ntsu
Gió lạnh đầu buồi
Theo định nghĩa của WHO, khoẻ mạnh nghĩa là: Tình trạng hoàn toàn thoải mái về thể chất, tinh thần và xã hội.
Bạn hãy thành thật với chính mình: Liệu tôi có đang khoẻ mạnh không?
Liệu y học có giúp bạn đạt tới trạng thái này không?
Những ngày nay một sự kiện nhỏ là Tân bác sĩ Nội trú chọn ngành được tung hô quá mức. Y học được tâng bốc như đấng cứu thế của con người. Nhưng nếu Y học tuyệt vời như vậy, bạn hãy thử trả lời những câu hỏi sau đây:
Nếu Y học là nhất, vì sao bệnh nhân ung thư vẫn đến đền chùa cúng bái cho khỏi bệnh, vẫn ôm tiền cho thầy bùa lang băm uống các loại thuốc không rõ nguồn gốc. Tại sao họ không tin tưởng tuyệt đối vào bệnh viện?
Nếu Y học là nhất, tại sao số người mắc ung thư, huyết áp, tiểu đường ngày một tăng?
Nếu Y học là nhất, tại sao chính những bác sĩ, người hiểu tường tận bệnh tật, lại chết vì đột quỵ, ung thư, tiểu đường cũng như người khác?
Sự thật là, y học mới chỉ biết <1% kiến thức về thế giới tự nhiên, về cơ thể con người. 99% còn lại hoàn toàn không biết gì.
Nếu bạn nghĩ khoa học sắp sửa chạm đến tầm của Chúa, có thể hồi sinh người chết. Cho đến nay các nhà khoa học vẫn chưa tái tạo được chu trình quang hợp trong phòng thí nghiệm, không thể tái tạo môi trường bụng mẹ để nuôi dưỡng thai nhi. Nếu chưa nắm được chìa khoá của sự sống, làm sao có thể tranh đấu với cái chết?
Nếu một ngày đen đủi, bạn phát hiện mình bị ung thư, huyết áp, tiểu đường, suy thận. Hãy bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, hỏi một câu như thế này: "Bác có biết tại sao tôi bị bệnh này không?"
Nếu người đó đáp: "Tôi không biết." Thì người đó đang nói thật.
Nhưng đa phần bác sĩ bây giờ là dối trá. Họ sẽ nói vì cái này vì kia, ăn uống không lành mạnh, do lối sống, đột biến gen. Nhưng nếu bạn tiếp tục hỏi "Tại sao? Tại sao?" Sâu hơn nữa, hơn nữa. Họ sẽ tắc tịt. Họ sẽ nói bệnh này không có nguyên nhân cụ thể.
Tội lỗi lớn nhất không phải cố ý sai. Mà là tưởng mình đúng, nhưng thực tế là sai.
Trên đời này không gì là không có nguyên nhân. Vạn vật đều tuân theo luật nhân quả. Có kết quả thì phải có nguyên nhân. Nếu y học không hiểu rõ nguyên nhân tận cùng, thì bản chất việc chữa bệnh là gì?
Tội lỗi lớn nhất của Y học là không quan sát toàn diện 1 con người, mà chỉ xem con người như một cái máy. Hỏng đâu sửa đó, lấy chỗ nọ đắp chỗ kia, mà không biết con người đó chỉ đang mất thăng bằng. Nếu anh ta thăng bằng trở lại, cơ thể sẽ tự chữa lành.
Bác sĩ luôn có tâm lý tôi là trí thức, hiểu bệnh tật hơn anh, anh phải tin tôi. Nên mới có chuyện khám sơ sài, không lắng nghe, thậm chí mắng chửi bệnh nhân. Bệnh nhân là người trải nghiệm trực tiếp bệnh tật, biết được thăng trầm của cơn đau. Có những thứ bệnh nhân biết mà bác sĩ không bao giờ biết.
