Tội ác của lũ KHỈ BẠCH TẠNG

Trạng thái
Chủ đề đã được đóng (không tiếp nhận thảo luận)
Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử
VIỆT ANH, THEO PHÁP LUẬT XÃ HỘI 00:00 12/02/2014
Những câu chuyện nhỏ truyền đi thông điệp lớn phản đối nạn phân biệt chủng tộc để thế giới thêm công bằng...
Thời gian gần đây, dư luận và cộng đồng mạng đang xôn xao về vụ việc một người đàn ông Mỹ gốc Việt đã “dạy” cho một người phương Tây bài học về hành động phân biệt chủng tộc. Trên chuyến bay 263 United từ New Orleans về Los Angeles, ông bị người khách ngoại quốc ngồi phía sau phàn nàn về thói quen cắn hạt dưa – một tập tục văn hóa Á Đông bằng một lời nói đầy hàm ý kì thị: “Stupid Asian Culture” (Văn hóa dân Á châu ngu dốt).

Giận dữ nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh, ông đã dùng những quyền công dân chính đáng của mình cho người khách ngoại quốc kia một bài học đáng nhớ.

Câu chuyện được chia sẻ trên chính trang Facebook cá nhân của ông đã nhận được sự ủng hộ, đồng tình của cư dân mạng, truyền đi bức thông điệp về thái độ sống, nhìn nhận những người khác sao cho khách quan và công bằng. Hãy cùng ngược dòng lịch sử để nhớ lại những câu chuyện mang ý nghĩa nhân văn như vậy…

1. Câu chuyện về Emmett Till

Emmett Till Louis (25/7/1941 – 28/8/1955) là một cậu bé người Mỹ gốc Phi tới từ Chicago. Năm 14 tuổi, Emmett có tới thăm người chú họ ở Mississippi. Trước khi đi, mẹ Emmett Till tỏ ra lo lắng.

Như có linh cảm từ trước, cô dặn con trai mình phải tuyệt đối cẩn thận, nhất là trong những hành động liên quan tới người da trắng bởi lẽ vào thời điểm ấy ở Mississippi, người da đen luôn bị người da trắng coi thường, miệt thị là công dân hạng 2.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 1


Một buổi chiều, trong khi đi mua kẹo cùng với người em họ, Emmett đã vô tình huýt sáo với một người phụ nữ da trắng - vợ của chủ cửa hàng kẹo. Emmett thực hiện hành động tán tỉnh kiểu trẻ con ấy mà không hề biết rằng, hậu quả khôn lường đang chờ đợi cậu.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 2


Vài ngày sau đó, Ray Bryant - chồng người phụ nữ nọ cùng J.W.Milam tới nhà chú Emmett nói chuyện. Hậu quả xấu nhất đã xảy ra. Emmett bị bắt đi, đánh đập, móc mắt, siết cổ bằng dây thép gai và vứt xuống sông Tallahatchie. Ba ngày sau, thi thể của cậu được phát hiện và chuyển về Chicago.

Phẫn nộ trước hành động đầy thú tính của những kẻ da trắng, mẹ Emmett là Mamie đã công khai đứng dậy đấu tranh. Cô để con trai mình trong một chiếc quan tài mở và cho phép tất cả mọi người tới xem. Mamie tâm sự: “Tôi muốn thế giới đến xem những gì mà sự phân biệt chủng tộc đã làm”.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 3

Cận cảnh thi thể Emmett Till.

Kết quả có tới 10.000 người tới quan sát thi thể của Emmett trước khi cậu bé được chôn cất, thậm chí có một số đã ngất xỉu ngay lập tức khi chứng kiến xác Emmett.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 4


Sự kiện đã gây ra sự phẫn nộ lớn trên toàn nước Mỹ cũng như thế giới khi đó. Mặc dù vào thời điểm ấy, hai tên sát nhân vẫn được ngấm ngầm bảo vệ, xử trắng án nhưng người mẹ của cậu bé Emmett Till vẫn tiếp tục đấu tranh.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 5

Những hoạt động của Mamie nhằm chống lại nạn phân biệt chủng tộc.

Mamie đến Mobley và thuyết trình về câu chuyện con trai mình trước toàn nước Mỹ. Sau đó, hàng ngàn người đã tới nghe bà kể trực tiếp về câu chuyện của con trai mình. Bà vẫn tiếp tục hoạt động, kêu gọi chống lại nạn phân biệt chủng tộc và dân quyền cho tới khi qua đời vào năm 2003.

2. Bục huy chương Olympic 1968

Thế vận hội mùa hè Olympic 1968 được cả thế giới nhớ về bởi một trong những sự kiện làm chấn động làng thể thao khi ấy: “Lời chào của quyền lực đen”.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 6

Hình ảnh nhà vô địch da đen Tommie Smith.

Sáng 16/10/1968, tại nội dung điền kinh 200m nam, vận động viên người Mỹ gốc Phi Tommie Smith đã lập kỷ lục thế giới mới với thành tích 19,83 giây. Về sau anh là vận động viên Australia - Peter Norman và người đồng hương John Carlos.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 7

Bức ảnh chụp lại khoảnh khắc không thể phai tại Olympic 1968.

Bước lên bục nhận giải, cả 3 vận động viên đều mặc áo khoác mang phù hiệu của Dự án Olympic về nhân quyền (OPHR). Đặc biệt là Tommie và John, cả hai đều không đi giày, họ mang găng tay đen, tất đen, quấn khăn cổ màu đen, biểu trưng cho màu da của họ, cho những người da đen nghèo khổ, công nhân bị áp bức, bóc lột và bị giết hại. Khi quốc ca Mỹ vang lên chúc mừng nhà vô địch Tommie, cả 2 vận động viên này đã giơ nắm đấm lên trời cho tới khi kết thúc nhạc hiệu.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 8


Khi rời khỏi bục nhận giải, cả Tommie và John bị khán giả và đám đông la ó. Khi ấy, Tommie đã nói: “Nếu tôi thắng, người ta sẽ nói tôi là người Mỹ. Nhưng nếu hôm nay tôi thua, họ sẽ nói tôi là người Mỹ gốc Phi. Chúng tôi là người da đen và tự hào về màu da của mình. Người Mỹ gốc Phi sẽ hiểu những gì chúng tôi đã làm tối nay”.

Hành động của Tommie và John sau đó đã gây chấn động cả thế giới. Thời điểm ấy, họ bị trục xuất khỏi Olympic vì bị nhiều người chỉ trích, thậm chí gia đình và người thân bị đe dọa giết chết. Số phận của hai nhân vật này sau đó dần chìm vào quên lãng theo thời gian.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 9

Tượng của Tommie và John được tạc tại trường ĐH San Jose State.

Song, những dư âm của sự kiện hôm ấy có một giá trị vô cùng to lớn cho tới tận ngày nay. Năm 2013, chính trang web chính thức của Ủy ban Olympic quốc tế (IOC) đã đưa tin rằng: “Hơn cả chiến thắng về mặt huy chương, họ đã lưu danh tên mình bằng một hành động phản đối phân biệt chủng tộc”.

Hình ảnh của 2 vận động viên người Mỹ da đen, cùng với chàng vận động viên người Úc ủng hộ họ đã trở thành chủ đề cho một số phim tài liệu, tranh tường và tượng điêu khắc ở San Jose, Sydney…

3. Một người da đen bênh vực một người da trắng

Năm 1996, cô gái trẻ da đen Keshia Thomas đã xả thân bảo vệ một người đàn ông da trắng khỏi việc bị đám đông giận dữ hành hình vì nghĩ anh ta ủng hộ phong trào phân biệt chủng tộc Ku Klux Klan.

Ku Klux Klan (3K hay KKK) là một trong vài tổ chức cực hữu khét tiếng ở Mỹ, ủng hộ thuyết người da trắng là ưu việt. Họ có bề ngoài dễ nhận biết với áo khoác trắng và mũ trùm đầu hình nón.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 10


Vào ngày 22/6/1996, nhóm 3K tổ chức một cuộc tuần hành ở Michigan. Rất nhiều người đã ra đường để chống đối lại tổ chức này. Bất giác, tình hình trở nên mất kiểm soát khi một người phụ nữ cầm loa phóng thanh hét to: "Có một gã 3K trong đám đông". Những người có mặt lập tức quay lại nhìn và thấy một người đàn ông da trắng, trung tuổi, đang cố bước ra xa khỏi đám đông.

Không rõ người đàn ông kia có mang tư tưởng ủng hộ 3K hay không, nhưng bộ quần áo ông mặc có hình lá cờ Liên minh các bang miền Nam Hoa Kỳ - đại diện cho sự thù ghét, phân biệt chủng tộc và những hình xăm trên người lại đại diện cho thứ mà đám đông đang chống lại.

Những câu chuyện phân biệt chủng tộc không thể quên trong lịch sử 11

Thomas lao thân mình che chở cho người đàn ông cô không quen biết đang bị đám đông đe dọa.

Người đàn ông đi nhanh hơn, cố thoát khỏi đám đông nhưng ông nhanh chóng bị xô ngã xuống đất. Nhiều người lao vào đá, đánh ông bằng cây gậy gỗ. Không chần chừ, cô gái da đen 18 tuổi Keshia Thomas lao thân mình che chở cho người đàn ông mà cô không quen biết, chắn cho ông ta khỏi bị đám đông đánh đập tới chết.

Sau này, Thomas có chia sẻ: "Khi ông ấy ngã xuống đất, cảm giác giống như có 2 thiên thần đã nhấc bổng tôi lên và đặt cơ thể tôi lên người ông ấy". Với Thomas, đó là từ những trải nghiệm mang tính cá nhân của bản thân. Cô cũng nói thêm rằng, "Tôi biết cảm giác nhận được sẽ rất đau đớn nhưng rất nhiều lần khi chuyện đó xảy ra với tôi, tôi đã mong ước có ai đó đứng lên bảo vệ mình".

Hành động Thomas xả thân bảo vệ người đàn ông da trắng thể hiện rằng, dù mang quốc tịch, màu da nào thì ai trong số chúng ta cũng đều là con người - được hưởng quyền bình đẳng như tất cả mọi người trên thế giới này.

* Bài viết sử dụng tư liệu tham khảo từ các nguồn: BBC, Socialist Worker, Wikipedia...
 
Bài phát biểu của bé gái da màu 9 tuổi gây chấn động trên toàn nước Mỹ
SKYE, THEO TRÍ THỨC TRẺ 19:30 28/09/2016
Trong bối cảnh căng thẳng giữa cộng đồng người da đen và cảnh sát đang dâng cao tại thành phố Charlotte, bài phát biểu của cô bé 9 tuổi Zianna Oliphant đã thực sự làm chấn động toàn nước Mỹ.
Ngày 20/9, vụ cảnh sát bắn chết một người đàn ông da màu tại thành phố Charlotte thuộc tiểu bang Bắc Carolina, Hoa Kỳ đã khiến dư luận và người dân thành phố hết sức phẫn nộ. Khi truyền thông Mỹ đang chạy đua với tin tức bầu cử sắp tới thì dường như, câu chuyện về những người da màu lại bị bỏ ngỏ.
Cường quốc hàng đầu của thế giới này đã qua những ngày đau thương của nạn phân biệt chủng tộc với nô lệ da màu hàng thế kỷ này rồi mà sao nước mắt vẫn cứ rơi và nỗi đau vẫn còn âm ỉ trong lòng những người Mỹ gốc Phi?

View attachment Bài phát biểu xúc động của bé gái da màu 9 tuổi Zianna Oliphant.mp4
Cô bé Zianna Oliphant bật khóc khi phát biểu về vấn đề người da đen tại Mỹ.
Và hôm thứ hai vừa qua, trong cuộc họp hội đồng thành phố Charlotte, người dân thành phố cũng như trên cả nước đã hết sức xúc động và ngỡ ngàng trước bài phát biểu của một cô bé da màu 9 tuổi, Zianna Oliphant. Dù chỉ là một đứa trẻ, em đã hiểu được những phân biệt, bất công mà cộng đồng người da đen tại Hoa Kỳ đang phải chịu.
Xuyên suốt bài phát biểu của em là những giọt nước mắt, hòa trong tiếng nấc nghẹn ngào. Cô bé không chỉ thương xót cho cuộc đời mình mà còn nghẹn ngào cho cộng đồng người da màu đang phải chịu bất công trên toàn nước Mỹ.
Khi những lời phát biểu vang lên từ các diễn thuyết gia nổi tiếng, không ai mảy may đoái hoài gì tới những lời họ nói. Nhưng khi nỗi đau cất lên từ một cô bé 9 tuổi, họ hiểu rằng những lời nói đó đi từ trái tim hồn nhiên của chính em.
"Cháu cảm thấy chúng cháu bị đối xử khác biệt hơn những người khác. Cháu không thích cách chúng cháu bị đối xử. Bởi vì, màu sắc không có nghĩa lý gì với cháu", ngay khi vừa bắt đầu bài phát biểu, Oliphant không thể cầm được nước mắt và nấc nghẹn.
"Cháu đang làm rất tốt! Đừng dừng lại", tiếng một người vang lên giữa bài nói của cô bé, khi Zianna đang nghẹn ngào trong dòng nước mắt.
"Chúng cháu là người da đen, và chúng cháu không nên phải cảm thấy như thế này. Chúng cháu không cần phải biểu tình phản đối vì những hành động phân biệt đối xử với chúng cháu là sai lầm. Chúng cháu làm điều này vì chúng cháu cần và có quyền".
Zianna đã nói lên nỗi niềm của nhiều người da đen khi họ đang sống tại quốc gia được dựng lên bằng máu và nước mắt của họ nhưng trong con mắt nhiều người, người Mỹ gốc Phi vẫn mãi chỉ là các "công dân hạng hai".
Bài phát biểu của bé gái da màu 9 tuổi gây chấn động trên toàn nước Mỹ - Ảnh 3.
Cô bé vừa phát biểu, vừa ngậm ngùi trong nước mắt.
"Cháu chưa bao giờ cảm thấy như vậy cho đến bây giờ. Cháu không chịu nổi cách chúng cháu bị đối xử. Điều đáng buồn là bố mẹ của chúng cháu bị giết, và chúng cháu thậm chí không thể nhìn thấy họ nữa. Chúng cháu phải đến nghĩa trang và chôn họ. Chúng cháu khóc dù không nên phải thế. Chúng cháu cần cha và mẹ ở bên cạnh", cô bé tiếp tục phát biểu, trước khi kết thúc bài chia sẻ của mình trong nghẹn ngào và xúc động.
Ngay khi Zianna kết thúc bài nói của mình, cả hội trường đã đứng dậy và vang lên tiếng vỗ tay dành cho cô bé. Tất cả mọi người như lặng đi trước thông điệp trong bài phát biểu của em: người da màu cũng có quyền được sống hạnh phúc như bao người dân Mỹ khác.
Không phải chỉ tại thành phố Charlotte, đoạn video sau đó đã được chia sẻ với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội với hàng trăm nghìn lượt yêu thích, chia sẻ và bình luận.
Trước đó, vụ việc đã dẫn đến các cuộc bạo loạn đường phố tại thành phố Charlotte khiến ít nhất 16 cảnh sát và một số người tham gia biểu tình bị thương. Lực lượng chức năng đã bắt giữ 44 đối tượng quá khích.
Bài phát biểu của bé gái da màu 9 tuổi gây chấn động trên toàn nước Mỹ - Ảnh 4.
Cả hội trường xúc động, đứng dậy vỗ tay sau bài phát biểu của cô bé Zianna.
 
Từ vụ Tân Hoa hậu Mỹ bị phân biệt chủng tộc: Định nghĩa lại 'vẻ đẹp Mỹ'
Thứ Năm, 19/09/2013 14:19 GMT+7
(Thethaovanhoa.vn) - Đám đông vốn chất chứa kỳ thị và phân biệt đối xử sẵn sàng "ném đá" bất cứ nhân vật nào, kể cả người vừa lên ngôi đẹp nhất. Câu nói "Hãy tha thứ cho nàng vì nàng đẹp" không phải lúc nào cũng đúng.
Như TT&VH đã đưa tin trong số vừa qua, Hoa hậu Mỹ 2014 Nina Davuluri, là một người Mỹ gốc Ấn, và là một nạn nhân mới trong rất nhiều nạn nhân của sự kỳ thị.
Ở đây, đám đông mù quáng tỏ thái độ phân biệt chủng tộc với Davuluri, chủ yếu "mạnh mồm mạnh miệng" qua mạng xã hội Twitter, đã không phân biệt xấu - đẹp. Họ phân biệt kiểu khác: đẹp đúng kiểu tôi thích hay đẹp không đúng kiểu tôi thích.
Nói một cách khác, nếu người chiến thắng là một cô gái da trắng tóc vàng, sẽ không có sự phân biệt nào cả. Còn nhớ năm 2011, Hoa hậu Hoàn vũ Leila Lopes (người Angola, châu Phi) đã bị đám đông phân biệt chủng tộc gọi là "con khỉ" hay "con gái của King Kong", khi vừa đăng quang.
Vẻ đẹp Mỹ là Serena Williams, Michelle Obama…
Viết trên tờ CNN trong bài "Cảm ơn, Hoa hậu Mỹ", nữ nhà báo Roxanne Jones - cựu chủ tịch kênh ESPN, đã lên tiếng cảnh tỉnh dư luận về những kẻ phân biệt chủng tộc: "Cảm ơn Hoa hậu Mỹ vì đã nhắc chúng ta nhớ về vẻ đẹp cổ điển Mỹ trong thời đại ngày nay. Với phần còn lại của nước Mỹ, cả những người đã ngủ quên trong hai thập kỷ qua hoặc suốt ngày xem tạp chí thời trang, đây là hồi chuông cảnh báo: vẻ đẹp Mỹ là Serena Williams và Michelle Obama. Vẻ đẹp Mỹ là Angelina Jolie và Marissa Mayer. Vẻ đẹp Mỹ là Hoa hậu 2014 Nina Davuluri".

Hoa-hauresize.jpg

Hoa hậu Mỹ mới nhất (2014) - Nina Davuluri (trái), da ngăm đen, và Hoa hậu Ấn Độ mới nhất (2013) - Navneet Kaur Dhillon, da trắng hơn
Khi nêu tên các nhân vật đó (có cả da màu lẫn da trắng, nữ tính lẫn gồ ghề, béo lẫn gầy…), Jones đã thể hiện quan điểm: vẻ đẹp Mỹ, một đất nước đa chủng tộc, là rất đa dạng, không thể gắn chặt vào những chuẩn mực cứng nhắc theo cảm quan cá nhân của một nhóm người.
Jones gọi những người phân biệt chủng tộc là "ngu dốt" và gửi thông điệp: "Các vị có lẽ không bắt kịp với sự thay đổi của thế giới khi dành phần lớn thời gian thờ ơ và từ chối chấp nhận mọi sự khác biệt của những người không giống mình".
Theo thống kê của Mỹ năm 2010, số lượng người Mỹ gốc Ấn chỉ xếp sau người Mỹ gốc Hoa. "Nhiều người Mỹ vẫn không chấp nhận thực tế rằng những gia đình đa quốc tịch khiến nước Mỹ hùng mạnh" - Jones viết.
Không thể thành đạt vì mang đường nét châu Á?
Chính các tạp chí thời trang ngày nay với sự thiên vị nghiêng về các người mẫu da trắng và những sàn diễn thời trang đầy ắp các thân hình da trắng, đã tạo ra nhận thức lệch lạc của công chúng về vẻ đẹp của nữ giới.
Mới đây, người dẫn chương trình truyền hình gốc Hoa Julie Chen đã công khai phẫu thuật thẩm mỹ để xóa bỏ các nét châu Á trên mặt, bởi nhiều người đã dựa vào đó để chê bai kỳ thị. 20 năm trước, Chen từng được một ông chủ ngành giải trí khuyên rằng "đôi mắt Trung Hoa" có thể gây hại cho sự nghiệp của cô.
Nhưng dù đi ngược lại xu hướng tiến bộ là khước từ đường nét châu Á của bản thân, Chen lại tạo nên cuộc tranh luận có ích về việc chấp nhận các chuẩn mực châu Á ở Mỹ.
Theo CNN, ở Mỹ, phụ nữ vẫn thường nhận được những lời khuyên về việc họ "quá béo, "da quá đen" hoặc "quá Latin" để thành đạt. Nếp nghĩ đó cần phải thay đổi. Bởi những gì còn lại chỉ là sự ngu dốt, nếu người ta không chấp nhận một thứ do tự nhiên sinh ra và được xã hội tiến bộ cổ vũ.
Hoa hậu Mỹ không được coi là đẹp ở Ấn Độ

Nina Davuluri là hoa hậu gốc Ấn Độ đầu tiên của Mỹ nhưng có một sự thực trớ trêu được tiết lộ bởi các nhà báo người Ấn Độ và Mỹ gốc Ấn: Davuluri có màu da ngăm đen và ở Ấn Độ, một cô gái da ngăm khó có thể chiến thắng ở một cuộc thi sắc đẹp.

