó biến thành thể Plasma, thưa quá, mỏng quá, vi quan quá thì nó là không khí là những thứ không nhìn thấy được, cao hơn nửa thì tao không nói. Nên cũng thấy tu luyện và những thứ không thấy được thì giới khoa học vẵn đang tìm tòi nghiên cứu đó thôi. Từ xưa đến nay vẫn vậy con người đối với sự không biết luôn luôn tồn tại cái bản năng muốn khám phá, hiểu rỏ vv nên không trê trách ai là bản năng mà, không biết thì hỏi thế thôi.
Cũng có số người không như vậy, họ sợ cái mới, sợ cái mình không biết, sợ mình không kiểm soát nó được, cố chấp, không có logic, khoa học vv, ài! Cũng đáng buồn thai, ta thì từ cái hong biết tìm tòi dần dần mà bước vào tu luyện, từ tin đến không tin, rồi tin rồi sử dụng rồi tiếp tục đến nay. Nên cũng không nói ai cả, không trách ai cả.. Điều là thể ngộ của ta.
 
Học Đạo Gia khí công thì có câu nầy "chỉ có sư phụ tìm đồ đệ chứ không có đồ đệ tìm sư phụ". Tại vì Đạo Gia khí công là Đơn Truyền (1 đời sư phụ chỉ chân truyền 1 đệ tử, nhiều hơn là bảo vệ không nổi) như trong Tây Du Ký, Bồ Đề Lão Tổ biết bao nhiêu đệ tử nhưng chỉ truyền Chân Pháp cho Ngộ Không. Trong lịch sử cũng có nhiều câu truyện như vậy, chỉ có Sư Phụ tìm đồ đệ, chỉ tuyển người Tốt vô cùng Tốt và phải có Căn Cơ, nên có khi mấy trăm năm mới tuyển được 1 đệ tử. Còn việc dạy này nọ trên mạng thì đa số là truyền Chửa Bệnh Khỏe người không phải là để tu luyện, kiểu luyện để có sức khỏe, ngạnh khí công để đở đòn vv. Có mấy thứ như thế nên tóm lại người Chân tu thì có thể đả có sư phụ dẫn họ tu rồi, còn số còn lại có thể là học thứ khác như kiểu đạo sỹ, trừ tà vv thì đó cũng không phải người Chân tu mà là thủ pháp, thủ thuật được truyền cho người thường qua rèn luyện mà có được.
Như Lữ Độc Tân trước khi thành tiên thì Sư phụ của ông ta khảo nghiệm rất nhiều như :đào đắt thấy 1 đống vàng, cả nhà chết hết, nhiều người chê trách vv, khảo nghiệm rất nghiêm khắc vv. Cũng đến phiên Lữ Độc Tân thành 1 trong bát tiên ông cũng muốn tìm đồ đệ, 1 hôm nghe nói có người rất thành kính muốn tìm ông làm sư phụ, nên ông xuống khảo nghiệm, 1 hôm gia chủ thường xuyên làm lể kính bài vị ông, nhà rất đông, ông giả trang thành ăn mài đến xin ăn, vì bặn , nhà đông gia chủ đuổi ăn mài đi vì cúng kiến quan trọng, cha thức ăn cho chó rồi đuổi ăn mài, Lử Độc Tân ăn hết rồi đi. Lại 1 lần nửa ông cũng đến 1 lần nửa, bị gia chủ đuổi đi lùa chó cắn Lử Độc Tân, thấy vậy ông bèn quá phép bay lên trời, gia chủ hối hận không thôi, từ đó mới có câu "chó cắn Lử Độc Tân" lúc này Lử Độc Tân mới bay về trời gập Sư Phụ ông, tại vì trước kia ông hay hỏi Sư phụ tại sao con người khó độ, giờ thì thấy Sư phụ mĩm cười, tự ông có điều ngộ ra mà cảm thán "con người quá khó độ, ta thà độ vật hơn độ nhân" bởi vậy mới thấy, ài!
Nên ta nói tóm lại tu Đạo là Sư Phụ tìm đệ tử, còn Tu Phật thì dể hơn có câu "ai tu được thì tu" bởi vì Phật là Phổ Độ chúng sinh nên không kể giàu nghèo, chức vị, tốt xấu hể ai muốn tu thì điều có Sư phụ âm thầm theo bảo hộ. Điều là thể ngộ của ta.
Thank fen
 
