Cảnh báo lừa đảo‼️ Tớ đọc xong "Thần Thoại Sisyphus" xong khóc như mưa, rồi kiểu bị khủng hoảng hiện sinh luôn á. Không biết là tớ đang điên lên hay là tỉnh ra nữa.

Onizuka Eikichi

Bò lái xe
Tớ vừa đọc xong "Thần thoại Sisyphus" của Albert Camus, và đến câu cuối cùng, "Người ta phải hình dung Sisyphus hạnh phúc", tớ đã khóc to hơn bao giờ hết trong nhiều năm qua. Không phải kiểu khóc nhẹ nhàng đâu. Kiểu mà tay run rẩy, mắt mờ đến nỗi tớ không đọc được phần phụ lục, và cả người như sụp đổ dưới sức nặng của một thứ vô hình nhưng nghiền nát.

Và sự thật là: Tớ hiểu Camus muốn nói gì. Tớ hiểu sự vô nghĩa. Tớ hiểu việc từ chối hy vọng hão huyền và lời mời gọi sống với đôi mắt mở to trong một vũ trụ vô nghĩa. Nhưng dù tớ có hiểu sâu sắc đến đâu về mặt trí tuệ, tớ không thể hình dung Sisyphus hạnh phúc. Liệu lời kêu gọi của Camus để thách thức sự vô nghĩa có thực sự hợp lý hơn một bước nhảy niềm tin không? Tớ không thể, tớ không thể nào. Và có lẽ điều đó khiến tớ yếu đuối, hoặc có lẽ nó chỉ khiến tớ trung thực. Nhưng tớ đọc câu đó, và tất cả những gì tớ cảm thấy là kinh hoàng, kiểu kinh hoàng thực sự, tớ thậm chí không hề cường điệu.

Tớ 18 tuổi. Tớ đã trải qua một cuộc khủng hoảng hiện sinh liên tục kể từ năm 14 tuổi, khi tớ bắt đầu đặt câu hỏi về tôn giáo trong một cộng đồng tôn giáo cực kỳ nghiêm khắc. Và hơn thế nữa, tớ cực kỳ tự nhận thức. Đến mức tớ cảm thấy tự nhận thức là một lời nguyền. Một lời nguyền theo nghĩa đen. Tớ biết ngay từ đầu rằng con đường này, sự tò mò này, sự từ chối chấp nhận một cách mù quáng những gì tớ được sinh ra, sẽ dẫn đến một nơi tăm tối và kỳ lạ. Một nơi đau đớn. Và tớ vẫn tiếp tục đi. Tớ đã đặt câu hỏi về mọi thứ: tôn giáo, đạo đức, mục đích, sự thật. Tớ đã kiểu như phá bỏ mọi ảo ảnh an ủi và tớ đã trở thành một người vô thần. Và bây giờ tớ cảm thấy như mình đang đứng trên bờ vực của một thứ mà tớ không thể gọi tên.

Tớ đã đọc Nietzsche. Tớ đã đọc Camus. Tớ đã xem các cuộc tranh luận, vật lộn với những ý tưởng, cố gắng tạo ra một cấu trúc nào đó từ sự hỗn loạn. Nhưng tớ nghĩ tớ đã đến điểm giới hạn. Tớ nghĩ tớ đang rơi vào điên loạn.

Sự vô nghĩa bảo chúng ta hãy sống bất chấp sự vô nghĩa. Để tìm thấy một loại tự do kỳ lạ trong sự nổi loạn. Nhưng tớ không thể lãng mạn hóa cuộc đấu tranh như Camus đã làm. Tớ bị chấn thương cánh tay mãn tính gây đau đớn hàng ngày. Tớ có những ước mơ tham vọng, du học, xây dựng một tương lai, làm điều gì đó có ý nghĩa, và tớ đã bị từ chối, bị đánh gục, hết lần này đến lần khác. Tớ không thể nhìn vào sự đau khổ, của bản thân hay của bất kỳ ai khác, và hình dung ra hạnh phúc trong đó trong một vũ trụ tàn khốc, vô tâm và thờ ơ như vậy. Tớ không thể thấy bất kỳ chiến thắng thầm lặng nào trong sự lặp đi lặp lại vô tận và nỗ lực vô nghĩa. Không về mặt trí tuệ, không về mặt cảm xúc. Không phải khi tớ là người đang mang tảng đá. Tớ có thể thành thật mà nói: Tớ không hình dung ra cả tớ và Sisyphus hạnh phúc.

Tớ không ở đây để tìm lời khuyên và tớ xin lỗi nếu những lời nói của tớ không rõ ràng và không theo thứ tự. Tớ chỉ muốn đặt nó ở đâu đó. Ở đâu đó mọi người có thể hiểu. Ở đâu đó ai đó có thể đã khóc sau câu cuối cùng đó. Ở đâu đó vực thẳm không chỉ vọng lại một mình. Bởi vì tớ nghĩ tớ đã đến được nó. Và tớ nghĩ nó đang bắt đầu nhìn lại và tớ sợ.
 
Thất nghiệp giờ này ngồi đọc sách, lướt xam? Check!
Đọc Sysiphus? Check!
Hình tượng thầy giáo xam loz? Check!

Cứ giữ câu đó trong đầu chung với mớ bòng bong là được, tới 1 lúc, sẽ có 1 que diêm cháy được vứt vô. Và cả khoảng không sẽ bùng cháy thâu :vozvn (22):
 
Tao cũng nhận ra được sự vô nghĩa của cuộc sống này từ lâu rồi. Nhưng tao không bi quan, tao kiểu biết nó vô nghĩa nên cứ sống vô lo đi, vì có lo nghĩ thì cũng giải quyết được gì đâu. Sự vô nghĩa nó là tối thượng rồi. Tao lại thấy tư tưởng của Đức Phật Thích Ca quả là chân lí tối cao.
 

Có thể bạn quan tâm

Top