Trang First Post viết: "Davuluri quá đen để được coi là đẹp ở Ấn Độ. Người Ấn Độ thích da trắng". Nhiều hoa hậu Ấn Độ cũng có vẻ đẹp phương Tây.
Mi Ly
Thể thao & Văn hóa​
 
Mỹ: vết thương sắc tộc khó lành
10/08/2015 09:02 GMT+7
TT - Một năm kể từ khi thanh niên da màu Michael Brown bị bắn gục ở TP Ferguson thuộc bang Missouri, làn sóng biểu tình sắc tộc lan rộng khắp nước Mỹ. Nhưng máu người da đen tiếp tục đổ.
Gia đình nạn nhân Michael Brown dẫn đầu đoàn biểu tình ở Ferguson Ảnh: Reuters
Gia đình nạn nhân Michael Brown dẫn đầu đoàn biểu tình ở Ferguson - Ảnh: Reuters
Theo AFP, hôm qua hàng trăm người đã đổ ra đường biểu tình ở TP Ferguson để kỷ niệm một năm sự kiện thanh niên Michael Brown bị cảnh sát da trắng Darren Wilson bắn chết.
Dẫn đầu đám đông là gia đình của Brown. Họ tuần hành dọc tuyến đường đã từng nổ ra những cuộc bạo loạn hồi cuối năm ngoái, sau khi một bồi thẩm đoàn địa phương quyết định không truy tố sĩ quan Wilson.
“Chúng tôi biểu tình vì Mike Brown” - đám đông hô vang. Những người biểu tình sau đó im lặng trong 4-5 phút, khoảng thời gian thi thể của Brown bị bỏ mặc trên đường phố sau khi bị bắn chết.
Cái chết của cậu thanh niên 17 tuổi ở Ferguson đã nổ ra những tranh cãi gay gắt về mâu thuẫn sắc tộc và sự bạo hành của cảnh sát tại Mỹ. Cứ sau mỗi vụ người da đen bị cảnh sát giết hại là những cuộc biểu tình nổ ra khắp nước Mỹ.
Thay đổi bề mặt
Sức ép của dư luận đã dẫn đến những thay đổi nhất định tại Mỹ. Trong vòng 12 tháng qua, chính quyền 24 bang đã áp dụng ít nhất 40 biện pháp ngăn chặn nạn cảnh sát bạo hành người da đen, như gắn máy quay lên đồng phục cảnh sát, giáo dục lại về định kiến màu da, mở các cuộc điều tra độc lập đối với các trường hợp cảnh sát sử dụng vũ lực, giới hạn các loại trang bị dành cho cảnh sát từng địa phương. Nhiều thành phố bắt đầu lắp máy quay lên đồng phục cảnh sát mà không cần đợi luật.
Một số bang như Colorado và Connecticut thậm chí cho phép người dân quay phim cảnh sát. Chính quyền TP Ferguson cũng đã thay hàng loạt quan chức cao cấp gồm thẩm phán, cảnh sát trưởng của thành phố và tuyển thêm cảnh sát da màu. Và trong một số vụ cảnh sát bắn chết người da đen, tình trạng cảnh sát nói một đằng, gia đình khẳng định một nẻo đã giảm bớt nhờ có băng ghi hình.
Khi người da đen Samuel DuBose bị bắn vào đầu hồi tháng trước, chính quyền TP Cincinnati nhanh chóng tung đoạn băng ghi hình cho thấy sĩ quan Ray Tensing khai man.
Trong bản báo cáo, Tensing khẳng định anh ta bị xe của DuBose kéo lê trên đường nhưng thực tế không phải như vậy. Sau khi buộc tội Tensing, cảnh sát trưởng Jeffrey Blackwell lên tiếng xin lỗi và trấn an người dân.
Các bang Maryland và South Carolina cũng có phản ứng tương tự ngay sau khi cảnh sát da trắng bắn chết các nạn nhân da đen Freddie Gray và Walter Scott.
Hai tháng sau khi nạn nhân Scott bị bắn chết, thống đốc Nikki Haley của bang South Carolina ký luật cho cảnh sát trang bị camera gắn trên người.
Tại Ohio, thống đốc John Kasich lập ủy ban soạn thảo các quy tắc kiểm soát việc cảnh sát nổ súng vì vụ thiếu niên 12 tuổi Tamir Rice bị bắn vì cầm súng đồ chơi.
Thống đốc Andrew Cuomo của bang New York cũng lập ủy ban đặc biệt điều tra các vụ cảnh sát bắn người không vũ trang.
Người da màu vẫn đổ máu
Trong khi đó các vụ cảnh sát bắn người da màu vẫn tiếp diễn, mới nhất là vụ nam sinh viên 19 tuổi Christian Taylor bị cảnh sát bắn chết ở Arlington, bang Texas.
Vụ nổ súng diễn ra hôm 7-8 khi cảnh sát nhận được một cuộc gọi báo trộm. Không có băng hình nào được công bố. Viên cảnh sát bắn chết Tamir Rice vẫn chưa bị buộc tội trong khi sĩ quan bắn John Crawford - một thanh niên da màu ở Beavercreek vì cầm súng đồ chơi - đã được thả.
Crawford bị bắn sau khi nhân viên siêu thị báo cảnh sát rằng anh này chĩa súng vào mọi người. Theo điều tra của báo Guardian, số người da màu bị cảnh sát Mỹ bắn chết trong năm qua cao gấp đôi so với người da trắng hay Latin.
Dù vậy, cuộc khảo sát của báo New York Times và Hãng CBS cho thấy phần lớn người da trắng tin rằng cảnh sát và hệ thống tư pháp Mỹ đối xử công bằng với người da màu. Tỉ lệ này không thay đổi nhiều so với trước khi Michael Brown bị bắn chết.
Các nỗ lực kiểm soát súng đạn mà Tổng thống Barack Obama theo đuổi tiếp tục đi vào ngõ cụt. “Cái chúng ta có là sự nhất trí ngày một cao rằng chúng ta phải hành động - ông Cornell William Brooks, chủ tịch tổ chức NAACP đấu tranh cho người da màu, nhận định về những thay đổi trong năm qua - Nhưng cái chúng ta không có là sự đồng thuận về việc phải làm gì, làm thế nào và theo thứ tự ưu tiên nào”.
Còn theo một nhà hoạt động, vấn đề cốt lõi là niềm tin của người da màu vào cảnh sát đã mất. “Họ đơn giản là không tin vào cảnh sát” - nhà hoạt động Jamal Bryant ở Baltimore nói.
“Ngay bây giờ, tất cả lực lượng hành pháp đang gặp vấn đề về hình ảnh - một thành viên Đảng Dân chủ ở Los Angeles nhận định - Họ cần phải thể hiện rằng họ có thể kiểm soát chính mình”.
Nạn nhân da đen từng bày tỏ nỗi sợ cảnh sát
Theo NBC News, nạn nhân Christian Taylor, sinh viên đại học bị cảnh sát bắn chết ở Arlington, từng gửi nhiều tin nhắn lên mạng xã hội Twitter chỉ trích sự bạo hành của cảnh sát da trắng đối với người da đen.
Ngay trước ngày bị giết, người này gửi tin nhắn: “Tôi không muốn chết khi còn quá trẻ”. Khi nghe tin cậu bé Tamir Rice bị bắn, Taylor bức xúc: “Hệ thống cảnh sát của chúng ta là một trò đùa. Đến bao giờ thì chúng ta được bảo vệ?” và: “Cảnh sát cướp đi sinh mạng của người da đen giống như tung đồng xu vậy mà không phải chịu hậu quả gì”.
TRẦN PHƯƠNG
 
Không chỉ Trump, một số chính khách phương Tây cũng miệt thị di dân
Thu Thủy
Chủ nhật, 14/1/2018 15:08 (GMT+7)
Tổng thống Mỹ Donald Trump đã gặp rắc rối lớn khi gọi các nước châu Phi là “dơ bẩn”. Nhưng dường như không chỉ có Tổng thống Trump miệt thị các dân tộc khác.
Phát biểu của ông Trump hôm 12/1 vấp phải sự phản đối từ nhiều nước trên thế giới. Botswana và Haiti đã triệu tập đại sứ Mỹ và yêu cầu làm rõ cách dùng từ của ông Trump. Tổng thống Senegal Macky Sall đã viết trên Twitter: “Châu Phi và người da đen xứng đáng được tôn trọng”. Tờ báo của Vatican, L’Osservatore Romano đánh giá tuyên bố của ông Trump là “khắc nghiệt và đặc biệt xúc phạm”.
Dù vậy, ở các nước châu Âu, đặc biệt là các nước Đông Âu, không có một quốc gia nào lên tiếng phản đối.
Khong chi Trump,  nhieu chinh khach khac cung miet thi nguoi di cu anh 1
Tổng thống CH Czech đã gọi những người Hồi giáo là kẻ tội phạm. Ảnh: AP.
Giới chính trị không thích người nhập cư
Tổng thống Cộng hòa Czech Milos Zeman đã gọi người nhập cư Hồi giáo là những kẻ tội phạm. Người đứng đầu đảng cầm quyền ở Ba Lan, Jaroslaw Kaczynski cũng mô tả những người tị nạn là những người bệnh. Nhà lãnh đạo của Hungary Viktor Orban cũng so sánh người nhập cư như chất độc.
Tuần này, bộ trưởng Bộ Nội vụ Áo gợi ý rằng nên “tập trung” những người di cư tại các trại tị nạn, phát ngôn khiến người ta nhớ đến những trại tập trung người Do Thái trong Thế chiến thứ hai.
Đối với giới chính trị, người nhập cư từ lâu đã trở thành một vấn đề đau đầu. Trong bối cảnh thế giới đang bước vào thời kỳ thay đổi công nghệ, sự bất bình đẳng về lương gia tăng, làn sóng di cư kéo theo một nguồn lực lao động mới tràn vào các nước giàu có. Các nước với dân số từng có phần đông là người da trắng ngày càng "ít trắng" và những người da trắng cũng đang già đi.
Người ta cũng lo sợ những kẻ khủng bố sẽ trà trộn vào dòng người tị nạn đến từ các quốc gia bất ổn ở Trung Đông, Tây Nam Á, vùng cận Sahara...
Hiệu ứng Donald Trump
Một số chuyên gia chỉ ra rằng những lời nhận xét về người nhập cư có phần thô thiển, vô nhân đạo, thậm chí là phân biệt chủng tộc đang dần trở thành ngôn ngữ chính thống. Khi những lời lẽ này đến từ người đứng đầu Nhà Trắng, đó là dấu hiệu cho thấy phân biệt chủng tộc đang dần được chấp nhận trong các bài phát biểu chính trị.
Khong chi Trump,  nhieu chinh khach khac cung miet thi nguoi di cu anh 2
Tổng thống Hungary, Viktor Orban đã chỉ trích những người nhập cư không theo đạo Thiên chúa. Ảnh: Getty Images
Hiệu ứng Donald Trump đang lan sang các nước châu Âu, đặc biệt ở Áo và Đức, nơi người ta theo dõi nhất cử nhất động của tổng thống Mỹ. Một vài chính trị gia ở Tây Âu đã gọi làn sóng di cư là “trận lũ lụt” hay “lũ người đó”.
Một số nước châu Âu còn thực hiện các chính sách bài ngoại sau cuộc khủng hoảng di dân năm 2015. Thủ tướng Hungary Viktor Orban chỉ trích những người tị nạn không theo Cơ đốc giáo và xây dựng một bức tường ở biên giới để ngăn dòng người tị nạn. Tại thời điểm đó, các nhà lãnh đạo châu Âu đã lên án Hungary trên cả lời nói lẫn hành động. Nhưng đến tháng 3/2016, một số các quốc gia bắt đầu điều chỉnh chính sách hạn chế người nhập cư.
Catherine Woolard, Tổng thư ký Hội đồng châu Âu về Người tị nạn và Tội phạm, cho biết các nhà lãnh đạo châu Âu đang có xu hướng hành động giống như người đồng cấp Mỹ dù họ hết mực phủ nhận.
Italy thỏa thuận với Libya không đưa những người di cư lên thuyền sang châu Âu. Mặc dù chính sách này bao gồm cả những điều khoản nhân đạo nhưng trên thực tế nhiều người di cư có nguy cơ trở thành nô lệ trên đất Libya.
Liên minh châu Âu (EU) cũng tìm cách thay đổi chính sách tiếp nhận người tị nạn. Kết quả là một thỏa thuận gây tranh cãi giữa EU và Thổ Nhĩ Kỳ đã ra đời, chặn đường người nhập cư từ Trung Đông sang Đông Âu, thỏa thuận này cũng chặn luôn những người tị nạn vì chiến tranh, xung đột.
Tuy nhiên, Gerald Knaus, chuyên gia tại tổ chức Sáng kiến ổn định châu Âu, cho rằng không nên đánh đồng những lời lẽ kỳ thị của ông Trump với hành động của những nhà lãnh đạo châu Âu và kết luận giới chính trị châu Âu phân biệt chủng tộc.
 
'Quốc gia dơ bẩn': Trump hứng 'bão' vì miệt thị người châu Phi
Ngụy An
Thứ bảy, 13/1/2018 13:24 (GMT+7)
Bình luận của ông Trump về người nhập cư từ châu Phi gây ra cuộc tranh luận gay gắt trên nước Mỹ và toàn thế giới về chủ đề: Tổng thống Mỹ có phải là người kỳ thị chủng tộc?
Đã hơn 150 năm kể từ khi chế độ nô lệ được bãi bỏ, hơn 50 năm trôi qua kể từ khi Đạo luật Quyền Dân sự lịch sử (cấm phân biệt chủng tộc trong việc làm, giáo dục và nơi công cộng) được thông qua. Vậy mà mới đây, bình luận "xúc phạm" của Donald Trump về người nhập cư một lần nữa lại làm nổ ra cuộc tranh luận gay gắt trên nước Mỹ và toàn thế giới về chủ đề: Tổng thống Mỹ có phải là người phân biệt chủng tộc?
"Những lời đáng ghét, xấu xa"
Đối với các thành viên đảng Dân chủ và một số sử gia thì chẳng có gì phải tranh luận nếu nhìn vào những phát ngôn và hành động của ngài tổng thống. Cơ hội chính trị của Trump bắt đầu mở ra bằng việc ông rêu rao những nghi vấn về vấn đề quốc tịch của Obama, sau đó cáo buộc người nhập cư Mexico tới Mỹ là những tội phạm hiếp dâm và kẻ giết người.
Tổng thống Trump tiếp tục gây bức xúc trong cuộc họp tại phòng Bầu dục hôm 11/1, khi Thượng nghị sĩ Dick Durbin và Lindsey Graham báo cáo về một dự thảo đạo luật nhập cư mới do hai ông cùng nhau soạn thảo. Đạo luật nhập cư mới bao gồm việc cho phép những người đến từ các nước đang chịu thiên tai nặng nề hoặc nội chiến được tạm trú tại Mỹ.
Tuy nhiên, ngài tổng thống gây "sốc" bằng câu hỏi tại sao Mỹ phải tiếp nhận người nhập cư từ Haiti hay các quốc gia "dơ bẩn" ở châu Phi, mà không phải những người từ Na Uy, quốc gia có phần đông dân số da trắng.
"Tổng thống Trump đã nói ra những lời đáng ghét, xấu xa và phân biệt chủng tộc", Thượng nghị sĩ Dick Durbin bức xúc. Ông là người tham dự cuộc họp và xác thực bình luận của tổng thống.
Nghị sĩ đảng Dân chủ Richard Blumenthal, một người thường xuyên chỉ trích Trump, nói rằng lời của tổng thống “sặc mùi kỳ thị chủng tộc, cho thấy tư tưởng bài trừ sắc tộc đội lốt chính sách nhập cư”.
Trump phan biet chung toc anh 1
Tổng thống Mỹ Donald Trump gây bức xúc vì gọi Haiti và các nước châu Phi là "quốc gia dơ bẩn". Ảnh: Getty.
Một số thành viên đảng Cộng hòa cũng phê phán tổng thống vì bình luận "quốc gia dơ bẩn". Bà Mia Love, nghị sĩ đến từ bang Utah, một người Mỹ gốc Haiti, lên án phát ngôn của ông Trump là “vô cảm, gây chia rẽ, kiêu căng và làm hỏng giá trị của quốc gia”. Bà Love yêu cầu ông Trump xin lỗi người Mỹ và người dân các nước mà ông đã nói xấu.
Thành viên khác đảng Cộng hòa, bà Ileana Ros-Lehtinen, người sinh ra tại Cuba và làm việc tại khu vực phía nam bang Florida nơi có nhiều người Haiti nhập cư, cho biết: “Những ngôn từ như thế không bao giờ được nói ở trong phòng thay đồ chứ đừng nói là ở Nhà Trắng”.
"Hãy đánh giá tổng thống qua việc làm"
Hôm 12/1, trong khi các lãnh đạo đảng hầu như chỉ im lặng, một số thành viên đảng Cộng hòa đã lên tiếng bảo vệ phát ngôn của ông chủ Nhà Trắng. Một số cho rằng bình luận của Trump chỉ là cách nói thẳng thắn về những vấn nạn kinh tế ở một số khu vực trên thế giới, không phải là biểu hiện phân biệt chủng tộc. Một số khác cho rằng vị tổng thống 71 tuổi chỉ nói lên quan điểm mà nhiều người lâu nay vốn không bày tỏ.
"Tôi đã nói từ đầu là tổng thống rất nhiều lần nói giúp những gì mọi người đang nghĩ", ông Jim Renacci, nghị sĩ đảng Cộng hòa đến từ bang Ohio, nói với Fox News. "Hãy đánh giá tổng thống qua việc ông ấy làm. Đừng phán xét những điều ông ấy nói".
Bản thân Trump nhiều lần phủ nhận mình là người phân biệt chủng tộc, trong chiến dịch tranh cử 2016 Trump thậm chí tuyên bố ông "là người ít phân biệt chủng tộc nhất".
Trump phan biet chung toc anh 2
Tổng thống Trump ngày 12/1 lên Twitter "thanh minh" về phát ngôn của ông liên quan đến người dân Haiti khiến dư luận lên án là phân biệt chủng tộc. Ảnh chụp màn hình.
Sau khi dư luận xôn xao về phát ngôn nhắc tới các "quốc gia dơ bẩn", tổng thống lên Twitter phân trần rằng ông "chưa bao giờ nói bất cứ điều gì xúc phạm về người Haiti ngoại trừ Haiti rõ ràng là một đất nước nhiều nghèo nàn và nhiều vấn đề". "Tôi có mối quan hệ tuyệt vời với người Haiti", Tổng thống Trump nói, ông còn đề nghị các cuộc họp tới đây nên được thu âm lại. Với các phóng viên, ông lờ đi các câu hỏi về phát ngôn của mình.
Tổng thống kỳ thị chủng tộc nhất trong gần 100 năm
Không nghi ngờ gì rằng diễn biến mới này đã củng cố thêm bằng chứng cho cáo buộc phân biệt chủng tộc vốn đeo đẳng ông Trump nhiều năm trời, thậm chí từ rất lâu trước khi ông làm tổng thống. Trong những năm 1970, chính phủ liên bang đã hai lần kiện công ty bất động sản của Trump vì thiên vị chủ đất da trắng hơn người da màu. Ông Trump từng kêu gọi mạnh mẽ án tử hình đối với một nhóm thanh niên người da màu và Latin bị buộc tội cưỡng hiếp một phụ nữ da trắng nhưng sau đó được gỡ tội.
Nhưng giờ đây, mọi phát ngôn của Trump được nhìn nhận ở một tư thế khác: tổng thống của nước Mỹ. Sứ mệnh của ông lẽ ra phải là đưa đường chỉ lối về mặt đạo đức cho đất nước, cũng như là người định hình lý tưởng Mỹ cho hàng triệu người trên thế giới.
Mặc dù Mỹ có lịch sử chủng tộc phức tạp và từng trải qua chế độ nô lệ, sự kỳ thị và sự bất bình đẳng kinh tế dai dẳng giữa người da trắng và các tộc người thiểu số, những tổng thống tiền nhiệm gần đây của Trump, dù thuộc đảng nào đi chăng nữa, cũng đều sử dụng quyền lực tổng thống để thúc đẩy bình đẳng và thực hiện các chính sách nhập cư giúp đưa hàng triệu người từ châu Phi và Mỹ Latin tới Mỹ.
Trump phan biet chung toc anh 3
Chính sách cấm nhập cư của Tổng thống Trump nhằm vào các quốc gia Hồi giáo vấp phải sự phản đối dữ dội của người dân Mỹ cũng như trên thế giới, gây ra làn sóng biểu tình mạnh mẽ. Ảnh: WBUR.
"Những gì ông Trump đang làm vốn diễn ra thường xuyên. Nhưng trong thời hiện đại, không có tổng thống nào vô ý như vậy về vấn đề chủng tộc, và tỏ thái độ khinh bỉ công khai như vậy với những người không phải da trắng", Douglas Brinkley, sử gia về tổng thống, nói với AP. Brinkley nhận định ông Trump là tổng thống kỳ thị chủng tộc nhất kể từ sau Woodrow Wilson, người lãnh đạo nước Mỹ thời kỳ 1912-1921.
Wilson cổ súy phân biệt chủng tộc ngay trong chính phủ liên bang. Người ta cáo buộc rằng chính sách của ông đã cản trở sự phát triển của tầng lớp trung lưu da màu mới nổi vào cuối thế kỷ 20.
Hàng thập niên sau khi Wilson rời nhiệm sở, Tổng thống Richard Nixon đã đưa ra nhiều phát biểu xúc phạm về người da màu, người Do Thái và những nhóm người khác trong các cuộc họp riêng. "Bạn có biết nổi một quốc gia da màu nào vận hành tốt hay không?", đó là một trong phát ngôn gây tranh cãi của ông.
Nhiều bình luận của Nixon phải đến hàng năm sau mới được đưa ra ánh sáng, khi các đoạn băng ghi âm từ Nhà Trắng được công bố. Timothy Naftali, nhà sử học về tổng thống và là cựu giám đốc thư viện tổng thống của Nixon, nói rằng bình luận mới nhất của Trump còn gây phẫn nộ hơn bởi hai lý do. Thứ nhất, nó được công khai trong thời gian thực. Thứ hai là nó được đưa ra đúng vào thời điểm luật nhập cư đang được bàn thảo và tranh cãi gay gắt.
"Đây không phải một kiểu tiết lộ cho thấy tổng thống là kẻ xuẩn ngốc", Naftali nói. "Mà cách nói của tổng thống phơi bày việc ông suy nghĩ như một kẻ phân biệt chủng tộc trong khi làm chính sách nhập cư".
Đáng chú ý là Nhà Trắng lại không phủ nhận lời lẽ của tổng thống, thay vào đó diễn giải ý đồ câu nói của Trump theo hướng tích cực và ủng hộ tinh thần đó. Trong một thông cáo, ông Raj Shah, người phát ngôn của Nhà Trắng, tuyên bố rằng ông Trump "đang đấu tranh cho các giải pháp lâu dài làm cho đất nước chúng ta mạnh mẽ hơn bằng cách chào đón những người có thể đóng góp cho xã hội của chúng ta, phát triển nền kinh tế của chúng ta và hòa nhập vào đất nước vĩ đại của chúng ta".
 