Sự phát triển của y tế, dược phẩm, còn nhanh hơn cả ngành công nghiệp vũ khí. Không trò lừa đảo nào tinh vi hơn lừa đảo trong ngành y, giữa thầy thuốc với bệnh nhân. Thậm chí nhiều bác sĩ còn không biết mình đang lừa đảo, vì họ chưa từng tự hỏi: "Những gì mình tư vấn cho bệnh nhân có thực sự đúng không?"
Phải thật sự tìm hiểu và có kiến thức, mới nhận diện được những trò lừa tinh vi này. Nhưng đa phần bệnh nhân có tâm lý phó mặc cho y học. Họ trở thành những con bò bị dắt mũi. Bệnh tật mang trong người nhưng họ còn không hiểu biết gì về bệnh của mình.
Đây là 1 mẩu chuyện nhỏ, hi vọng giúp bạn hiểu hơn về bản chất thực sự của Tây Y:
Một bác sĩ nổi tiếng có phòng khám địa phương, có con trai theo học trường y. Ông hi vọng đứa con sẽ về nối nghiệp mình, để ông được nghỉ hưu. Nghề y rất mệt mỏi, nếu ai đó gọi, bạn phải dậy lúc nửa đêm giữa trời tuyết rơi để tới cứu chữa họ.
Sau khi tốt nghiệp, đứa con về tiếp quản phòng khám. Ngay ngày thứ 3, anh ta mừng rỡ chạy đến nói với cha mình:
"Bố ơi, một người phụ nữ hay tới phòng khám ta, đã bị ốm 30 năm nay. Bố chữa không khỏi, nhưng hôm nay con đã chữa khỏi rồi."
Những tưởng con hơn cha là nhà có phúc, nhưng ông bố giật mình hoảng hốt nói: "Con vừa đánh mất 1 khách hàng rồi. Bà ta rất giàu có. Ta đã giữ cho bà ấy ốm dai dẳng 30 năm nay. Con nghĩ xem, dòng tiền từ đâu mà ra để con vào trường y, để học hành và trở thành bác sĩ như bây giờ. Nếu ta giữ cho họ khoẻ mạnh, chẳng khác nào tự bắn vào chân mình."
Bạn hãy thành thật với chính mình: Liệu tôi có đang khoẻ mạnh không?
Liệu y học có giúp bạn đạt tới trạng thái này không?
Những ngày nay một sự kiện nhỏ là Tân bác sĩ Nội trú chọn ngành được tung hô quá mức. Y học được tâng bốc như đấng cứu thế của con người. Nhưng nếu Y học tuyệt vời như vậy, bạn hãy thử trả lời những câu hỏi sau đây:
Nếu Y học là nhất, vì sao bệnh nhân ung thư vẫn đến đền chùa cúng bái cho khỏi bệnh, vẫn ôm tiền cho thầy bùa lang băm uống các loại thuốc không rõ nguồn gốc. Tại sao họ không tin tưởng tuyệt đối vào bệnh viện?
Nếu Y học là nhất, tại sao số người mắc ung thư, huyết áp, tiểu đường ngày một tăng?
Nếu Y học là nhất, tại sao chính những bác sĩ, người hiểu tường tận bệnh tật, lại chết vì đột quỵ, ung thư, tiểu đường cũng như người khác?
Sự thật là, y học mới chỉ biết <1% kiến thức về thế giới tự nhiên, về cơ thể con người. 99% còn lại hoàn toàn không biết gì.
Nếu bạn nghĩ khoa học sắp sửa chạm đến tầm của Chúa, có thể hồi sinh người chết. Cho đến nay các nhà khoa học vẫn chưa tái tạo được chu trình quang hợp trong phòng thí nghiệm, không thể tái tạo môi trường bụng mẹ để nuôi dưỡng thai nhi. Nếu chưa nắm được chìa khoá của sự sống, làm sao có thể tranh đấu với cái chết?
Nếu một ngày đen đủi, bạn phát hiện mình bị ung thư, huyết áp, tiểu đường, suy thận. Hãy bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ, hỏi một câu như thế này: "Bác có biết tại sao tôi bị bệnh này không?"