mầy có thể kiếm thằng johny hỏi nó mua cần ở đâu là trúc cơ mấy hồi
Tao chưa thử, vì tao nghỉ nếu tao chơi cần, thì sẽ thấy được , nhưng từ đó sẽ vô vọng bước trên đường từ tiên ( do hệ thần kinh bị sai lệch)
 
Ừ! Chuyện thường mà. 9 người 10 ý nên đâu ai giống ai, cũng không quản ai được. Làm người thường thì cũng tốt ráng tuân thủ luật pháp, người thường có luật người thường người tu có giới luật, người thiên thì có thiên pháp vv. Nên bất kể là ở đâu cũng phải tuân thủ ví như vật lý cũng có định luật bảo toàn có phải không. Cũng như câu "vật cực tất phản" thì bên vật lý là nước khi nóng lên thì bay hơi thành khí, lạnh quá thì đóng thành băng, khí tụ nhiều thì thành mây, gập gió thì đổ mưa có phải không? Nói thêm nửa như vật chất nhiều quá nóng quá, áp xuất quá thì nó biến thành thể Plasma, thưa quá, mỏng quá, vi quan quá thì nó là không khí là những thứ không nhìn thấy được, cao hơn nửa thì tao không nói. Nên cũng thấy tu luyện và những thứ không thấy được thì giới khoa học vẵn đang tìm tòi nghiên cứu đó thôi. Từ xưa đến nay vẫn vậy con người đối với sự không biết luôn luôn tồn tại cái bản năng muốn khám phá, hiểu rỏ vv nên không trê trách ai là bản năng mà, không biết thì hỏi thế thôi.
Cũng có số người không như vậy, họ sợ cái mới, sợ cái mình không biết, sợ mình không kiểm soát nó được, cố chấp, không có logic, khoa học vv, ài! Cũng đáng buồn thai, ta thì từ cái hong biết tìm tòi dần dần mà bước vào tu luyện, từ tin đến không tin, rồi tin rồi sử dụng rồi tiếp tục đến nay. Nên cũng không nói ai cả, không trách ai cả.. Điều là thể ngộ của ta.
t cũng nghĩ do duyên là nhiều, trước vô tình được tặng cuốn diễn giải Đạo Đức Kinh Lão Tử, t đọc vô thì cũng chẳng hiểu lắm, chỉ thấy khá thú vị :vozvn (7): :vozvn (7): , sau chiêm nghiệm + sống trong đời sống không biết bằng cách nào màlại ngộ ra được (1 vài) triết lý trong Đạo Giáo, à với Thuyết Khắc Kỷ của Tây Phương nữa. Không thể nào giải thích bằng lời được, tất cả chỉ là chiêm nghiệm, thực hành, trải nghiệm mà ra
 
Tao không hiểu lắm, phép thần thông, công năng đặc dị gì đó, nếu mà đạt được mà phải qua nhiều cái vạy thì làm người bình thường sống tốt tao thấy sướng hơn. Với mục đích làm thần làm tiên để được cái gì?!!:vozvn (21)::vozvn (21):
Tao Ko vợ , Ko con, muốn trường sinh, muốn thọ nguyên cùng trời đất, muốn biết tận cùng của tận cùng là cái gì
 
Tao Ko vợ , Ko con, muốn trường sinh, muốn thọ nguyên cùng trời đất, muốn biết tận cùng của tận cùng là cái gì
Tao nghĩ mày cứ tìm hiểu và trải nghiệm nhiều vào, từ từ sẽ ngộ Đạo thôi, chúc mày thành công. Mà có những thứ không thể diễn tả bằng lời, nên ngộ được thì mừng thôi kkk
 
Top