Sao Hollywood 'hứng đá' vì phân biệt chủng tộc
Thùy Dung
12:22 - 05/03/2015 0 THANH NIÊN ONLINE
Rất nhiều ngôi sao Hollywood đình đám như Sean Penn, Benedict Cumberbetch, Jonh Mayer… đều từng bị dư luận chỉ trích dữ dội khi vô tình đưa ra những phát ngôn phân biệt chủng tộc.
(TNO) Rất nhiều ngôi sao Hollywood đình đám như Sean Penn, Benedict Cumberbetch, Jonh Mayer… đều từng bị dư luận chỉ trích dữ dội khi vô tình đưa ra những phát ngôn phân biệt chủng tộc.
Sean Penn
Tại lễ trao giải Oscar lần thứ 87 diễn ra hôm 22.2, trước khi tuyên bố Birdman đăng quang hạng mục Phim hay nhất, nam diễn viên gạo cội Sean Penn đã có một lời nói đùa nhắm đến đạo diễn người Mexico Alejandro González Iñárritu: “Ai đã cấp thẻ xanh (thẻ cư trú dài hạn) cho tên khốn này thế nhỉ?”.
Sao Hollywood “hứng đá” vì phân biệt chủng tộc

Nam diễn viên Sean Penn (thứ hai từ trái sang) và đạo diễn Alejandro González Iñárritu (thứ ba từ trái sang) tại lễ trao giải Oscar lần thứ 87
Câu nói vô ý này lập tức bị cư dân mạng phản ứng kịch liệt, Sean Penn bị chỉ trích là bài xích dân nhập cư và phân biệt chủng tộc. Theo Huffington Post, một người dùng Twitter là Jose Antonio Vargas chia sẻ: “Tôi đã đến 45 bang ở Mỹ và thấy tại đó người ta đánh đồng những từ như “bất hợp pháp” và “Mexico” với nhau. Đó là lý do tại sao lời bình phẩm về “thẻ xanh” này không thể coi là một trò đùa bình thường”.
Nhà báo Nina Terrero của tờ Entertainment Weekly bình luận: “Tôi vẫn đang chờ những câu nói đùa về thẻ xanh của Eddie Redmayne hoặc bất kỳ nghệ sĩ Anh nào khác tham dự Oscar tối nay”. Terrero ám chỉ nhiều nghệ sĩ của Anh hay Úc vẫn đến Mỹ làm việc nhưng không bị soi mói về quyền cư trú như người Mexico và các nước Mỹ Latinh khác.
Tuy dư luận phản ứng mạnh mẽ, nhưng người trong cuộc là đạo diễn Iñárritu lại lên tiếng bảo vệ Sean Penn. Ông trả lời báo chí rằng ông và Penn có kiểu nói đùa khá thô với nhau, kiểu đùa mà chỉ những người bạn thân mới hiểu và chấp nhận.
Giuliana Rancic
Cũng liên quan đến giải Oscar năm nay, ngôi sao truyền hình Giuliana Rancic bị "ném đá" tả tơi vì đùa khiếm nhã về mái tóc của diễn viên Disney Zendaya Coleman. Đến dự lễ Oscar, Coleman mặc một bộ váy Vivienne Westwood xinh đẹp và làm kiểu tóc tết lọn dài dreadlocks, một kiểu tóc truyền thống của châu Phi.
Sao Hollywood “hứng đá” vì phân biệt chủng tộc 2

Zendaya Coleman được khen là hoàn toàn xinh đẹp khi đến dự Oscar lần thứ 87
Sau lễ trao giải, Giuliana Rancic nói trong chương trình Fashion Police của E! Online: “Tôi cảm thấy cô ấy có mùi như dầu hoắc hương... hoặc có thể cỏ dại”. Ngay sau bình luận khiếm nhã này, hàng trăm cư dân mạng đã lên án Rancic là “có mùi phân biệt chủng tộc”.
Không giống như đạo diễn Iñárritu xem lời đùa của Sean Penn là vui nhộn, Zendaya đã đăng một bài viết dài trên Instagram phản pháo Rancic. Ngôi sao 18 tuổi nói lời nhận xét của Rancic là sự sỉ nhục đối với văn hóa và niềm tin tâm linh của dân tộc khác.
Theo Wasington Post, đạo diễn da màu Ava DuVernay, người cũng có mái tóc dreadlocks, đã lên tiếng ủng hộ Coleman và ám chỉ Rancic thật dốt nát.
Michelle Rodriguez
Trong một cuộc phỏng vấn với TMZ, Michelle Rodriguez nhận xét sự tham dự của những “người thiểu số ở Hollywood” trong các vai siêu anh hùng của người da trắng rằng “họ nên ngừng đánh cắp những vai diễn siêu anh hùng của người da trắng”.
Sao Hollywood “hứng đá” vì phân biệt chủng tộc 3

Michelle Rodriguez đã phải vội vàng giải thích vì phát ngôn quá đáng
Một ngày sau đó, ngôi sao phim Avatar đã phải gấp rút đưa ra xin lỗi vì phát ngôn thiếu ý tứ của mình bị phản ứng gay gắt. Theo The Guardian, Rodriguez giải thích rằng cô chỉ muốn nói, thay vì cố gắng biến một nhân vật da trắng thành da đen hay Latinh, mọi người nên nỗ lực phát triển để có nhân vật của riêng họ ở Hollywood.
John Mayer
Năm 2010, trong một lần trả lời phỏng vấn tạp chí Playboy, nam ca sĩ John Mayer đã dùng những từ ngữ miệt thị người da màu. Giọng ca từng đoạt giải Grammy khẳng định anh không thể lên giường với phụ nữ da màu và đó là nguyên nhân vì sao không có người phụ nữ da màu nào trong tình sử dài dằng dặc của anh.
Sao Hollywood “hứng đá” vì phân biệt chủng tộc 4

John Mayer từng cảm thấy mệt mỏi vì hứng không ít gạch đá
Theo AP, một làn sóng chỉ trích đã dấy lên mạnh mẽ, đến mức John Mayer phải xin lỗi về ngôn từ mang tính phân biệt chủng tộc của mình và hứa sẽ cố gắng cẩn thận hơn khi trả lời phỏng vấn.
Benedict Cumberbatch
Trong một cuộc trò chuyện trên truyền hình hôm 21.1, khi nói về chủ đề truyền hình nước Anh thiếu sự đa dạng chủng tộc, Cumberbatch đã gọi những người da đen là “có màu sắc khác biệt” .
Sao Hollywood “hứng đá” vì phân biệt chủng tộc 5

Benedict Cumberbatch tự nhận mình là ngu ngốc
Theo Daily Mail, khán giả xem đài đã không ngừng phản đối ngôi sao phim The Imitation game. Đến hôm 26.1, nam diễn viên 38 tuổi phải chính thức lên tiếng xin lỗi, hối hận vì đã dùng từ ngữ gây tổn thương cho người khác.
“Tôi thành thật xin lỗi. Tôi không có gì để biện minh cho việc mình là kẻ ngu ngốc. Tôi biết mình đã gây ra lỗi lầm”. Cumberbatch nói điều khiến anh xấu hổ nhất là đã sử dụng từ ngữ này khi đang nói về cách khắc phục bất bình đẳng chủng tộc trong hoạt động nghệ thuật tại Anh.
 
Phân biệt chủng tộc ở Hollywood: Vì sao cứ tiếp diễn?
Lý Nam (Theo BBC) Chủ nhật, ngày 11/10/2015 07:04 AM (GMT+7)
Sự phân biệt chủng tộc ở Hollywood dù bị lên án, phản đối rộng rãi, rất nhiều lần nhưng vẫn tiếp diễn. Và cuộc đấu tranh chống sự kỳ thị màu da sẽ là cuộc chiến lâu dài tại kinh đô điện ảnh của thế giới.
Phân biệt chủng tộc ở Hollywood biểu hiện ngày càng rõ. Mới đây, các nhà làm phim Cậu bé Peter Pan đã chọn nữ Rooney Mara – nữ diễn viên da trắng vào vai công chúa Tiger Lily vốn được tạo hình và có gốc gác của người da đỏ bản xứ. Điều này đã dấy lên làn sóng phản đối của người hâm mộ về sự phân biệt màu da ở Hollywood. Thậm chí, có 94.000 ký tên vào một bản kiến nghị trực tuyến đề nghị không chọn các diễn viên da trắng vào các vai được tạo hình từ người da màu.
1444490189-phan-biet-chung-toc-o-hollywood1.jpg
Việc Emma Stone được chọn vào vai nữ chính trong phim "Aloha" vốn được tạo hình từ một phụ nữ gốc da đỏ và Trung Quốc đã gây nhiều tranh cãi.
Peter Pan chỉ là một trong số ít các bộ phim mà nhà sản xuất luôn dành phần ưu ái cho các diễn viên da trắng. Hơn thế, những diễn viên không phải da trắng còn bị “tước đoạt” những vai diễn mà nhân vật vốn được tạo hình là người da màu chứ không phải da trắng.
1444490189-phan-biet-chung-toc-o-hollywood2.jpg
Ridley Scott bị chỉ trích vì chọn nam diễn viên da trắng vào vai một vị vua Pharaon của Ai Cập trong phim Gods and Kings.
Phải kể đến các bộ phim mà diễn viên da trắng nắm gọn vai chính trong tay như Gods and Kings, The Lone Ranger, The Sands of Time hay bộ phim hài Aloha nổi tiếng mà hình tượng nhân vật đều là người phi da trắng. Điển hình như bộ phim Breakfast at Tiffany's (1961), đạo diễn chọn Mickey Rooney – nam diễn viên da trắng vào vai Yunioshi – doanh nhân người Nhật rõ ràng là người gốc Á.
Vì sao sự phân biệt chủng tộc ở Hollywood vẫn tiếp diễn và những diễn viên da màu vẫn hàng ngày phải chịu đựng sự bất công này? Theo Jeffery Mio, tác giả cuốn sách nghiên cứu về tâm lý học đa văn hóa cho rằng, những ông chủ trong ngành công nghiệp làm phim ở Hollywood chỉ thuê những diễn viên quen thuộc và làm việc với họ sẽ thoải mái hơn. Và một lý do khác không kém phần quan trọng đó là những ngôi sao da trắng như những thỏi nam châm hút khách cho các phòng vé và tấm vé đảm bảo doanh thu cao cho bộ phim.
1444490189-phan-biet-chung-toc-o-hollywood3.jpg
Mickey Rooney vào vai doanh nhân người Nhật với hàm răng vẩu và cặp kính đít chai.

Tuy nhiên, thật không công bằng khi cho rằng chỉ khi bộ phim có các diễn viên da trắng đảm nhận vai chính thì mới hút khán giả. Will Smith, Denzel Washington, David Oyelowo đều là các diễn viên da màu đã mê hoặc biết bao khán giả và giành được những giải thưởng diễn xuất danh giá.
Giám đốc hãng phim Sony - Tom Rothman cho rằng, cần có sự cân bằng giữa các diễn viên da trắng và da màu trên màn ảnh để tạo sự đa dạng cho điện ảnh. Còn theo Guy Aoki, giám đốc và là sáng lập viên Mạng Lưới Hành Động Truyền Thông cho người Mỹ gốc Á (MANAA), hiện nay Trung Quốc đang trở thành thị trường phim ảnh lớn thứ hai thế giới sau Mỹ. Và nếu những bộ phim của Hollywood có nhiều diễn viên Mỹ gốc Á hơn thì họ sẽ đón nhận nồng nhiệt hơn vì như được thấy bản thân họ trên phim. Thế nên, cực kỳ vô lý khi cho rằng khán giả không chấp nhận diễn viên là người gốc Á.
1444490189-phan-biet-chung-toc-o-hollywood4.jpg
Năm 2003, khi Johnny Deep vào vai chiến binh Tonto là người Mỹ bản địa trong phim The Lone Ranger đã có nhiều tranh cãi.
David White, Giám đốc điều hành Liên đoàn nghệ sĩ điện ảnh, truyền hình, phát thanh tại Mỹ SAG-AFTRA quả quyết: “Các điều luật của Liên đoàn khẳng định chủng tộc không hề phản ánh phẩm chất, năng lực của một diễn viên và chúng tôi không ủng hộ việc ưu ái một diễn viên chỉ vì màu da của họ”. Mỹ là quốc gia đa văn hóa và Hollywood cũng không phải là ngoại lệ khi các tài năng điện ảnh của mọi màu da đều có cơ hội tỏa sáng ngang nhau.
Tuy nhiên, theo báo cáo hàng năm về sự đa dạng chủng tộc tại Hollywood của Đại học California cho thấy, trong năm 2003 có tới 94% số người trong hàng ngũ điều hành các hãng phim là người da trắng. Thêm vào đó, một số ít đại diện cho bộ phận sản xuất cả trước và sau ống kính vẫn là ngành công nghiệp da trắng. Vì thế, đợi cho đến khi Hollywood có sự thay đổi thì cuộc chiến chống phân biệt chủng tộc ở Hollywood vẫn sẽ còn tiếp diễn trong những thập niên tới.
 
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood
2016-08-23 10:03
Emdep.vn - Có vẻ như cuộc chiến chống lại nạn phân biệt chủng tộc vẫn chưa đến hồi kết thúc.
Là một quốc gia đa sắc tộc nhưng cho đến nay Mỹ vẫn còn đang đau đầu giải quyết vấn nạn phân biệt chủng tộc. Nó tồn tại ở ngay cả kinh đô điện ảnh lớn nhất thế giới mà nếu không phải người da trắng thì con đường sự nghiệp sẽ chẳng mấy dễ dàng.
Nạn "tẩy trắng"
Không ít những nhân vật gốc Á, gốc Phi,... được thể hiện bởi người da trắng. Đây là xu hướng khiến công chúng có cái nhìn "khó hiểu" với Hollywood.
Nếu kinh đô điện ảnh chỉ có những diễn viên da trắng tài năng thì không đáng nói, nhưng đằng này lại không hề thiếu diễn viên đa sắc tộc với sự thể hiện xuất sắc.
Tình trạng này không chỉ xuất hiện từ trong quá khứ - khi mà phân biệt chủng tộc là vấn đề nghiêm trọng, mà nó còn xuất hiện ở thời nay.
Emma Stone, kiều nữ tài năng của làng điện ảnh cũng không thể tránh khỏi những chỉ trích vì đã vào vai nhân vật lai Trung Quốc trong phim tình cảm Aloha. Với dòng máu gốc Thụy Điển, dĩ nhiên là nàng chẳng hề có nét của người Châu Á.
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood

Emma Stone trong Aloha.
Sự việc ngay lập tức tạo nên làn sóng phản đối, cho rằng đây chính là một ví dụ của nạn "tẩy trắng" ở Hollywood. Đạo diễn Cameron Crowe đã phải đứng ra xin lỗi vì đã cast Emma vào vai này.
Siêu phẩm Doctor Strange của Marvel sắp ra mắt cũng dính vào nghi án "tẩy trắng" khi cast nữ diễn viên Tilda Swinton vào vai nhân vật có xuất thân từ vùng Himalaya. Dĩ nhiên Tilda chẳng hề có chút gốc Á nào cả.
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood

Tilda Swinton trong Doctor Strange.
Lý giải cho việc này, phía Marvel chỉ đáp rằng họ không dựa vào một phiên bản cụ thể của Doctor Stranger, do đó nhân vật có thể đổi khác.
Tuy Marvel đã làm người ta nguôi ngoai nhưng họ vẫn canh cánh về nạn phân biệt chủng tộc còn tồn tại ở Hollywood.
Giải thưởng và những vai diễn rập khuôn
Việc trao giải cho những diễn viên khác màu da trắng là vẫn có, tuy nhiên tỉ lệ này lại không hề cao một chút nào.
Từ lễ trao giải Oscar vào năm 1980 đến nay, có đến 84% nam diễn viên đoạt giải là người da trắng, còn lại 16% chia cho ba chủng tộc người da đen, gốc Á và Mỹ Latin.
Với hạng mục của nữ diễn viên, tỉ lệ người da trắng cũng chiếm 89%, và đến nay vẫn chưa có diễn viên gốc Á nào đoạt giải. Đó là còn phân chia về giới tính, còn nếu tính chung về giải diễn viên chính xuất sắc nhất thì con số còn thảm hại hơn nhiều.
93% diễn viên chính đoạt giải là người da trắng, 6% là người da đen và 1% còn lại là người gốc Á. Như vậy là hoàn toàn chưa có người Mỹ Latinh hay gốc thổ dân Mỹ thắng hạng mục này. Phải chăng sự trùng hợp lại bất công đến thế?
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood

Hollywood liệu có "quá trắng"?
Thế nhưng còn những diễn viên đa sắc tộc thắng giải thì sao? Đúng là họ rất tài năng, nhưng nếu xem xét kĩ thì những chiến thắng này cũng phần nào là kết quả của nạn phân biệt chủng tộc.
Hattie McDaniel, nữ diễn viên da đen đầu tiên giành giải Oscar. Tuy đã tạo ra bước ngoặt trong lịch sử nhưng với bà, tượng vàng này chẳng mấy danh giá.
Trong bộ phim Gone With The Wind, Hattie vào vai Mammy - một vú em của gia đình giàu có người da trắng. Như vậy nhân vật này chính là hiện thân của nạn phân biệt chủng tộc khi người da màu và da đen thường phải làm việc ở tầng lớp thấp hèn.
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood

Hattie Daniel trong Gone With The Wind.
Hơn nữa người ta còn đồn rằng Hattie mặc dù đoạt giải nhưng bà chưa bao giờ được đối xử một cách công bằng và tôn trọng. Nữ diễn viên bị từ chối đón tiếp tại bữa tiệc hậu lễ trao giải và bị mời phải nhanh chóng rời sân khấu khi nhận thưởng.
Theo New York Times, cứ mỗi 20 diễn viên da màu được đề cử thì 13/20 người vào vai tội phạm, 15/20 đóng nhân vật bạo lực và 7/20 diễn viên nữ phải vào vai bị bạo hành. Như vậy là đối với Hollywood, người ta chỉ làm tròn vai từ sự rập khuôn ngoài đời.
Tưởng chừng chuyện này chỉ diễn ra trong quá khứ nhưng trong năm 2011, nữ diễn viên Octavia Spencer đoạt giải Oscar vì vai diễn người hầu gái trong The Help.
Rồi đến năm 2013, Lupita Nyong'o lại giành giải vì vai người nô lệ trong 12 Years of Slave. Một lần nữa người ta lại ngán ngẩm vì vị trí người da màu không được đề cao.
Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood

Phân biệt chủng tộc: Vấn nạn khủng khiếp ở Hollywood
Chiến thắng của Octavia Spencer và Lupita Nyong's một lần nữa lại làm người ta đau đáu về sự phân biệt chủng tộc.
Vẫn biết là họ đều rất tài năng và xứng đáng nhưng khán giả mong muốn người đa sắc tộc có cơ hội được thể hiện đa dạng hơn ở Hollywood. Nghệ thuật chính là vũ khí lợi hại nhất để chống lại sự kì thị nhưng sẽ là vô nghĩa nếu như chúng ta quên mất phải tôn vinh cái đẹp của đa sắc màu.
 