Nếu người đó đáp: "Tôi không biết." Thì người đó đang nói thật.
Nhưng đa phần bác sĩ bây giờ là dối trá. Họ sẽ nói vì cái này vì kia, ăn uống không lành mạnh, do lối sống, đột biến gen. Nhưng nếu bạn tiếp tục hỏi "Tại sao? Tại sao?" Sâu hơn nữa, hơn nữa. Họ sẽ tắc tịt. Họ sẽ nói bệnh này không có nguyên nhân cụ thể.
Tội lỗi lớn nhất không phải cố ý sai. Mà là tưởng mình đúng, nhưng thực tế là sai.
Trên đời này không gì là không có nguyên nhân. Vạn vật đều tuân theo luật nhân quả. Có kết quả thì phải có nguyên nhân. Nếu y học không hiểu rõ nguyên nhân tận cùng, thì bản chất việc chữa bệnh là gì?
Tội lỗi lớn nhất của Y học là không quan sát toàn diện 1 con người, mà chỉ xem con người như một cái máy. Hỏng đâu sửa đó, lấy chỗ nọ đắp chỗ kia, mà không biết con người đó chỉ đang mất thăng bằng. Nếu anh ta thăng bằng trở lại, cơ thể sẽ tự chữa lành.
Bác sĩ luôn có tâm lý tôi là trí thức, hiểu bệnh tật hơn anh, anh phải tin tôi. Nên mới có chuyện khám sơ sài, không lắng nghe, thậm chí mắng chửi bệnh nhân. Bệnh nhân là người trải nghiệm trực tiếp bệnh tật, biết được thăng trầm của cơn đau. Có những thứ bệnh nhân biết mà bác sĩ không bao giờ biết.
Sự phát triển của y tế, dược phẩm, còn nhanh hơn cả ngành công nghiệp vũ khí. Không trò lừa đảo nào tinh vi hơn lừa đảo trong ngành y, giữa thầy thuốc với bệnh nhân. Thậm chí nhiều bác sĩ còn không biết mình đang lừa đảo, vì họ chưa từng tự hỏi: "Những gì mình tư vấn cho bệnh nhân có thực sự đúng không?"
Phải thật sự tìm hiểu và có kiến thức, mới nhận diện được những trò lừa tinh vi này. Nhưng đa phần bệnh nhân có tâm lý phó mặc cho y học. Họ trở thành những con bò bị dắt mũi. Bệnh tật mang trong người nhưng họ còn không hiểu biết gì về bệnh của mình.
Đây là 1 mẩu chuyện nhỏ, hi vọng giúp bạn hiểu hơn về bản chất thực sự của Tây Y:
Một bác sĩ nổi tiếng có phòng khám địa phương, có con trai theo học trường y. Ông hi vọng đứa con sẽ về nối nghiệp mình, để ông được nghỉ hưu. Nghề y rất mệt mỏi, nếu ai đó gọi, bạn phải dậy lúc nửa đêm giữa trời tuyết rơi để tới cứu chữa họ.
Sau khi tốt nghiệp, đứa con về tiếp quản phòng khám. Ngay ngày thứ 3, anh ta mừng rỡ chạy đến nói với cha mình:
"Bố ơi, một người phụ nữ hay tới phòng khám ta, đã bị ốm 30 năm nay. Bố chữa không khỏi, nhưng hôm nay con đã chữa khỏi rồi."
Những tưởng con hơn cha là nhà có phúc, nhưng ông bố giật mình hoảng hốt nói: "Con vừa đánh mất 1 khách hàng rồi. Bà ta rất giàu có. Ta đã giữ cho bà ấy ốm dai dẳng 30 năm nay. Con nghĩ xem, dòng tiền từ đâu mà ra để con vào trường y, để học hành và trở thành bác sĩ như bây giờ. Nếu ta giữ cho họ khoẻ mạnh, chẳng khác nào tự bắn vào chân mình."