Girls' Generation bị phân biệt chủng tộc: 'Giấc mơ Mỹ' vẫn nhiều chông gai
Thứ Bảy, 09/11/2013 11:01 GMT+7
(Thethaovanhoa.vn) - Girls' Generation (hay SNSD), nhóm nhạc nữ nổi tiếng nhất Hàn Quốc, vừa bị một bộ phận người Mỹ gọi là "Ching chang chong" – từ lóng chế nhạo giọng châu Á của người phương Tây, đối với người dân các nước Đông Á.
Girls' Generation mới giành giải lớn Video của năm với video nhạc I Got A Boy tại lễ trao giải đầu tiên của giải thưởng Âm nhạc YouTube (YouTube Music Awards) hôm 4/11.
Với thành tích này, nhóm đã vượt qua các ngôi sao Mỹ như Lady Gaga, Eminem (chủ nhân giải Nghệ sĩ của năm), Justin Bieber, Macklemore & Ryan Lewis, Miley Cyrus, One Direction… và nghệ sĩ đồng hương Psy.
Khán giả Mỹ thô lỗ với Girls’ Generation
Nhưng theo Korea Times, các nghệ sĩ K-pop vẫn chưa được biết đến nhiều ở Mỹ, trừ Psy do hiệu ứng của MV (video ca nhạc) Gangnam Style.
CNN mô tả khoảnh khắc Girls’ Generation được xướng tên trong khán phòng đông nghẹt ở giải YouTube: "Dù nhóm nhạc rất nổi tiếng ở châu Á, nhưng phản ứng của khán giả Mỹ với chiến thắng của họ là câm lặng, có vỗ tay rải rác, nhưng hầu hết khán giả im lặng vì bất ngờ".
Girls-Generation.jpg
Hình ảnh quảng bá cho I Got A Boy, vừa là tên đĩa đơn vừa là tên một album của nhóm Girls' Generation.

Nhiều người xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải qua mạng đã chỉ trích cách phản ứng này của khán giả Mỹ, cho đó là "thô lỗ". Một cư dân mạng bình luận: "Tôi nghĩ vấn đề nghiêm trọng nhất của người Mỹ là họ quá vị chủng (coi dân tộc mình là nhất)".

Thêm vào đó, sau đêm trao giải, đã có nhiều bình luận phân biệt chủng tộc với Girls’ Generation, chẳng hạn trên Twitter: "Tôi tự hỏi sao Girls’ Generation lại đến Mỹ trong khi họ chả hề biết nói tiếng Anh". Nhưng sự thực là nhóm nhạc có một số thành viên từng sống ở Mỹ và biết nói tiếng Anh.
Nhóm còn bị gọi là " ching chang chong", một từ kỳ thị với người Hoa và các dân tộc Đông Á. Một người hâm mộ nam ca sĩ Justin Bieber bình luận: "Sao Justin lại thua mấy con nhỏ người Nhật chả ai biết đến ấy chứ?".
Còn nhiều bình luận khác rất xúc phạm và phân biệt trên các mạng xã hội, chủ yếu là Twitter. Nhưng theo các chuyên gia về ngành công nghiệp âm nhạc ở Hàn Quốc, đó cũng là thực tế rõ ràng mà Girls’ Generation và các nghệ sĩ K-pop phải đối mặt khi thâm nhập thị trường Mỹ.
Nói với Korea Times, nhạc sĩ kiêm nhà sản xuất người Hàn Quốc Lee Ho Yang cho rằng: "Các nghệ sĩ Hàn đừng hy vọng ở những thành công tức thì như Psy. Mỹ là một thị trường lớn với nhiều gu âm nhạc và thách thức khác nhau".
Có khả năng đột phá
Theo Korea Times, ảnh hưởng tích cực của giải thưởng là khiến công chúng quốc tế chú ý hơn đến Girls’ Generation nói riêng và K-pop nói chung. "K-pop là một sự thay đổi tươi mới" – một độc giả bình luận trên trang Billboard - "Năm ngoái, tôi đã tìm nghe K-pop khi đã chán ngấy các ca sĩ nhóm nhạc Mỹ với thứ âm nhạc tiêu cực của họ".
Tờ Wall Street Journal khi đưa tin về giải YouTube đã nhắc lại một bài viết của họ hồi tháng 6/2012: "Girls’ Generation có thể đột phá ở Mỹ?". Nay, tờ báo tự trả lời: "Với chiến thắng của MV nổi tiếng này, câu trả lời là có".
Đây không phải là dấu hiệu đầu tiên cho thấy Girls’ Generation có khả năng thành công ở Mỹ. Năm ngoái, nhóm đã làm khách mời trong những chương trình truyền hình ăn khách của Mỹ như Late Show with David Letterman và Live! With Kelly nhưng vẫn chưa tạo được ảnh hưởng lên thị trường âm nhạc nước này.
Hiện, Girls’ Generation đang chuẩn bị lưu diễn châu Á, với buổi diễn đầu tiên ở Hong Kong vào hôm nay (9/11). Cùng với DBSK, Super Junior, Big Bang…, Girls’ Generation là một trong những nhóm nhạc hàng đầu Hàn Quốc. Các nhóm này đều đã đến Việt Nam.
Girls’ Generation là tên quốc tế của SNSD (viết tắt của So Nyeo Shi Dae – nghĩa là "Thế hệ của các cô gái"). Nhóm thành lập năm 2007. Các bài “hit” của nhóm: Gee, Tell Me Your Wish (Genie), Run Devil Run, Oh, The Boys…
 
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu
Thứ Sáu, ngày 07/06/2013 05:35 AM (GMT+7)
Bị đối xử bất công chỉ vì khác màu da là vấn nạn đang nhũng nhiễu làng mẫu
Sự kiện: Người mẫu: Nghề không chỉ có hoa hồng
Khi thế giới đang dần xích lại gần hơn với những hợp tác đa phương và sự hòa trộn của đa văn hóa, đa sắc tộc, thì tiếc thay, trong nhiều lĩnh vực người ta vẫn bắt gặp đâu đó những câu chuyện buồn về tệ phân biệt chủng tộc, phân biệt tôn giáo…, từ lĩnh vực kinh doanh với câu chuyện Apple gặp rắc rối vì nhân viên phân biệt chủng tộc, đến cả lĩnh vực thể thao, giải trí. Chắc hẳn chúng ta vẫn còn nhớ nỗi buồn của Psy“nhí” Hwang Min Woo khi bị người dân Hàn Quốc bài xích, hay Psy “lớn” đã bị khán giả la ó phản đối không thiện cảm khi biểu diễn khai mạc một trận bóng đá tại Ý, thậm chí sao nữ Lucy Liu cũng than thở cô từng là nạn nhân của tình trạng phân biệt chủng tộc tại Hollywood.
Mặc dù phân biệt chủng tộc hay tôn giáo là vấn đề rất “nhạy cảm” trong xã hội hiện đại, nhưng không vì thế mà tệ nạn này bị “khai trừ”, mà ngược lại vẫn âm thầm “làm đau” những nạn nhân của chúng ta, ngay tại những quốc gia luôn tự hào có nền kinh tế phát triển và hệ tư tưởng tiến bộ như Mỹ, Ý, Pháp… Đặc biệt, càng rõ nét hơn trong ngành kinh doanh đầy khắc nghiệt và mang tính đào thải cực lớn như lĩnh vực thời trang.
Thực tế xót lòng trên sàn diễn
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 1

Christian Dior là thương hiệu từng bị dính vào rất nhiều scandal liên quan đến kì thị màu da trên sàn diễn, vì hầu như họ chỉ sử dụng mẫu da trắng. Cựu giám đốc sáng tạo John Galliano từng bị cho thôi việc do thể hiện sự kì thị tôn giáo, chủng tộc
Xuất hiện trên những sàn diễn xa hoa, khoác lên mình các thương hiệu đẳng cấp thế giới như Chanel, Saint Laurent, Christian Dior, được lên ảnh bìa của những tạp chí danh tiếng quốc tế như Vogue, Elle, Harper's Bazaar…, thành danh tại những kinh đô thời trang lừng lẫy như Paris, London, New York, Milan luôn là mơ ước và là mục tiêu phấn đấu của nhiều mẫu trẻ xinh đẹp và quyến rũ. Nhưng tiếc thay, cánh cửa đến với vinh quang này không phải dễ bước qua, nhất là với những cô gái không sở hữu làn da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Với những cô gái gốc Á hay Phi, cánh cửa vốn rất hẹp này, lại càng thêm hẹp.
Theo thống kê mới nhất vào năm 2012 tại sự kiện New York Fashion Week, có đến gần 80% người mẫu da trắng xuất hiện trên sàn catwalk, trong khi tỷ lệ người mẫu da đen và gốc Á chỉ chiếm khoảng 8 – 8,5 %, mặc dù đây đã được xem là tỷ lệ đáng mừng của việc cởi mở hơn khi sử dụng người mẫu nhiều màu da. Con số người mẫu độc quyền cho các hãng thời trang lại càng thê thảm, khi nhãn hàng danh tiếng Christian Dior hầu như chỉ sử dụng mẫu da trắng, còn Chanel thì “đối phó” với việc chỉ trích nạn phân biệt chủng tộc trên sàn diễn bằng việc casting duy nhất một mẫu da màu.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 2

Mẫu nam da đen chỉ làm nền để tôn vẻ đẹp da trắng?
James Scully, người chịu trách nhiệm casting người mẫu cho các thương hiệu lớn như Tom Ford, Jason Wu, Derek Lam, Stella McCartney, Lanvin và Carolina Herrera, đã thẳng thừng chỉ rõ tình trạng kì thị mẫu da màu đang tồn tại đầy rẫy trong làng thời trang, nhất là ở nhãn hàng Christian Dior vào tháng 3 năm nay như sau: “Tôi thấy Dior vẫn chỉ nhắm vào các người mẫu da trắng trong quá trình tuyển chọn. Tôi xem các show diễn của họ mà rất bực mình vì điều này”. Đồng tình với James Scully, John Pfeiffer - giám đốc casting của Michael Kors, Donna Karan, Diane von Furstenberg và Victoria's Secret, cho rằng sự đa dạng hóa trong quá trình tuyển chọn người mẫu là rất quan trọng, tuy nhiên nếu trong một show diễn mà chỉ có 1 cô gái châu Á hay da màu thì sự đa dạng hóa đó chỉ mang tính đối phó hình thức.
Đã qua rồi thời vàng son của mẫu da màu vào những năm cuối thập niên 70, đầu 80, khi cả xã hội tập trung ủng hộ phong trào đòi quyền công dân cho người da đen, và sàn catwalk cùng các tạp chí thời trang là những điểm sáng tiên phong trong việc ưu tiên dùng người mẫu da màu. Khi đó, họ là những ngôi sao. Ngày nay, sự ưu ái cho người mẫu da màu đã không còn nữa. Nhận xét về tình trạng này, bà Hardison, cố vấn kỳ cựu của hai siêu mẫu Naomi Cambpell và Iman, đã phát biểu đầy bi quan: “Thế giới thời trang không mấy cảm tình với phụ nữ da màu. Tạp chí Vogue ở Mỹ thậm chí không hề đặt hình ảnh người mẫu da đen lên trang bìa, vì ban biên tập cho rằng trang bìa có hình ảnh “đen” như thế sẽ không bán được. Những ông chủ của các tạp chí thời trang nổi tiếng thậm chí còn suy nghĩ trước khi đặt hình ảnh người mẫu da màu lên trang trong của tạp chí. Trong danh sách 15 người mẫu kiếm tiền nhiều nhất trong năm 2007 theo bình chọn của tạp chí Forbes, chỉ có duy nhất một mẫu da đen: Liya Kebede”. Để minh chứng cho việc kỳ thị người mẫu da đen và gốc Á, bà đã chỉ ra dẫn chứng, ở Louis Vuitton, trong tổng số 54 người mẫu chỉ có 4 người mẫu da đen. Trong bộ sưu tập ra mắt năm 2008, Chanel không có người mẫu da đen nào, tương tự với các nhãn hàng Yohji Yamamoto, Giorgio Armani hay Jil Sander. Còn lại, các nhãn hàng lừng danh thế giới khác như Balenciaga, Gucci, Christian Lacroix và Prada chỉ có 1 người mẫu da đen.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 3

Chỉ duy nhất có mỗi mẫu da màu Liya Kebede được vinh danh trong danh sách 14 người mẫu có thu nhập nhiều nhất năm 2007 của Forbes
Lý giải nguyên nhân dẫn đến tình trạng kì thị chủng tộc đầy tàn nhẫn này, Carole White, giám đốc công ty quản lý người mẫu Premier cho biết: “Các cô gái da đen sẽ phải khởi nghiệp ở nghề người mẫu một cách chật vật hơn gấp nhiều lần so với một cô gái da trắng. Một phần nguyên nhân là do đôi khi nhiếp ảnh gia và nghệ sĩ trang điểm e ngại làm việc với các mẫu da đen, vì sẽ rất khó để làm tỏa sáng làn da của người mẫu hay tạo điểm nhấn trên khuôn mặt so với mẫu da trắng. Nhiều khi, doanh nghiệp cũng ngại sử dụng mẫu da đen hay da màu cho các chiến dịch của họ, vì sợ sẽ không bán được hàng hay đảm bảo doanh số như dùng các mẫu da trắng”.
Những lý do này nghe có vẻ rất bình thường trong giới kinh doanh thời trang, nhưng lại tạo nên những vết cứa đầy đau đớn cho ai từng là nạn nhân của thói kì thị chủng tộc tàn nhẫn này. Thiên thần Victoria’s Secrect – Chanel Iman, dù là đại diện thường xuyên của Vogue, Versare hay YSL, cũng đã đắng lòng khi chia sẻ về những cảm giác mà mình phải trải qua: “Tôi bị những nhà thiết kế gạch tên và nói thẳng rằng, họ đã có một người mẫu da đen rồi nên không cần tôi nữa. Tôi thật sự cảm thấy buồn. Khi ai đó nói với bạn rằng họ không cần bạn chỉ bởi đã có trong tay một người giống đồng loại với bạn, đó là một sự sỉ nhục lớn”. Chuyện phân biệt đối xử giữa mẫu da trắng và da màu không chỉ có ở các nhà thiết kế, mà còn ở các tạp chí nổi tiếng thế giới như Vogue ở Anh. Ngay cả “báo đen” Naomi Cambpell cũng từng than thở về việc mình bị phân biệt đối xử khi mong muốn được xuất hiện trên trang bìa của tờ tạp chí danh tiếng này: “Tôi chưa một lần nào được lên trang bìa của tạp chí Vogue ở Anh cả. Tôi đã đề nghị họ hàng ngàn lần, nhưng hàng ngàn lần, tôi bị từ chối. Nửa năm qua, trên bìa của tạp chí Vogue là hình của nhiều siêu mẫu da trắng. Phải tới 6 lần tôi cũng mặc những bộ cánh mà họ mặc nhưng vô ích…”.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 4

“Báo đen” Naomi Cambpell dù là siêu mẫu vẫn bị Vogue ở Anh từ chối không cho lên trang bìa của tạp chí danh tiếng này
Mẫu gốc Phi, mẫu châu Á vất vả tiến thân
Để trở thành một trong những siêu mẫu lừng danh và nổi tiếng nhất thế giới như hiện nay, ít ai biết rằng “báo đen” Naomi Cambpell đã phải trải qua giai đoạn đấu tranh đầy vất vả với tệ phân biệt màu da trên sàn diễn. Ngoài việc phải làm việc gấp đôi các mẫu da trắng để khẳng định mình, Naomi còn phải đối diện với sự ganh ghét, đố kị và tẩy chay từ đồng nghiệp và những người mang tư tưởng bảo thủ hoạt động trong lĩnh vực thời trang. Nhiều khán giả và những người trong nghề không thích thú gì với việc một người mẫu da đen có thể có được vị trí cao trong làng mẫu – vốn vẫn mặc định là mảnh đất của người da trắng.
Điều may mắn nhất trong sự nghiệp người mẫu của mình, theo Naomi, chính là sự ủng hộ nhiệt tình từ đông đảo bạn bè – đa số là những nhà thiết kế thời trang nổi tiếng và quyền lực. Năm 18 tuổi, cô gái da đen đầy gợi cảm này được xuất hiện trên trang bìa của Vogue ở Pháp nhờ vào sự giúp đỡ của nhân vật nổi tiếng Yves St. Laurent, người đã tuyên bố sẽ không ký tiếp các hợp đồng quảng cáo với tạp chí này nếu Vogue của Pháp tiếp tục từ chối không sử dụng những người mẫu da đen trên trang bìa. Thậm chí 2 ông chủ của Dolce & Gabbana thẳng thắn nói với báo giới: “Nếu không dùng Naomi, các anh sẽ chẳng có chúng tôi – những mẫu thiết kế, quảng cáo hay các bài phỏng vấn”.
Tuy đã vươn lên vị trí hàng đầu trong làng mẫu thế giới, nhưng Naomi cũng thẳng thắn thừa nhận cô chưa bao giờ và sẽ không bao giờ có khả năng kiếm được nhiều tiền như những cô bạn da trắng cùng thời. Hơn 20 năm trong làng mẫu cũng là khoảng thời gian Naomi hoạt động không mệt mỏi để chống lại tệ nạn phân biệt chủng tộc trong lĩnh vực của mình. Tâm sự về nghề, Naomi đã không giấu nổi tiếng thở dài: “Luôn có định kiến về người da đen trong làng mẫu. Thị trường này luôn chỉ dành cho những cô gái tóc vàng, mắt xanh. Trước kia có nhiều cơ hội cho người mẫu da màu hơn nhưng giờ đây, xu hướng ưu tiên phụ nữ tóc vàng đã trở lại rõ rệt. Trên các tạp chí hay sàn catwalk, tôi nhìn thấy những người mẫu tóc vàng, mắt xanh ở mọi nơi. Mặc dù Tổng thống Mỹ là một người da đen, nhưng tôi vẫn luôn là một ngoại lệ trong làng người mẫu, và phải nỗ lực hơn rất nhiều để được đối xử bình đẳng”.
 
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 5

Phải làm việc gấp đôi đồng nghiệp da trắng để thành danh, và dù đã là một trong những thiên thần được yêu chuộng nhất của Victoria’s Secrect, Chanel Iman vẫn rất chạnh lòng khi bị đối xử không công bằng vì màu da của mình
Thực tại khắc nghiệt này cũng từng xảy ra với thiên thần da màu Chanel Iman khi cô chia sẻ quá trình vươn lên trong nghề mẫu đầy cay đắng của mình: “Khi tôi nhận hợp đồng quảng cáo, họ thường nói thêm rằng: “Một người mẫu da màu quay đấy, có được không?”, Khi đó, đối tác sẽ nói: “Không, hạn chế tối đa nhé, vì người mẫu da đen đại diện sẽ khó bán sản phẩm”. Thật buồn khi cả Valentino, Calvin Klein, Louis Vuitton hay Prada cũng thường tuyển chọn người mẫu thông qua màu da”.
Những khó khăn này cũng không buông tha cho những chân dài châu Á muốn chinh phục lãnh địa thời trang phương Tây, như Liu Wen, Sui He, Shu Pei Quin, Mengyao Ming Xi…, và cả những chân dài Việt Nam đang “tập tễnh” bước chân vào guồng quay của làng thời trang chuyên nghiệp quốc tế như Huyền Trang, Tuyết Lan, Hoàng Thùy. Để ghi dấu ấn của mình trong lĩnh vực thời trang, các gương mặt châu Á đã phải đầu tư rất nhiều công sức, tiền của và gồng mình theo những yêu cầu khắt khe của ngành thời trang chuyên nghiệp. Siêu mẫu châu Á thành công nhất trên thị trường quốc tế Liu Wen đã 4 năm liền không được được đón tết cổ truyền cùng gia đình, Sui He liên tục đánh mất các mối quan hệ tình cảm cá nhân vì lịch diễn dày đặc, kéo dài từ nước này qua nước khác.
Trong khi đó, những mẫu trẻ như Huyền Trang đã phải dự đến 50 buổi casting để có được 5 show diễn trong Tuần lễ Thời trang New York 2012, hay Tuyết Lan, Hoàng Thùy và công ty quản lý phải tự trang trải toàn bộ chi phí ăn ở, đi lại trong thời gian ở New York để tham dự những hoạt động biểu diễn bên lề sự kiện đình đám này. Trải lòng về những khó khăn của một mẫu châu Á khi chinh phục các kinh đô thời trang quốc tế, Liu Wen, siêu mẫu châu Á hàng đầu từng xuất hiện trong show diễn danh giá của Victoria’s Secret vào năm 2010, là mẫu châu Á đầu tiên được chọn làm gương mặt đại diện cho hãng mỹ phẩm cao cấp Estee Lauder, đã không ngại chia sẻ: “Thách thức với tôi, cũng như các người mẫu châu Á là chúng tôi phải thuyết phục được các biên tập viên thời trang, các stylist, các nhiếp ảnh gia rằng hình ảnh của chúng tôi có sức hấp dẫn công chúng. Điều này đôi khi không dễ dàng chút nào …”.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 6

Liu Wen, siêu mẫu châu Á thành danh nhất trên làng thời trang quốc tế đã phải trải qua hơn 4 cái tết cổ truyền cô độc trên đất khách để đạt được giấc mơ chạm đến đỉnh cao trong làng mẫu
Những mảng sáng trên sàn diễn
Hoạt động trong lĩnh vực thời trang hơn 20 năm cũng là chừng ấy thời gian Naomi Cambpell đấu tranh không ngơi nghỉ cho vấn đề phân biệt chủng tộc đối với mẫu da đen và mẫu da màu nhằm tìm cơ hội cho chính cô và những chân dài cùng màu da được đối xử bình đẳng hơn. Naomi còn hợp lực cùng với những chân dài da đen đình đám khác như Liya Kebede, Iman, Tyson Beckford, Veronica Webb, bên cạnh những tên tuổi sáng chói của thế giới thời trang như Andre Leon Talley, Tổng biên tập tạp chí Vogue ở Mỹ, và nhà thiết kế Vera Wang, nhà tạo mẫu và đại diện của các công ty người mẫu, tổ chức những cuộc hội họp ở New York để bàn luận về đề tài từng coi là cấm kị trong giới thời trang này. Những nỗ lực này từng bước đang tạo ra làn sóng lan tỏa để mọi người hiểu và thông cảm hơn những khó khăn mà người mẫu da màu đang gặp phải, từ đó có cái nhìn thiện cảm và đối xử công bằng hơn.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 7

Những siêu mẫu da đen trên trang bìa của Vogue Italy tháng 7/2008 (từ trái qua): Liya Kebede, Sessilee Lopez, Jourdan Dunn, Naomi Cambpell
Tín hiệu đáng mừng đã bắt đầu khởi sắc, vào năm 2008, tạp chí Vogue tại Ý đã phát hành một ấn phẩm đặc biệt được mệnh danh là “ấn phẩm đen”. Ấn phẩm gồm 4 số phát hành trong tháng 7, với ảnh bìa là 4 gương mặt mẫu da màu đang rất nổi tiếng thời điểm này gồm Naomi Cambpell, Liya Kebede, Sessilee Lopez, Jourdan Dunn cùng hàng loạt chân dài da màu khác như Iman, Alek Wek, Pat Cleveland, Chanel Iman, Veronica Webb, và Karen Alexander dưới ống kính của nhiếp ảnh gia tài năng Steven Meisel. Mặc dù gây nên tranh cãi trái chiều trong làng thời trang khi đụng chạm đến vấn đề nhạy cảm của ngành công nghiệp không khói này, nhưng “ấn phẩm đen” đã cổ vũ và là niềm động viên tinh thần rất lớn cho những chân dài da màu trên con đường chinh phục đỉnh cao siêu mẫu đầy gập gềnh và cay đắng tại các kinh đô thời trang thế giới. Liya Kebede – “viên ngọc đen” của làng thời trang thế giới, đã chia sẻ niềm vui của mình với tạp chí New York Times khi nói về tác dụng từ “ấn phẩm đen” của Vogue – Ý: “Trong mùa trước, đã có thêm 2 người mẫu da đen trên sàn diễn so với thông thường, và thật tuyệt khi được chứng kiến điều đó. Tôi thực sự hy vọng chúng ta sẽ sớm sang trang mới trong lịch sử làng thời trang kể từ ngày hôm nay. Tôi đã có buổi làm việc thật nhiều niềm vui và tiếng cười với Campell và Meisel. Nhưng trên hết, chúng tôi đã tạo ra một câu chuyện phản ánh giấc mơ cũng như khát khao của của những người da đen. Sẽ không có gangster, không có những khu nhà ổ chuột …”.
Sự thay đổi về việc dùng người mẫu da màu cũng bắt đầu thể hiện rõ nét hơn tại một trong những chương trình thời trang đình đám của thế giới: New York Fashion Week. Ngày càng có nhiều mẫu da đen và gốc Á được sải bước trên sàn diễn của New York Fashion Week qua các mùa, trong những bộ trang phục đến từ các thương hiệu thời trang danh giá thế giới. Nếu trong Tuần lễ New York Fashion năm 2008 là 4,9% mẫu da đen và 5,4% mẫu châu Á được bước chân lên sàn diễn hoành tráng này, thì đến năm 2012, đã có đến 8% mẫu da đen và 8,5 mẫu gốc Á tỏa sáng trên sàn diễn. Con số mặc dù còn khiêm tốn, những người mẫu gốc Phi và Á còn phải vất vả gấp đôi mẫu da trắng để chứng tỏ mình trên sàn diễn, nhưng sự gia tăng này đã cho thấy một trong những chương trình đẳng cấp thế giới đã bắt đầu có cái nhìn cởi mở hơn về sắc tộc. Cùng với những mẫu da màu đang ngày càng khẳng định tên tuổi trong làng thời trang thế giới, từ siêu mẫu đã quá nổi tiếng như Naomi Cambpell, Tyra Banks, Liya Kebede… đến những mẫu thành danh còn rất trẻ như “thiên thần Victoria’s Secrect” Chanel Iman, Liu Wen… đã góp phần thắp sáng thêm niềm tin và nghị lực để những chân dài da màu khác tiếp tục vững bước trên con đường chinh phục đỉnh cao của làng thời trang thế giới.
Kỳ thị tàn nhẫn trong làng mẫu - 8

New York Fashion Week 2012 mang đến những tín hiệu đáng mừng cho sự đa dạng hóa màu da, chủng tộc trên sàn diễn quốc tế
Một vấn nạn nhức nhối nhất của làng thời trang thế giới chính là tình trạng mại dâm của các chân dài, đây không chỉ là sự tha hóa đạo đức của một số mẫu trẻ mà còn là vấn đề “con sâu làm rầu nồi canh” để rồi xã hội có cái nhìn không mấy thiện cảm về nghề mẫu.
Vấn đề này sẽ được đề cập trong phần 6 của chuyên đề: Mại dâm sau sàn catwalk
Theo Thùy Miêng (Khampha.vn)
 
So sánh cầu thủ da đen với khỉ: Sự nhục mạ bóng đá
Chủ Nhật, 07/02/2016 16:40 GMT+7
(Thethaovanhoa.vn) - Điều đáng buồn là tới tận ngày nay, những hành vi phân biệt chủng tộc đáng ghê tởm vẫn thỉnh thoảng xuất hiện đây đó trên các sân cỏ đỉnh cao của thế giới. Những quả chuối được ném xuống sân, những tiếng la ó và giả động tác của khỉ trên khán đài mỗi khi có một cầu thủ da màu đứng gần đường biên hay cột cờ góc.
Tổng thống Mỹ cũng là nạn nhân
Việc so sánh người da đen với khỉ “bắt đầu từ những tiếp xúc đầu tiên của dân châu Âu da trắng với người bản địa châu Phi”, Phillip Atiba Goff, một nhà tâm lý học ở Đại học California, Los Angles, Mỹ, đã có quá trình nghiên cứu sâu về vấn đề này, bình luận.
Ngay cả vợ chồng Tổng thống Mỹ Barack và Michelle Obama cũng đã từng là nạn nhân của phân biệt chủng tộc kiểu này, với những bức ảnh chỉnh sửa họ thành khỉ, để thấy rằng mối liên hệ này, không có chút cơ sở khoa học nào, dai dẳng ra sao.
Điều tồi tệ nhất không phải là sự lâu đời của nó, mà là ở việc nó tồn tại tới tận ngày nay, để lại những hậu quả nặng nề. Trong một nghiên cứu mà Goff tham gia, ông thấy rằng chính việc liên hệ người da đen với khỉ khiến cho những người da trắng tham gia nghiên cứu từ trong tiềm thức coi việc họ bị cảnh sát đánh đập hay tấn công vô cớ là có thể chấp nhận được.
Trong một nghiên cứu khác với 183 vụ phạm pháp hình sự mà bị cáo có thể bị tuyên án tử hình và việc đưa lại tin tức về các vụ việc trên báo Philadelphia Enquirer, “hóa ra những người Mỹ gốc Phi được mô tả giống với khỉ nhiều hơn hẳn so với cũng những kẻ tội phạm da trắng”, Goff nói. Tệ hơn nữa: “Những người Mỹ gốc Phi càng bị coi là giống khỉ thì càng có khả năng cao bị tuyên án tử hình”.
pbct2_2.jpg

Balotelli (trái), Kevin Boateng là những nạn nhân nổi tiếng của hành vi phân biệt chủng tộc trong bóng đá​
100 năm phân biệt chủng tộc trong bóng đá
Giờ chúng ta chuyển sang địa hạt bóng đá. Những tràng hô đồng thanh của các CĐV trên khán đài đã là một truyền thống lâu đời của các trận bóng. Chúng có thể là để ủng hộ hay chê bai đội nhà, chế giễu đội khách, thù địch, thô ráp, hài hước và trong nhiều trường hợp là vô nghĩa.
Những tràng hô đồng thanh trên sân bóng là một hiệu ứng tâm lý đám đông thường có khuynh hướng kích động. Những ví dụ bao gồm việc các CĐV đối địch của Man United hay Liverpool hò hét về thảm kịch Munich hay Hillsborough, những điều chắc chắn một cá nhân đơn lẻ không bao giờ làm.
Nhưng còn tệ hơn cả những điều đó có lẽ là những tràng hô đồng thanh nhắm vào các cầu thủ da đen, mà phổ biến nhất là giả tiếng khỉ. Ngay từ những năm 1930, người hùng của Everton và khi đó đang là chân sút số 1 của bóng đá Anh, Dixie Dean, đã đấm một kẻ gọi ông là khỉ trong phòng thay đồ. 30 năm sau, năm 1960, những tràng hô vang giả tiếng khỉ và ném chuối xuống sân trở nên là chuyện cơm bữa ở các sân bóng Anh với sự nổi lên của phong trào cực hữu Mặt trận dân tộc.
Rồi năm 1975, cầu thủ 19 tuổi Viv Anderson, người da đen đầu tiên khoác áo đội tuyển Anh, bị ném táo, chuối và lê vào người khi đang trên sân tập cho đội Carlisle. Anderson bỏ lên ghế dự bị và báo lại với HLV Brian Clough, nhưng Clough không chấp nhận và yêu cầu Anderson “lê cái mông đen của cậu ra kia và mang về cho tôi hai quả lê và một quả chuối”.
Những tràng la ó phân biệt chủng tộc, ít ra là trong bóng đá Anh, đạt tới đỉnh cao đáng hổ thẹn vào năm 1980. Dù 15 năm đã trôi qua từ khi Luật về quan hệ chủng tộc được thông qua năm 1965, sự chửi bới ác ý nhắm vào các cầu thủ da màu vẫn được nghiễm nhiên thừa nhận. Mãi tới năm 1988, siêu sao người Anh John Barnes vẫn còn nổi tiếng trong bức ảnh dùng gót chân hất một quả chuối đi. Sự cố đó xảy ra 4 năm sau khi Barnes đã ghi bàn vào lưới đội tuyển Brazil được coi là bàn đẹp nhất lịch sử đội tuyển Anh mọi thời.
“Chúng ta đều là khỉ”
Tại sao sự phân biệt chủng tộc vẫn lan tràn như thế dù ngoài xã hội, nước Anh đã nhanh chóng trở thành một quốc gia đa sắc tộc, đa tôn giáo và đa văn hóa? Năm 2013, một nghiên cứu đăng trên tạp chí chuyên ngành danh tiếng Science cho thấy quan điểm của người trẻ về chủng tộc đã thay đổi rất nhiều theo hướng tích cực hơn.
Trong khi hành trình loại bỏ hoàn toàn sự phân biệt chủng tộc ở các sân bóng còn dài, sau 30 năm, với những chiến dịch như “Kick it out” (Đá văng phân biệt chủng tộc) và một đạo luật nữa ở nghị viện Anh năm 2009, Luật về hành vi kích động chủng tộc và tôn giáo, sự phân biệt chủng tộc giờ ít xảy ra hơn hẳn trên các sân bóng, và những sự cố hiếm hoi sẽ nhận được sự chú ý mang tính toàn cầu (Luis Suarez và Patrice Evra chẳng hạn).
Một sự cố đáng nhớ như thế là ở Tây Ban Nha tháng 5/2014, trong một diễn biến sẽ khiến nhiều người nhớ lại Barnes, một quả chuối đã được một CĐV Villarreal ném về phía hậu vệ Barcelona, Dani Alves. Nhưng sự ứng xử giờ đã khác. Thay vì đá quả bóng đi, Alves đã nhặt nó lên, lột vỏ và cắn một miếng. Hành động can đảm của anh sau đó nhận được sự khen ngợi của cả một chiến dịch #weareallmonkeys (chúng ta đều là khỉ). Còn sự hổ thẹn đương nhiên là dành cho CĐV của Villarreal, kẻ đã bị nhận dạng qua camera an ninh và bị cấm tới các sân bóng La Liga suốt đời.
Còn ở Đức chẳng hạn, CLB đóng tại Hamburg St Pauli đã xây dựng đội ngũ HLV xung quanh cuộc chiến chống chủ nghĩa phát-xít mới. Đội bóng bán những chiếc áo đấu chính thức với dòng chữ “Yêu St Pauli, ghét chủ nghĩa phát-xít”, trong khi sân nhà Millerntor của họ giăng một tấm băng-rôn lớn: “Không phải chỗ cho sự bài bác người đồng tính, chủ nghĩa phát-xít, sự phân biệt giới tính, phân biệt chủng tộc”. St Pauli cũng là CLB đầu tiên tại châu Âu chính thức cấm những tràng hô vang phân biệt chủng tộc trên sân nhà của họ.
Thi hào người Anh Andrew Motion từng nhận xét: “Những tràng hô đồng thanh là máu thịt của sân bóng, là tinh thần và hồn cốt của bóng đá”. Để chúng thật sự là như thế, chủ nghĩa phân biệt chủng tộc cần phải bị chấm dứt vĩnh viễn.
Những vụ phân biệt chủng tộc nổi tiếng​
+ Ngày 12/2/2005, trong một trận đấu ở La Liga giữa Real Zaragoza và Barcelona, ngôi sao người Cameroon của Barca, Samuel Eto’o, bị các CĐV Zaragoza la ó dữ dội mỗi khi chạm bóng và bị ném lạc (đậu phộng) vào người. Eto’o đã dọa sẽ rời sân vào giữa trận, nhưng các đồng đội ngăn anh lại. Sau khi Barca đè bẹp đối thủ 4-1, Eto’o đã ra vòng tròn giữa sân và nhảy múa như một chú khỉ.
+ Ngày 25/3/2006, trong một trận đấu ở giải hạng dưới của Đức giữa Sachsen Leipzig và Hallescher, tiền vệ người Nigeria của Leipzig, Adebowale Ogungbure, bị các CĐV Hallescher gọi là “con khỉ da đen”. Ogungbure đáp lại bằng cách đặt hai ngón tay lên trên miệng giả làm râu và giơ tay thẳng ra chào, một hành vi nhại lại Adolf Hitler. Ogungbure bị cảnh sát Đức bắt vì thực hiện những cử chỉ kiểu Quốc xã. Những cáo buộc sau đó đã bị hủy.
+ Các CĐV Zenit St. Petersburg đã ném chuối vào các cầu thủ da đen Andre Ayew, Ronald Zubar và Charles Kabore của Olympique Marseille trong một trận đấu ở Cúp UEFA tháng 12/2008 tại sân Petrovksy và Roberto Carlos năm 2011. Năm 2012, các CĐV cực đoan của Zenit ra một tuyên bố nói chỉ chấp nhận các cầu thủ bản địa, mà thực ra là da trắng.
+ Tháng 12/2011, tiền đạo Liverpool Luis Suarez bị treo giò 8 trận và phạt 40.000 bảng vì có hành vi phân biệt chủng tộc với Patrice Evra. Vụ việc đã gây ầm ĩ một thời gian dài do Suarez và Liverpool khẳng định không làm gì sai. Suarez đã gọi Evra là “negro” bằng tiếng TBN, nhưng hóa ra đó là một từ bình thường để gọi người da đen ở Uruguay.
Trần Trọng​
 
Nice's Italian forward Mario Balotelli gesturesduring the French Ligue 1 football  match between Bordeaux and Nice on December 21, 2016 at the Matmut Atlantique stadium in Bordeaux, southwestern France. / AFP / NICOLAS TUCAT        (Photo credit should read NICOLAS TUCAT/AFP/Getty Images)

Mario Balotelli nổi 'đoá' sau khi bị phân biệt chủng tộc trên sân của Bastia
TOMMY21 THÁNG 1 2017

Tiền đạo Mario Balotelli mới đây đã tỏ ra vô cùng bức xúc khi trở thành nạn nhân của những hành động phân biệt đối xử đáng xấu hổ của những cổ động viên Bastia. Và ngôi sao người Italia đã post một bức ảnh trên instagram cá nhân với những lời lẽ hết sức tức giận trước những hành động của người hâm mộ tại sân vận động Armand Cesari của Bastia.

"Kết quả trận đấu khá tốt...chúng ta nên cố gắng hơn nữa để hoàn thành mục tiêu...Trọng tài cũng đã làm việc hiệu quả, nhưng tôi có một câu hỏi cho người dân nước Pháp...Có phải là bình thường hay không khi mà cổ động viên của Bastia luôn giả những âm thanh 'hú hú' như khỉ suốt cả trận và chẳng ai trong ban kỷ luật nói bất kỳ điều gì cả? Vậy ra phân biệt chủng tục là HỢP PHÁP ở đây sao? Hay chỉ ở riêng Bastia thôi? Bóng đá là một môn thể thao tuyệt vời...Những kẻ như cổ động viên của Bastia khiến bóng đá trở nên kinh khủng!

'Yesterday the result against Bastia was right.. we will work more and try to get our objective.. the referee was good too but I have a question for French people..Is it normal that Bastia supporters make monkey noise end "uh uh" for the whole game and no one of the "commissions discipline " say nothing? So is racism LEGAL in France? Or only in Bastia ? Football is an amazing sport .. those people like Bastia supporters make it horrible !"


Cụ thể, một đám đông cổ động viên của đội chủ nhà Bastia ngay từ đầu trận đã liên tục tạo những tiếng kêu như của khỉ nhằm vào Balotelli vì tiền đạo này mang màu da đen.
 
Balotelli bị so sánh với... King Kong
Balotelli bị so sánh với... King Kong

Balotelli một lần nữa lại là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc. Điều đáng nói lần này lại bắt đầu từ 1 tờ báo hàng đầu của Italia.
balotelli_75daf.jpg
Trong buổi sáng trước ngày diễn ra trận tứ kết giữa Italia và Anh, tờ Gazzetta dello Sport đã cho xuất bản một bức tranh biếm họa gây tranh cãi. Bức tranh vẽ hình ảnh Balotelli trèo lên tháp Big Ben, biểu tượng của nước Anh, và dùng những quả bóng để quậy phá tưng bừng.

Ý đồ của bức tranh biếm họa rất rõ ràng bởi Balotelli là nhân vật trung tâm của Italia trong cuộc đối đầu với người Anh. Tuy nhiên, tờ Daily Mail lại cho rằng đây chính là một đòn đau mà tờ Gazzetta dello Sport hướng vào Balotelli.

Bởi nếu nhìn kỹ, tấm hình trên của Gazzetta dello Sport rất giống với hình ảnh King Kong treo lên tòa nhà New York’s Empire State Building trong bộ phim nổi tiếng của Mỹ. Chính tờ Gazzetta dello Sport cũng đã phải lên tiếng xin lỗi Balotelli vì tấm hình biếm họa này. "Đó không phải là một tấm hình biếm họa tốt của chúng tôi. Tuy nhiên, chúng tôi khẳng định rằng tờ báo luôn chiến đấu để chống lại nạn phân biệt chủng tộc", người đại diện của tờ báo có trụ sở tại Milan nói về vấn đề trên.
Bất chấp những lời thanh minh thì việc một tờ báo nhà gián tiếp tấn công vào một cầu thủ Italia khiến không ít CĐV của đội bóng áo thiên thanh giận dữ. Luigi Garlando, một phóng viên tại Italia cho rằng: "Những điều như thế đáng ra không thể xuất hiện trên một tờ báo như Gazzetta dello Sport".

Đây không phải là lần đầu tiên Balotelli là nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc tại EURO 2012. Trong trận đấu với Croatia tại vòng bảng, các CĐV của đội bóng Đông Âu đã ném rất nhiều chuối xuống sân và thậm chí là chăng cả những tấm biển phân biệt chủng tộc trên khán đài.

Theo Bongdaplus​
 
Balotelli bị fan Tây Ban Nha gọi là… khỉ
Thứ ba, ngày 12/06/2012 15:27 PM (GMT+7)
Dân Việt - Trong trận đấu giữa Tây Ban Nha và Italia, tiền đạo Mario Balotelli đã đã bị các cổ động viên đến từ xứ sỏ Bò tót gọi là khỉ trước sự làm ngơ của các nhân viên an ninh sân Gransk Arena, Ba Lan.
Cuộc so tài giữa Tây Ban Nha và Italia đã kết thúc đầy kịch tính với tỷ số hoà 1-1. Điều đáng nói là tiền đạo Balotelli của đội bóng Thiên Thanh đã trở thành nạn nhân của nạn phân biệt chủng tộc từ phía các CĐV Tây Ban Nha.
1434698542-120612_the-thao_balotelli_dan-viet2.jpg
Cụ thể, mỗi khi “Super Marrio” có bóng, các fan hâm mộ đến từ xứ sở đấu bò liền gọi anh là con khỉ. Điều đáng ngạc nhiên là các nhân viên an ninh sân Gransk Arena và tổ trọng tài điều khiển trận đấu đều làm ngơ, bất chấp việc LĐBĐ châu Âu (UEFA) đã ra quyết định cho phép các trọng tài có thể cho dừng trận đấu bất cứ lúc nào khi phát hiện ra hành vi phân biệt chủng tộc trên sân.
Nhiếp ảnh gia Chris Brunskill đến từ Liverpool là một trong những người chứng kiến hình ảnh đáng xấu hổ của hơn 40.000 cổ động viên xứ bò tót trên sân Gdansk Arena.
Brunskill cho biết: “Tôi ngồi ngay phía sau khung thành và chứng kiến tất cả sự việc. Có rất đông cổ động viên Tây Ban Nha ngồi phía tôi giả tiếng khỉ và cười nhạo báng mỗi khi Balotelli có bóng.
Cầm đầu trong nhóm đó có hai người hâm mộ trong trang phục ưa thích của tay vợt Rafael Nadal và có khoảng 200-300 người cùng phụ họa theo. Tuy nhiên, những nhân viên an ninh đều nghĩ rằng đó cũng chỉ là tiếng cười khúc khích và họ đã không làm gì”.
Ở trận đấu với Tây Ban Nha, ngôi sao của Manchester City đã bị thay ra ở đầu hiệp hai do thi đấu không hiệu quả và đã bỏ lỡ cơ hội ghi bàn khai thông thế bế tắc cho Azzurri.
Minh Trang (tổng hợp)
 
Chủ nhà trọ trên Airbnb vừa bị phạt 5.000 USD vì từ chối một vị khách chỉ vì cô ấy là người châu Á
14-07-2017 - 20:05 PM | Tài chính quốc tế
Chủ nhà trọ trên Airbnb vừa bị phạt 5.000 USD vì từ chối một vị khách chỉ vì cô ấy là người châu Á

Một chủ nhà cho thuê trên nền tảng chia sẻ chỗ ở Airbnb vừa bị phạt 5.000 USD vì đột ngột hủy đặt phòng của một vị khách người châu Á do phân biệt chủng tộc.
Vào tháng 2/2017, Tami Barker - một chủ nhà trọ cho thuê trên Airbnb đã đột ngột hủy phòng của Dyne Suh – người đã phải lái xe qua một cơn bão tuyết để tới căn nhà mang tên Big Bear tại California của Barker để ở cùng bạn và 2 chú chó của mình.
Theo Trung tâm Nhà ở và việc làm công bằng Mỹ (DFEH), Barker đã gửi tới Suh một tin nhắn với nội dung: “Tôi sẽ không cho chị thuê nhà kể cả chị là người cuối cùng trên Trái Đất đi chăng nữa. Đơn giản thôi vì chị là người châu Á”.
Barker nói rằng “không cho phép bất kỳ người ngoại quốc nào nói tôi phải làm gì” và phủ nhận việc đồng ý cho Suh tới thuê phòng cùng bạn bè và cún cưng mặc dù phía Suh thậm chí còn đưa ra được bằng chứng là ảnh chụp màn hình điện thoại tin nhắn đồng ý cho thuê phòng ngay từ đầu của Barker. Tami Barker hiện tạm thời bị cấm hoạt động trên Airbnb.
Theo công bố của DFEH, ngoài khoản tiền phạt 5.000 USD, Barker còn phải đồng ý tham gia vào một khóa nghiên cứu về người Mỹ và người châu Á; Gửi lời xin lỗi cá nhân tới Sub; Tuân thủ tuyệt đối luật chống phân biệt chủng tộc; Làm tình nguyện tại một tổ chức bảo vệ quyền công dân và báo cáo dữ liệu cho thuê phòng trong 4 năm.
Tại California, tội phạm phân biệt chủng tộc thường bị phạt tối thiểu 4.000 USD.
Airbnb gần đây đã hợp tác cùng DFEH kiểm tra tình trạng những căn nhà cho thuê trên Airbnb tại California với hy vọng loại bỏ nạn phân biệt chủng tộc – một vấn đề đang diễn ra nghiêm trọng trên Airbnb.
Luật sư Edward Lee của Barker nói rằng: “Barker rất tiếc với hành động của cô ấy và những lời lẽ đưa ra vào buổi tối ngày 17/2/2017. Barker rất vui lòng giải quyết việc này cùng bà Dyne Suh và DFEH hy vọng có thể giải quyết vấn đề này một cách ổn thỏa nhất”.
CEO Brian Chesky nói về vấn đề phân biệt chủng tộc của các chủ nhà trên Airbnb những năm qua như sau: “Có lẽ Airbnb đã chậm trễ trong vấn đề này. Chúng tôi tập trung quá vào vấn đề tạo niềm tin và giữ an toàn mà quên xử lý vấn đề mà nhiều người hiện đang quan tâm. Nạn phân biệt chủng tộc còn tồn tại rất nhiều trên thế giới và chúng ta cần phải xóa bỏ hoàn toàn vấn đề này”.
Cách làm du lịch có 1 không 2 của Thụy Điển: Đăng ký cho thuê toàn bộ đất nước trên AirBnB, du khách được tự do khám phá, thoải mái "check in" mọi lúc mọi nơi
Theo Vân Đàm
Trí thức trẻ
 
phan biet chung toc tai My anh 1

Vào một buổi tối tháng 2 năm 2012, cậu bé da màu Trayvon Martin rời cửa hàng tiện lợi sau khi ghé mua ít thức ăn mang về nhà xem tivi cùng bố. Mặc áo khoác có mũ trùm kín đầu, Martin bị viên dân phòng George Zimmerman nghi ngờ làm chuyện mờ ám dù "tay không tấc sắt". Zimmerman đuổi theo Martin và cậu bé 17 tuổi bị bắn chết.
Ngay đầu con đường dẫn vào thị trấn Harrison ở bang Arkansas là tấm pano đề mấy dòng chữ: "Thị trấn xinh tươi. Cư dân tốt đẹp. Không có lối thoát sai lầm. Không có hàng xóm tệ hại". Bên cạnh là hình ảnh một gia đình toàn bộ là người da trắng.

Song có lẽ hình ảnh và những dòng chữ mang nặng tính tuyên truyền đó không gây ấn tượng bằng tấm biển màu vàng ngay phía dưới. Tấm biển viết duy nhất một câu: "Đa dạng đồng nghĩa với sự diệt chủng người da trắng", theo Mirror.

Không có cuộc trò chuyện nào về bản sắc của thị trấn này mà không đề cập đến tấm biển màu vàng gây tranh cãi. Harrison được xem là "thị trấn phân biệt chủng tộc nhất nước Mỹ" dù một số cư dân đã và đang đấu tranh để xóa đi điều này.

phan biet chung toc tai My anh 2

Thị trấn có 13.000 cư dân, trong đó 96,2% là người da trắng, 2,3% người gốc Tây Ban Nha và chỉ 0,3% người da màu. Chủ nghĩa da trắng thượng đẳng đã trở thành lối sống ở Harrison sau khi người gốc Phi tháo chạy khỏi thị trấn trong các cuộc bạo loạn vào năm 1905 và 1909, theo Mirror.

Hồi tháng 11 năm ngoái, một nhóm cực hữu tại Harrison, dẫn đầu là Richard Spencer, da màu Washington D.C. để ăn mừng chiến thắng của ông Donald Trump trong cuộc bầu cử tổng thống Mỹ. Tại cuộc gặp, ông Spencer nói: "Cho đến thế hệ trước, nước Mỹ là đất nước của người da trắng, được lập ra cho chính chúng ta và con cháu chúng ta".

"Nước Mỹ là sáng tạo của chúng ta, là tài sản của chúng ta và thuộc về chúng ta", Spencer tiếp tục. Giấc mơ của ông là "một xã hội mới, một quốc gia dân tộc là nơi tụ họp của tất cả người Âu châu".

Kết thúc bài phát biểu, Spencer nhận được những tràng pháo tay cổ vũ liên hồi và những cái giơ tay chào kiểu Đức Quốc xã.

Ông Joe Pavelsek, một cư dân Harrison, thừa nhận thị trấn này "có lịch sử lâu đời về sự phân biệt chủng tộc". Người đàn ông 62 tuổi ủng hộ chính sách xây tường biên giới và cấm Hồi giáo của Tổng thống Trump. "Trump đúng khi cấm bọn họ. Họ không thể sống hòa hợp với người khác", ông nói.

Tuy nhiên, ông Pavelsek phủ nhận việc ông là một người phân biệt chủng tộc. Thay vào đó ông tự gọi mình là "người biết phân loại". "Tôi phân loại rõ những gì tôi không thích, chẳng hạn như người Hồi giáo", ông lý giải.

Theo thống kê chính thức năm 2010, Harrison có 0,3% dân số là người da màu, nhưng cư dân địa phương nghi ngờ về việc liệu có còn gia đình gốc Phi nào hiện sống tại thị trấn hay không.

"Tôi không thể nhớ nổi bất kỳ gia đình người gốc Phi nào từng làm thủ tục ở chỗ này. Những anh bạn da màu duy nhất mà chúng tôi thấy là những tài xế xe tải đi qua đây hoặc giao hàng hóa", nhân viên một chốt kiểm tra trên đường vào thị trấn cho hay.

Không phải cho đến khi vụ bạo loạn tại Virginia nổ ra cách đây gần 2 tuần, người Mỹ mới ý thức về nỗi nhức nhối mang tên phân biệt chủng tộc tồn tại dai dẳng trong lòng xã hội nước này. Và những thị trấn như Harrison, nơi chủ nghĩa thượng đẳng da trắng vẫn ngự trị, có lẽ không chỉ có một.

phan biet chung toc tai My anh 3
Chiếc xe lao vào đám đông tuần hành tại thành phố Charlottesville, Virginia, hôm 12/8. Ảnh: AP.
phan biet chung toc tai My anh 4

Vào thuở lập quốc, những "hòn đá tảng" đầu tiên làm nên nước Mỹ được đặt bởi những người đàn ông da trắng và rất nhiều trong số đó sở hữu nô lệ. Phát biểu gây tranh cãi của Tổng thống Trump về vụ bạo loạn ở Virginia đúng ở chi tiết những người sáng lập nước Mỹ như tổng thống đầu tiên George Washington hay tổng thống thứ 3 Thomas Jefferson là những chủ nô.

Tại Hội nghị Philadelphia năm 1797, sự kiện dẫn tới sự ra đời của Hiến pháp Mỹ, đại biểu từ các bang miền Nam, nơi vẫn duy trì chế độ nô lệ, và các bang tự do ở miền Bắc đã chấp thuận Thỏa hiệp Ba Phần Năm. Theo thỏa hiệp này, khi tính dân số của một bang để quyết định số ghế trong Hạ viện và số phiếu đại cử tri mỗi bang sở hữu trong cuộc bầu cử, một nô lệ, thường là người châu Phi hoặc gốc Phi, sẽ được tính bằng 3/5 người tự do. Chính vì vậy, như Guardian nhận định, nước Mỹ được xây lên từ chủ nghĩa da trắng thượng đẳng.

phan biet chung toc tai My anh 5

Hơn nửa thế kỷ sau đó, cuộc nội chiến đã kéo theo việc Quốc hội Mỹ thông qua Tu chính án thứ 13, chính thức bãi bỏ chế độ nô lệ trên toàn lãnh thổ hợp chủng quốc. Thế nhưng, sự kết thúc chế độ nô lệ lại mở ra chế độ đẳng cấp khi các bang miền Nam theo đuổi học thuyết "bình đẳng nhưng phân cắt". Một mặt, học thuyết này không vi hiến. Mặt khác, nó khiến những người Mỹ da màu phải sống một cuộc sống tách biệt hoàn toàn với người Mỹ da trắng.

Trong tiểu thuyết Người giúp việc (The Help, tác giả Kathryn Stockett, xuất bản năm 2009), nhân vật nữ Hilly Holbrook đã đề xuất Sáng kiến Vệ sinh Gia đình, tức xây dựng một WC riêng cho người giúp việc da màu ở bên ngoài căn nhà của những người chủ da trắng để ngăn ngừa dịch bệnh. Trong thế kỷ 21, câu chuyện này sẽ làm dấy lên sự phản đối khủng khiếp từ dư luận và báo chí Mỹ, nhưng nó lại phản ánh chính xác những gì diễn ra ở Mỹ từ thập niên 1960 đổ về trước.

Các bộ luật Jim Crow, được áp dụng tại nhiều bang miền Nam từ cuối thế kỷ 19 đến giữa thập niên 1960, đã quy định sự phân chia trường học, nhà hàng, thậm chí WC thành những nơi chỉ dành riêng cho người da màu hoặc da trắng.

Năm 1964, Đạo luật Dân quyền của Mỹ được thông qua, tuyên bố mọi sự phân biệt chủng tộc, màu da, nguồn gốc, giới tính đều là bất hợp pháp. Các bộ luật Jim Crow được bãi bỏ dần trong những thập niên sau đó. Dù vậy, thứ "văn hóa phân biệt" mà nó tạo ra không thể mất đi bằng những quyết định của nghị viện hay tòa án. Sau hơn nửa thế kỷ "phân chia", người ta cần một quãng thời gian dài hơn thế để xóa bỏ những tư tưởng như của Hilly Holbrook.

phan biet chung toc tai My anh 6
Bức ảnh chụp Ieshia Evans đối đầu cảnh sát vũ trang trong cuộc biểu tình ngày 10/7/2016 sau cái chết của một người da màu ở Bacon Rouge, Louisiana, đã đi vào lịch sử. Ảnh: Reuters.
phan biet chung toc tai My anh 7

Nửa thế kỷ sau ngày Harper Lee viết tiểu thuyết Giết con chim nhại (To kill a mockingbird), nước Mỹ đã lần đầu tiên bầu lên một tổng thống da màu. Đó cũng là khi người da màu không còn phải ngồi ở một ban công dành riêng như phiên tòa xử Tom Robinson trong Giết con chim nhại nữa. Song sau 2 nhiệm kỳ của ông Barack Obama, những vụ lực lượng chấp pháp nổ súng bắn chết người da màu không mang vũ khí vẫn thường xuyên xảy ra và kéo theo những cuộc biểu tình, đôi khi là bạo động, để phản đối.

Trường hợp điển hình nhất là Trayvon Martin. Vào một buổi tối tháng 2/2012, cậu bé da màu rời cửa hàng tiện lợi sau khi ghé mua ít thức ăn để mang về nhà xem tivi cùng bố. Mặc áo khoác có mũ trùm kín đầu, Martin bị viên dân phòng George Zimmerman nghi ngờ làm chuyện mờ ám dù "tay không tấc sắt". Zimmerman đuổi theo Martin, hai người đụng độ và cậu bé 17 tuổi bị bắn chết.

phan biet chung toc tai My anh 8

Viên dân phòng bị truy tố tội giết người nhưng được tuyên trắng án với lý do tự vệ. Phán quyết đã dẫn đến những cuộc biểu tình nổ ra trên khắp nước Mỹ. Việc Martin bị truy đuổi trước, không hề được vũ trang hay chi tiết cảnh sát khi đến hiện trường đã kiểm tra nồng độ cồn của nạn nhân bị bắn chết trước nghi phạm, đã khiến người biểu tình phẫn nộ.

Những người biểu tình cho rằng nạn nhân ngay từ đầu đã bị đối xử bất công vì là người da màu và rằng dù người da trắng và người da màu không còn bị xếp về hai phía của ban công tòa án như trong Giết con chim nhại, họ vẫn chưa được đối xử công bằng trước pháp luật.

Trong thế kỷ 21, những người da màu như Martin vẫn có thể trở thành những "con chim nhại" vô tội bị bắn chết bởi một người da trắng nghi ngờ họ đang làm chuyện mờ ám.

Năm 2016, nước Mỹ có 963 người bị cảnh sát bắn chết với 465 nạn nhân là người da trắng và 233 là người da màu. Trong khi đó, người da trắng chiếm gần 70% dân số Mỹ và gấp 5 lần người da màu.

Trong 8 năm cầm quyền của mình, Tổng thống Obama và gia đình đã mang đến hình ảnh mới về một gia đình người Mỹ gốc Phi thành đạt, khỏe mạnh và thân thiện, thay cho định kiến lâu năm tại Mỹ về những "người da màu giận dữ". Ông cũng ban hành nhiều chính sách hỗ trợ những người da màu tìm kiếm cơ hội trong cuộc sống. Dù vậy, tổng thống thứ 44 của Mỹ vẫn bị chỉ trích là thiếu những chính sách về kinh tế và tư pháp để tìm kiếm sự công bằng cho những người da màu.

phan biet chung toc tai My anh 9

Vụ bạo loạn hôm 12/8 tại Charlottesville, Virginia, xuất phát từ bức tượng của tướng Robert Edward Lee, một trong những lãnh đạo chủ chốt của Liên minh Miền Nam thời Nội chiến Mỹ (1861-1865). Liên minh Miền Nam là chính thể được thành lập từ 11 bang miền Nam nước Mỹ trong cuộc chiến, chủ trương giữ chế độ nô lệ, chống lại chính quyền liên bang do Tổng thống Abraham Lincoln đứng đầu.

Những nhóm tân phát xít, ủng hộ da trắng tại Virginia, với gậy gộc, khiên mũ, cầm theo cờ Liên minh, biểu tình phản đối việc phá bỏ bức tượng tướng Lee được dựng trong công viên Giải phóng (tên cũ là công viên Lee).

Người phụ nữ trẻ tên Heather Heyer đã thiệt mạng trong khi 19 người bị thương sau khi một chiếc xe lao vào đám đông tuần hành chống lại những nhóm ủng hộ da trắng. Theo nhà hoạt động dân quyền người Mỹ Al Sharpton, những gì xảy ra tại Charlottesville là ví dụ kinh khiếp cho việc lòng hận thù "được tạo điều kiện để lộng hành" trên đường phố Mỹ vào năm 2017.

phan biet chung toc tai My anh 10

Ông Sharpton, trong bình luận đăng trên Guardian, cho rằng "sự thù hận, thành kiến và phân biệt chủng tộc đã trở nên mạnh mẽ hơn, từ chuyện bên lề thành chuyện chính thống" và Tổng thống Trump "góp phần trong việc cổ vũ những nhóm thù hận bước ra khỏi bóng tối".

Hồi những năm 1980, khi còn là doanh nhân, ông Trump từng mua nguyên trang quảng cáo trên 4 tờ báo lớn để kêu gọi án tử hình đối với 5 thiếu niên người da màu và Latin trong vụ án hiếp dâm ở công viên Central Park. Những đứa trẻ này sau đó được xử trắng án song ông Trump chưa bao giờ xin lỗi.

Sau khi Barack Obama trở thành tổng thống da màu đầu tiên của nước Mỹ, ông Trump liên tục nói về tin đồn rằng ông Obama không phải là người sinh ra tại Mỹ và do đó không đủ tư cách làm tổng thống. "Ông ấy lại một lần nữa gieo hạt mầm của sự chia rẽ để phục vụ cho sự tiến thân của chính mình", Al Sharpton viết.

Từ khi bắt đầu chiến dịch tranh cử tổng thống, ông Trump đã không ngừng đưa ra những bình luận gây tranh cãi về các cộng đồng thiểu số. Ông chủ trương xây tường biên giới để ngăn chặn người nhập cư từ Mexico, kêu gọi đóng cửa với người Hồi giáo. Ông không lên án những nhóm "da trắng thượng đẳng" công khai ủng hộ mình.

Cho đến khi sự việc xảy ra tại Charlottesville, ông Trump lại một lần nữa thổi bùng lên sự giận dữ bằng những tuyên bố gây tranh cãi. "Việc ông Trump không thể nói ra những từ KKK, phát xít hay chủ nghĩa thượng đẳng da trắng ngay lập tức, mà phải chờ cho đến khi ông bị thúc ép, đơn giản là không thể bào chữa", Sharpton mạnh mẽ tuyên bố.

Nhà bình luận Jelani Cobb của New Yorker cho rằng sự kiện Charlottesville đánh dấu một giai đoạn mới khi mà "vấn đề đạo đức trở nên mơ hồ", khi mà "sự khinh miệt, lòng oán giận và tính ưu việt chủng tộc được đem ra làm đối trọng với lý tưởng về tinh thần nhân văn phổ quát và viễn cảnh về một xã hội dân sự".

"Chúng ta đã bước vào một giai đoạn mới của thời kỳ Trump. Sự rạn nứt mà ông Trump tìm mọi cách có được kể từ lần đầu tiên xuất hiện trong đời sống công chúng đã trở nên rõ ràng; nó trở nên chết chóc hơn và những kiến trúc sư của nó cũng ngày càng táo bạo hơn", Cobb viết.

"Những gì xảy ra ở Virginia không phải là trận chiến cuối cùng trong cuộc xung đột này. Đó có thể là tiền đề bi thương cho nhiều hơn những gì tương tự".

phan biet chung toc tai My anh 11

Sau cuộc tuần hành tại thủ đô Washington năm 1963, bài phát biểu Tôi có một giấc mơ của nhà hoạt động dân quyền Martin Luther King Jr. đã trở thành một trong những diễn ngôn có tiếng vang và được trích dẫn nhiều nhất trong lịch sử Mỹ.

"Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày trên những ngọn đồi đất đỏ của bang Georgia, con của nô lệ và con của chủ nô sẽ ngồi lại cùng nhau bên bàn ăn của tình huynh đệ...

Tôi có một giấc mơ, rồi có một ngày bốn con nhỏ của tôi sẽ sống trong một đất nước mà chúng không còn bị đánh giá bằng màu da, mà bằng tính cách của chúng".


Cuộc tuần hành ở Washington năm đó là một trong những cuộc tuần hành lớn nhất lịch sử Mỹ. Sự xuất hiện của hơn 250.000 người với đủ màu da, sắc tộc đã cho thấy những nỗ lực vĩ đại của rất nhiều người Mỹ nhằm hướng tới một xã hội công bằng, đa dạng.

Đến năm 2017, cuộc tuần hành ở Virginia diễn ra với quy mô nhỏ hơn nhiều, nhưng đó là sự phản chiếu một nước Mỹ sau gần 250 năm tồn tại vẫn chưa lấp được hố sâu ngăn cách bởi màu da và tư tưởng kỳ thị. Đó là bằng chứng cho thấy giấc mơ năm xưa của Luther King Jr. vẫn còn dang dở. Dù là ngọn đồi đất đỏ ở Georgia hay con phố ở Florida nơi cậu bé Trayvon Martin bị bắn chết, nước Mỹ cần rất nhiều thời gian và nỗ lực để xóa bỏ "bóng ma" kỳ thị chủng tộc đã ám ảnh từ ngày đầu lập quốc.
View attachment Hashtag_Phan_biet_chung_toc.m4v
 
Bị đập phá vì quảng cáo phản cảm, H&M đóng toàn bộ cửa hàng ở Nam Phi
  • Thứ hai, 15/1/2018 10:28 (GMT+7)
Dù lập tức xin lỗi sau khi hình ảnh quảng cáo bị chỉ trích mang tính phân biệt chủng tộc, mọi việc dường như vẫn chưa êm thấm với H&M.

Toàn bộ cửa hàng của thương hiệu thời trang H&M tại Nam Phi đã phải đóng cửa hôm 13/1, bởi làn sóng người biểu tình đổ đến đập phá.
Theo truyền thông địa phương, đây là động thái phản ứng của nhiều người tại Nam Phi trước hình ảnh quảng cáo mẫu nhí da đen mặc áo hoodie in dòng chữ "chú khỉ ngầu nhất trong rừng" (coolest monkey in the jungle). Hình ảnh quảng cáo này bị cho là mang tính phân biệt chủng tộc, xuất hiện trên trang bán hàng ở Anh của H&M tuần trước.
H&M dong toan bo cua hang o Nam Phi sau hinh anh quang ba phan cam anh 1
Một cửa hàng H&M tại Nam Phi bị đập phá. Ảnh: Getty Images.
Một số người dùng mạng xã hội tại đây chia sẻ hình ảnh những người biểu tình đập phá và ném quần áo trên kệ hàng của H&M xuống đất. Nhiều hình ảnh cho thấy hàng hóa bị chất trong đống lộn xộn và thiết bị an ninh bị phá hoại.
Trong một thông cáo, H&M cho biết "nhận thức rõ những sự việc xảy ra tại một số cửa hàng tại Nam Phi và đã tạm thời đóng cửa tất cả điểm bán tại quốc gia này".
Theo thông tin trên website, H&M hiện có 17 cửa hàng tại Nam Phi.
"Không có nhân viên hay khách hàng nào của chúng tôi bị thương", H&M cho biết trong thông cáo. "Chúng tôi tiếp tục theo dõi tình hình sát sao và sẽ mở cửa trở lại khi mọi thứ đã an toàn".
H&M dong toan bo cua hang o Nam Phi sau hinh anh quang ba phan cam anh 2
Hình ảnh quảng cáo bị chỉ trích của H&M. Ảnh: CNN.
Trước đó, hình ảnh quảng cáo "chú khỉ ngầu nhất trong rừng" của H&M đã bị cộng đồng mạng chỉ trích dữ dội, buộc hãng này lập tức lên tiếng xin lỗi và gỡ khỏi website. "Chúng tôi xin lỗi nếu bất kỳ ai cảm thấy xúc phạm bởi hình ảnh này", H&M nói đồng thời cho biết "sẽ điều tra nguyên nhân để tránh lặp lại sai lầm này trong tương lai".
Sau vụ việc tại Nam Phi, hãng thời trang Thụy Điển tiếp tục phát đi thông cáo với lời lẽ quyết liệt hơn.
"Chúng tôi tin rằng hành vi phân biệt chủng tộc hay định kiến chủng tộc dưới bất kỳ hình thức nào, dù vô hình hay hữu ý, đều không thể chấp nhận được", thông cáo hôm 13/1 của H&M nói. "Chúng tôi xin nhấn mạnh rằng những nhân viên cửa hàng tuyệt vời của H&M không có liên quan gì tới những hình ảnh hay sản phẩm bị chỉ trích của chúng tôi".
 
Bom nguyên tử

Tội ác mà Mỹ muốn xóa khỏi ký ức người Nhật Bản
17:26 31.05.2015
Ngày 31 tháng 5 năm 1945, Tổng thống Mỹ Harry Truman đã ra quyết định nguyên tắc về đánh bom nguyên tử Nhật Bản.
Hầu hết các chuyên gia đều cho rằng, trong giai đoạn cuối cuộc chiến, cuộc tấn công nguyên tử của Mỹ chống Nhật Bản là không cần thiết. Đó chỉ là hành động biểu dương sức mạnh của người Mỹ mà thôi. Vào thời điểm Mỹ tiến hành các vụ đánh bom, chính phủ Nhật Bản đang tìm cách thoát ra khỏi chiến tranh, và như vậy, việc sử dụng các loại vũ khí hiện đại là sự tàn ác vô tri từ phía Mỹ.
Quốc kỳ Nhật Bản
© FLICKR / JORGE CANCELA
Hơn 35 nghìn người Nhật Bản biểu tình phản đối việc dời căn cứ không quân Mỹ tại Okinawa
Sau các vụ đánh bom nguyên tử ở Hiroshima và Nagasaki khiến hơn 200.000 người dân Nhật Bản thiệt mạng, cả thế giới đã bị sốc, vì nhân loại trước đây chưa bao giờ biết đến điều tương tự. Cho đến nay Mỹ vẫn không xin lỗi về vụ đánh bom hạt nhân vào các thành phố của Nhật Bản, mặc dù việc này có thể coi là tội ác chiến tranh. Nhật Bản cung không nhấn mạnh vấn đề này, vì nó không phù hợp với quan hệ đối tác chiến lược hậu chiến và hiện nay giữa Tokyo và Washington. Ông Valery Kistanov, nhà Nhật Bản học Nga, giám đốc Trung tâm Nghiên cứu Nhật Bản của Viện phương Đông, thuộc Viện hàn lâm khoa học Nga bình luận về vấn đề này như sau:

“Đây quả là một nghịch lý. Nếu xem báo chí Nhật Bản hoặc các tư liệu về chủ đề này, sẽ thấy là Nhật Bản không đề cập đến người thả bom. Bạn không bao giờ đọc thấy rằng các vụ đánh bom nguyên tử là do Hoa Kỳ thực hiện. Đơn giản, người ta chỉ nói đến thực tế vụ đánh bom nguyên tử mà thôi. Có ấn tượng là những quả bom này không bay từ đâu đến. Ở đây, những lời giải thích thường rất đơn giản. Sau chiến tranh, trong một giai đoạn khá lâu, Nhật Bản phụ thuộc kinh tế vào Hoa Kỳ. Chương trình tương tự như kế hoạch Marshall tái thiết Tây u sau chiến tranh, được Hoa Kỳ phát triển tại Nhật Bản. Nhờ có chương trình này mà phép lạ kinh tế Nhật Bản đã xảy ra. Từ phía Washington, tất nhiên điều này không phải là không vụ lợi. Khi Thế chiến II kết thúc với bên chiến thắng là Liên Xô, trên thế giới lại diễn ra một cuộc chiến tranh mới là “chiến tranh lạnh", không kém phần kéo dài và tốn kém. Hoa Kỳ cần nhanh chóng làm cho những mảnh đổ nát của Nhật Bản sau chiến tranh thế giới II sống lại và trở thành "con đê chắn sóng chống cộng" ở châu Á. Với mục đích đó, Mỹ đã biến Nhật Bản từ cựu thù thành đối tác chiến lược chính của mình trong khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Trong hoàn cảnh này, việc không nhắc tới chuyện ai đã thả bom nguyên tử xuống Hiroshima và Nagasaki đã không phải là lệnh của các chính trị gia Nhật Bản.

Mặc dù vẫn tổ chức sự kiện kỷ niệm các vụ đánh bom nguyên tử, trong tâm thức của người Nhật Bản dần dần xóa mờ ký ức về những kẻ tội phạm. Điều đó chắc chắn là vì lợi ích của quan hệ Nhật-Mỹ. Hoa Kỳ vẫn có ảnh hưởng quyết định đến Nhật Bản trong các lĩnh vực như kinh tế, chính trị, an ninh và tuyên truyền.
 
Khốn khổ người da đen ở Mỹ
11-09-2016 - 09:44 PM|Thời sự quốc tế
https://xamvn.chat/javascript:;
Cách hành xử của cảnh sát chính là lý do khiến người Mỹ da đen khẳng định chủ nghĩa phân biệt chủng tộc vẫn tồn tại ở đất nước họ
Những ngày gần đây, vấn đề phân biệt chủng tộc - luôn là đề tài thời sự nóng ở Mỹ - lại được khơi dậy sau khi bạo lực bùng phát do cảnh sát bắn chết Sylville Smith, một người da đen 23 tuổi, ở Milwaukee thuộc bang Wisconsin chiều 13-8.
Vòng luẩn quẩn
Vấn đề này trước đó không lâu cũng đã làm nóng dư luận nước Mỹ vì bức xúc trước vụ cảnh sát bắn bị thương Charles Kinsey - nhà trị liệu các vấn đề về hành vi, một người da đen - ở Miami hôm 18-7. Trong chuyến du hành khắp nước Mỹ suốt 17 ngày gần đây, ông Maina Kiai, một quan chức Liên Hiệp Quốc, đã nhận thấy tình trạng bất bình đẳng và phân cực về ý thức hệ trên đất nước này.
khonkhonguoidadenomy.jpg

Tuần hành phản đối vụ cảnh sát Mỹ bắn chết Sylville Smith ở Milwaukee, bang Wisconsin đêm 14-8 Ảnh: FLICKR
Sau khi nhận xét Mỹ là một cường quốc kinh tế, cường quốc quân sự, bộ máy phát triển công nghệ toàn cầu, ông Kiai thẳng thắn: “Sức mạnh kinh tế của nước này được xây dựng trên sự chiếm hữu nô lệ đối với người gốc châu Phi và làn sóng người nhập cư phải đối mặt tình trạng phân biệt đối xử, sự quấy nhiễu hoặc tệ hại hơn nữa”. Ông Kiai còn vạch ra cả một chuỗi đàn áp có hệ thống mà người Mỹ gốc Phi phải đối mặt ở Mỹ, từ kỷ nguyên nô lệ cho đến thời đại ngày nay.
Theo báo Washington Post, cuộc chiến chống ma túy là một thí dụ hoàn hảo ở đây, cứ 15 người da đen thì có 1 người đang bị cầm tù. Bên cạnh đó, cứ 13 người Mỹ gốc Phi thì 1 người bị tước quyền bầu cử do bị kết án phạm trọng tội. Người Mỹ gốc Phi là đối tượng hứng chịu hành vi quấy nhiễu của cảnh sát, đôi khi còn tệ hại hơn nhiều, thường thì chẳng có lý do gì cả ngoài việc họ đi dạo trên đường phố hoặc tụ tập đông người. Các trường hợp bị kết án và bỏ tù còn tăng lên đáng kể mỗi khi người ta đẩy mạnh cuộc chiến chống ma túy, dù hành vi sử dụng ma túy không tăng lên tương ứng.
Các đạo luật hình sự thông qua dưới thời cựu Tổng thống Bill Clinton (1993-2001), được đánh giá là chống lại người da màu, cũng góp phần làm gia tăng ồ ạt số trường hợp bị giam cầm, kích động sự bất mãn và phẫn nộ trong cộng đồng người da đen. Hậu quả thật tai hại, chỉ một tội nhỏ - thậm chí bị bắt nhưng không bị buộc tội - cũng có thể bị ghi vào hồ sơ nhân thân khiến đối tượng khó tìm việc, vay nợ đi học hoặc tìm nơi ở. Tình trạng bị cách ly đó nhiều khả năng khiến một người lương thiện trở thành tội phạm vì họ không có sự lựa chọn nào khác. Thế là vòng luẩn quẩn như vậy cứ tiếp diễn.
Giậm chân tại chỗ
Theo Kiai, ông chẳng hề nghe nói gì về “cuộc chiến chống trộm cắp ở Phố Wall” cả, trong khi những nhà hoạt động tài chính ở đây đã lấy đi hàng tỉ USD thông qua các vụ gian lận, hủy hoại của cải của hàng triệu người Mỹ và chất gánh nặng lên vai người đóng thuế bằng dự án giải cứu quy mô. Thay vì vậy, ngành tư pháp tiếp tục củng cố luật pháp và trật tự chủ yếu nhằm vào người Mỹ gốc Phi và các cộng đồng thiểu số khác.
 
Xuống phố trong thân phận da đen
25/07/2016 08:47 GMT+7
TTCT - Xung đột sắc tộc diễn ra âm ỉ trong lòng nước Mỹ nhiều thập kỷ qua, nay trở lại với những cuộc biểu tình căng thẳng rộng khắp, và vô số diễn giải mới về nguyên nhân.
Ảnh:
... Đặc biệt, tôi không hề chuẩn bị đối phó với cảnh sát. Họ thường yêu cầu tôi dừng lại và bắt nạt, hỏi những câu cứ như đương nhiên là tôi có tội...
Nhưng đằng sau những diễn biến này là một thực tế dường như chưa có gì thay đổi trong cách đối xử với người da đen tại Mỹ. Một bài viết xúc động của GARNETTE CADOGAN đăng trên Literary Hub có thể là một tổng kết sâu sắc cho vấn đề này. TTCT lược dịch và giới thiệu cùng bạn đọc.
Tác giả mở đầu bằng hồi tưởng về thú đi bộ từ nhỏ trên đường phố đầy nguy hiểm của Kingston (Jamaica) - quê hương anh - thập niên 1980.
Nhưng những cuộc đi bộ lang thang đầy mạo hiểm kiểu Tom Sawyer ấy dù đúc kết cho anh vô vàn kinh nghiệm về ứng phó với những mối nguy hiểm đã không là gì cho đến khi anh tới New Orleans (Mỹ) năm 1996 để học đại học và muốn tiếp tục khám phá, vẫn bằng đôi chân, về thành phố vùng Caribbean này, và nó liên quan thế nào với Mỹ...

Ở New Orleans
Tội lỗi duy nhất của tôi là màu da. Tôi đã làm gì để da lại đen và đời bầm giập đến thế?
Fats Waller
“...Ngày đầu tiên đến, tôi dạo bộ vài tiếng để cảm nhận về nơi này và mua ít thứ lặt vặt để biến căn phòng ký túc tù túng thành một nơi dễ chịu.
Khi vài người của trường biết tôi đã làm vậy, họ cảnh báo tôi chỉ nên đến những nơi được cho là an toàn cho du khách và phụ huynh của sinh viên mới. Họ bày ra số liệu về tỉ lệ tội phạm ở New Orleans.
Nhưng so với tỉ lệ tội phạm ở Kingston thì con số này quá nhỏ, nên tôi quyết định tảng lơ lời cảnh báo thiện chí đó. Cả một thành phố đang chờ đợi được khám phá, và tôi không thể để thực tế khó chịu này cản trở. Những tên tội phạm của Mỹ chả là gì so với ở Kingston, tôi nghĩ vậy. Họ không hề là mối đe dọa đối với tôi.
Điều mà chẳng ai nói cho tôi biết rằng chính tôi mới bị coi là mối đe dọa. Chỉ vài ngày sau tôi nhận ra nhiều người trên phố có vẻ e sợ tôi: một số liếc nhìn thận trọng khi đến gần, rồi bất ngờ băng ngang qua đường; ai đi trước thì liếc nhìn về sau, thấy tôi liền bước nhanh hơn; phụ nữ da trắng lớn tuổi giữ chặt túi xách; thanh niên da trắng chào hỏi tôi với điệu bộ lo lắng, giống như làm vậy để được an toàn: “Anh bạn thế nào?” (“What’s up, bro?”).
Trong chưa đầy một tháng kể từ khi đến đây, có lần trên đường, tôi cố giúp một người đi xe lăn, ông dọa sẽ bắn vào mặt tôi, rồi nhờ người đi bộ da trắng khác giúp.
Tôi không hề chuẩn bị cho điều này. Tôi đến từ đất nước đa số dân là da đen, không ai sợ tôi vì màu da của tôi cả. Bây giờ tôi không biết chắc ai sợ tôi.
Đặc biệt, tôi không hề chuẩn bị đối phó với cảnh sát. Họ thường yêu cầu tôi dừng lại và bắt nạt, hỏi những câu cứ như đương nhiên là tôi có tội. Chưa ai nói với tôi về “The talk” (cuộc nói chuyện về những nguy hiểm mà thanh niên da đen có thể gặp phải). Không cha mẹ nào dạy tôi hành xử khi cảnh sát chặn lại, lịch sự và hợp tác ở mức nào, cho dù cảnh sát làm gì hay nói gì đi nữa.
Thế nên tôi phải soạn ra những mánh riêng để đối phó. Như nhấn mạnh âm sắc Jamaica khi trả lời, nhanh chóng nhắc đến tên trường học, “vô tình” lôi thẻ sinh viên ra khi bị yêu cầu xuất trình bằng lái xe.
Những chiến thuật để tồn tại đó bắt đầu từ trước khi tôi rời ký túc. Tôi rời phòng tắm với hình ảnh cảnh sát lởn vởn trong đầu, chuẩn bị mặc bộ đồ vía chống cảnh sát, gồm áo sơmi màu sáng, áo len cổ chữ V, quần kaki, giày cổ cao đến mắt cá chân.
Áo len hay áo sơmi có gắn tên trường đại học. Khi đi, tôi thường bị hỏi về nguồn gốc nên tôi tìm cách thể hiện luôn (bằng cách mặc kiểu thoải mái của giới thượng lưu, gắn thêm yếu tố dòng dõi Jamaica bằng đôi giày Clarks Desert mà người Jamaica ưa thích khi đi bộ).
Ở thành phố có nhiều con đường rợp bóng mát này, đi bộ trở thành chuyện phải suy tính phức tạp và thường mang tính áp chế ngột ngạt. Ban đêm tôi thấy một người phụ nữ da trắng đi về phía mình nên tôi liền băng ngang đường để bà an tâm rằng mình sẽ an toàn.
Khi phát hiện mình quên đồ gì đó ở nhà, thường tôi không lập tức quay lại nếu có người đằng sau, vì tôi phát hiện ra hành vi đột ngột đó có thể khiến họ cảnh giác. (Tôi có nguyên tắc cốt yếu: giữ chu vi rộng với những người có thể nghĩ tôi nguy hiểm.
Nếu không, nguy hiểm có thể đến với tôi). New Orleans bỗng nhiên trở nên nguy hiểm hơn Jamaica. Lề đường giống bãi mìn, mọi sự lưỡng lự hay tự tính toán cách hành xử đều khiến phẩm giá của tôi giảm đi. Dù nỗ lực, tôi không bao giờ cảm thấy đường phố an toàn. Ngay cả lời chào hỏi đơn giản cũng bị nghi ngờ.
Ở New York
Nhìn dưới góc độ logic lý thuyết, đi bộ chính là hành vi của đức tin. Chúng ta nhìn thấy, nghe, nói, tin rằng mỗi bước chân sẽ không phải là bước cuối cùng, nhưng sẽ giúp ta hiểu rõ hơn về bản ngã và thế giới.
GARNETTE CADOGAN
...Tôi háo hức theo những bước chân của những cây viết tản văn, nhà thơ, nhà văn từng lang thang ở thành phố vĩ đại này trước tôi - Walt Whitman, Herman Melville, Alfred Kazin, Elizabeth Hardwick... Tôi muốn đi bên cạnh bóng ma của Whitman và “nép mình bên lề đường, hòa mình vào đám đông và nhìn chằm chằm họ”...
...Tôi khám phá thành phố cùng bạn bè, và rồi với người yêu. Nàng đi bộ khắp hang cùng ngõ hẻm với tôi, thưởng thức mọi thú vui của New York. Quán cà phê mở cửa đến tận rạng sáng, nhiều xe của người bán hàng dạo, đồ ăn và âm nhạc khắp nơi trên thế giới, khu dân cư với cư dân sành điệu. Cứ mỗi nhịp chân lại giúp tôi có thêm ấn tượng về thành phố này.
Cũng như chuyện tình yêu, vài tháng đầu khám phá đầy thi vị. Thành phố gợi nên niềm hi vọng, đầy sống động khiến ta hồ hởi.
Nhưng chẳng bao lâu sau thực tế nhắc nhở rằng tôi không phải là người không thể bị tấn công, đặc biệt là khi tôi đi một mình. Một đêm ở East Village, tôi đang chạy vội đến chỗ hẹn ăn tối thì một người đàn ông da trắng trước mặt quay ngược lại, đấm vào ngực tôi mạnh đến nỗi có cảm giác xương sườn rụng ra khỏi cột sống.
Tôi đoán anh ta say rượu hay nhầm tôi với kẻ thù nào, nhưng sớm phát hiện ra anh ta chỉ đơn giản tưởng tôi là tội phạm vì chủng tộc của tôi. Khi thấy không phải vậy, anh ta liền nói mọi sự tại tôi vì tôi chạy sát sau anh ta. Tôi cho rằng tai nạn này chỉ là lầm lạc nhất thời, nhưng sự bất tín lẫn nhau giữa tôi và cảnh sát là điều khó có thể tảng lơ.
Nó dường như là chuyện thâm căn cố đế. Họ vào ga tàu điện ngầm, tôi nhận ra họ (và tôi nhận ra mọi người da đen khác đều nhận thấy sự có mặt của họ, trong khi hầu như mọi người khác đều vẫn không hề chú ý). Họ nhìn tôi chằm chằm. Tôi thấy lo lắng và liếc lại. Họ quan sát tôi chăm chú. Tôi cảm thấy không thoải mái lắm.
Tôi quan sát họ lại, lo lo rằng có thể trông mình khả nghi. Nghi ngờ tăng lên. Chúng tôi tiếp tục đối thoại trong im lặng và khó chịu cho tới khi con tàu chạy đến và đưa mỗi người về một phía.

Tôi trở lại các nguyên tắc mình đã đặt ra ở New Orleans, chi tiết hơn. Không chạy, đặc biệt vào ban đêm; không tự động di chuyển; không mặc áo có mũ; không cầm vật gì, đặc biệt là vật lấp lánh; không đợi bạn ở góc phố, ít nhất để không bị nhầm là bán ma túy; không đứng gần góc đường nghe điện thoại (lý do như trên).
Khi cảm thấy thoải mái, rõ ràng tôi cũng phá vỡ một vài nguyên tắc, cho tới khi một vụ việc xảy ra ban đêm khiến tôi phải quay lại với những quy tắc này, do hiểu rằng không thận trọng cũng có nghĩa là cẩu thả.
Sau một bữa ăn tối kiểu Ý và uống vài ly với bạn bè, tôi đi bộ về tàu điện ngầm ở Columbus Circle. Tôi đã trễ giờ hẹn với nhóm bạn khác đi xem hòa nhạc ở trung tâm. Tôi nghe thấy ai đó đang la hét, ngước lên thì thấy cảnh sát đang chĩa súng về phía mình...
Trong nháy mắt, sáu cảnh sát ào tới, ép tôi vào thành xe, còng tay chặt. “Vì sao anh chạy?”, “Anh đi đâu?”, “Anh từ đâu tới?”, “Tôi hỏi, vì sao anh chạy?”... Vì tôi không thể trả lời từng người một, tôi quyết định trả lời người trông có vẻ sẵn sàng đánh tôi nhất. Tôi bị cả một đám vây quanh và cố tập trung vào một người mà không sơ suất chọc tức người khác.
Nhưng không ăn thua. Khi tôi trả lời, người khác lồng lộn gào lên vì tôi không trả lời họ nhanh. Một người thò tay vào cái túi rỗng của tôi, hỏi xem tôi có vũ khí không, và đặt câu hỏi như lời buộc tội. Người khác hỏi liên tục về xuất thân của tôi, cứ như đến lần hỏi thứ 15 thì tôi sẽ nói cho anh ta sự thật giống anh ta tưởng tượng.
Dù tôi liên tục, một cách bình tĩnh, tức là kiềm chế giọng điệu dù tim đập thình thịch và họ la hét phun đầy nước bọt vào mặt tôi, nói tôi vừa tạm biệt bạn mình cách đây hai dãy phố, bạn tôi vẫn ở đó và có thể xác minh, để gặp đám bạn khác, tin nhắn của họ vẫn trong điện thoại là bằng chứng. Vâng, thưa ngài, dĩ nhiên, thưa ngài, điều đó cũng chả thay đổi được gì.
Với người da đen, khẳng định phẩm giá của mình trước cảnh sát là tạo ra rủi ro bị tấn công. Thực tế, phẩm giá của người da đen ít có ý nghĩa với cảnh sát...
Một nhân chứng da đen hỏi hay lịch sự lên tiếng phản đối có thể nhanh chóng bị bắt giữ. Sự khác biệt với cảnh sát, khi đó, chỉ là hành động đương nhiên cần thiết để tiếp cận đối phương an toàn.
Cảnh sát tảng lơ lời giải thích và gợi ý của tôi, tiếp tục cằn nhằn. Tất cả đều vậy, chỉ trừ một người, vị chỉ huy. Anh ta để tay đằng sau lưng tôi, nói bâng quơ: “Nếu nó chạy lâu rồi thì chắc chắn đổ mồ hôi”. Rồi anh ta yêu cầu tháo còng ra.
Anh kể một người da đen vừa đâm ai đó chỉ cách 2, 3 dãy nhà và họ đang truy tìm. Tôi phát hiện người mình không dính máu và nói với những cảnh sát đi cùng về nơi mà tôi vừa đến, và làm thế nào để kiểm tra chứng cớ ngoại phạm, mà không nhận ra rằng nó thậm chí là chứng cớ ngoại phạm, vì không ai nói với tôi lý do tôi bị giữ lại, và dĩ nhiên tôi không dám hỏi.
Theo những gì tôi đã chứng kiến, bất kỳ thứ gì vượt quá thái độ thụ động cũng có thể bị diễn dịch là thái độ công kích.
Viên chỉ huy nói tôi có thể đi. Không ai trong số những người bắt tôi nghĩ họ cần nói lời xin lỗi. Giống như gã đã đấm tôi ở East Village, họ dường như nghĩ lỗi tại tôi, tại tôi chạy. Cảm thấy bị bẽ mặt, tôi cố không nhìn những người đang đứng xem ở hai bên đường và tôi miễn cưỡng đi qua họ.
Viên chỉ huy, có lẽ thấy sự xấu hổ của tôi, gợi ý chở tôi đến nhà ga tàu điện ngầm. Khi anh thả tôi xuống, tôi cảm ơn, anh nói: “Đó là vì cậu lịch sự nên chúng tôi thả cậu đi. Nếu cậu chống đối thì mọi việc đã khác”. Tôi gật đầu và không nói gì thêm.
Học cách đi một lần nữa
Tôi nhận ra mình không thích nhất khi đi bộ ở New York không chỉ là chuyện phải học những quy tắc mới về đường sá và cách cư xử - thành phố nào chả có điều đó. Mà tính tùy ý trong các tình huống đã khiến tôi cảm thấy mình như con nít. Khi chúng ta chập chững đi những bước đầu đời, cả thế giới xung quanh như dọa đổ ụp xuống người ta. Mỗi bước đều rủi ro.
Chúng ta tự dạy mình đi để không va vào đâu bằng cách chú ý tới mọi cử động, quan sát thế giới xung quanh. Khi lớn lên, chúng ta đi mà không cần nghĩ, thật sự là thế. Nhưng là người trưởng thành da đen, tôi thường trở lại với khoảnh khắc thời thơ ấu, khi mình vừa mới học đi. Một lần nữa, tôi luôn phải chú ý, cảnh giác cao độ.
Có khi chán cảnh bị coi là kẻ gây rối, tôi đùa rằng lần gần nhất một cảnh sát thấy vui khi nhìn thấy đàn ông da đen là khi người da đen đó là đứa trẻ đang chập chững những bước đầu đời.
Nhiều đoạn đường tôi nhờ các bạn da trắng đi cùng chỉ để tránh bị đối xử như mối đe dọa. Đi bộ ở TP New York đúng là như vậy... Cô bạn Rebecca từng có lần mô tả rằng đa số những lần tôi đi bộ là diễn một vở kịch câm để tránh bị xem như tội phạm.
Người da đen đi bộ bị hạn chế trải nghiệm đi bộ, không có trải nghiệm lãng mạn cổ điển của tản bộ một mình. Nó buộc tôi phải liên tục tương tác với người khác, không thể hòa mình cùng những kẻ lang thang ở New York mà tôi đã đọc về họ hay hi vọng được tham gia.
Thay vì đi vô định với Whitman, Melville, Kazin và Vivian Gornick, thường thì tôi cảm thấy mình rón rén với gia đình Baldwin’s - được mô tả từ năm 1960: “Đúng là hiếm có người Harlem nào, từ thành viên nhà thờ thận trọng nhất tới thanh niên lười nhác nhất, lại không thể kể tràng giang đại hải về chuyện kém cỏi, bất công hay nhẫn tâm của cảnh sát...”.
Da đen và đi bộ khiến tôi cảm thấy càng lúc càng bị tách khỏi thành phố, bị coi như nghi phạm, và càng gần gũi với thành phố bao nhiêu thì tôi càng phải cảnh giác bấy nhiêu...
Trong nỗi dằn vặt
...Một định nghĩa về “nhà” là nơi mà chúng ta có thể là chính mình nhất. Và khi nào chúng ta là chính mình hơn mà không phải là khi đi bộ, trong không gian thiên nhiên để ta lặp lại một trong những hành động đầu tiên được học của cuộc đời? Đi bộ - một hành động đơn giản, buồn tẻ, đặt một chân lên trước chân kia để không bị ngã - hóa ra không hề đơn giản khi da của bạn màu đen.
Đi bộ một mình với tôi có thể là tất cả, nhưng không hề tẻ nhạt; tẻ nhạt là xa xỉ. Nhấc một chân lên, đặt chân kia xuống, tạo đà để chân nghỉ nhịp nhàng. Chúng ta mong muốn nhìn, nghĩ, nói và thoát khỏi thực tại. Nhưng hơn tất cả, chúng ta muốn tự do. Chúng ta muốn có tự do và niềm vui được đi bộ mà không sợ hãi - không khiến người khác sợ hãi - dù chúng ta đi ở đâu.
Tôi đã sống ở TP New York gần 10 năm và chưa thôi đi dọc theo những con phố đầy mê hoặc. Tôi chưa thôi mong mỏi được tìm thấy niềm khoái cảm của thời bé nhỏ ở những con phố tại Kingston. Cũng như càng biết nhiều về đường phố TP New York, nó càng khiến tôi thêm xa cách nhà của mình và những con đường nơi đây. Tôi đi bộ trên những con phố, vô hình và quá nổi bật. Thế nên tôi vẫn đi, dằn vặt giữa ký ức và lãng quên, giữa ký ức và lòng tha thứ.■
Bài viết lần đầu đăng tải trên Freeman’s, tạp chí chuyên giới thiệu cây bút văn chương mới xuất bản một năm hai lần. Garnette Cadogan chuyên viết về văn hóa và nghệ thuật cho nhiều ấn bản. Hiện anh đang viết sách về đi bộ và một cuốn khác về nhạc sĩ Bob Marley. Garnette sống ở TP New York và là nhà nghiên cứu tại Viện nghiên cứu cao cấp về văn hóa ĐH Virginia.
GARNETTE CADOGAN 
(KHỔNG LOAN lược dịch)
 
Mỹ: Kẻ tấn công nhà thờ giết 9 người da đen lãnh án tử hình
Thanh niên da trắng Dylann Roof từng nổ súng tại nhà thờ của người da đen ở bang South Carolina (Mỹ), giết chết 9 nạn nhân đã lãnh án tử hình vì tội sát nhân với động cơ kỳ thị chủng tộc.
Dylann Roof từng chụp rất nhiều hình với lá cờ của Liên minh miền nam thời nội chiến ở Mỹ - vốn được nhiều người xem là biểu tượng của sự phân biệt chủng tộc /// Reuters
Dylann Roof từng chụp rất nhiều hình với lá cờ của Liên minh miền nam thời nội chiến ở Mỹ - vốn được nhiều người xem là biểu tượng của sự phân biệt chủng tộc
Sau khi nã súng bắn chết 9 người đang học Kinh Thánh tại nhà thờ Emmanuel AME hồi năm 2015, trước tòa Roof không hề tỏ ra ân hận. Hãng truyền thông BBC dẫn lời bị cáo mới 22 tuổi nói: “Tôi đã cảm thấy mình phải làm điều đó và bây giờ vẫn cảm thấy phải làm như vậy” (!).
Bồi thẩm đoàn đã trải qua 3 giờ đồng hồ tranh luận trước khi đưa ra mức án tử hình đối với Roof hôm 10.1. Dự kiến thẩm phán sẽ chính thức tuyên án tử hình trong ngày 11.1.
Vụ thảm sát tại nhà thờ vào tháng 6.2015 đã khiến cả nước Mỹ bị sốc nặng.
Mỹ: Kẻ tấn công nhà thờ giết 9 người da đen lãnh án tử hình - ảnh 1

Cha của một nạn nhân trong vụ xả súng ở nhà thờ Emmanuel AME (ngồi xe lăn) đến dự phiên tòa xét xử Roof
REUTERS
Hung thủ đã nói với cảnh sát rằng bản thân muốn phát động một cuộc chiến về chủng tộc. Roof đã nhiều lần chụp hình với lá cờ của Liên minh các tiểu bang miền nam thời nội chiến ở Mỹ. Một số nơi treo lá cờ này để tưởng nhớ những người đã ngã xuống trong cuộc nội chiến, nhưng nhiều người lại xem đó là biểu tượng của chế độ nô lệ và phân biệt chủng tộc.
Vụ thảm sát là nguyên nhân gây ra những tranh cãi dữ dội và tòa nhà lập pháp bang South Carolina cuối cùng đã hạ lá cờ khỏi nơi này sau nửa thế kỷ treo nó.
Sau khi bản án được công bố, bị cáo yêu cầu được chỉ định đội luật sư mới và kháng án.
Khoảng 20 người thân, bạn bè của các nạn nhân trong vụ thảm sát nhà thờ đã ra làm chứng trước tòa trong vụ xét xử Roof. Tuy nhiên không có ai yêu cầu tòa kết án tử hình với kẻ đã gieo rắc cái chết cho người thân của họ.
 
Trạng thái
Chủ đề đã được đóng (không tiếp nhận thảo luận)
Top