ĐOÀN HƯƠNG, NGƯỜI LAN TỎA SỰ PHẪN NỘ, PHẢN CẢM VÀ GAY GẮT
Mỗi khi thấy chị Đoàn Hương xuất hiện trên báo chí, tôi chỉ có một cảm giác là bất nhẫn.
Chị Hương - về bản chất - không phải là một người dữ, không phải một người ác, nhưng cũng không phải một người có cái nhìn thấu suốt.
Chị là một người dễ đoán, dễ được lợi dụng cho những công việc đại loại như: cần một tay pha, cần một luồng suy nghĩ tiêu cực, cần một ý kiến gay gắt để câu view.
Thế giới thông tin cần chị không phải vì chị là Tiến sĩ Văn học - họ không cần kiến thức về Văn của chị. Họ cần góc nhìn không rộng rãi cũng như cơn giận của chị để tạo ra tranh cãi.
Và đó là một bi kịch của một người phụ nữ, một người bỏ cả cuộc đời theo đuổi Văn - nhưng lại không thể đạt được điều kiện nhập môn của Văn: Đó là rung cảm.
Rung cảm không đồng nghĩa với kiến thức, với trích dẫn, với khả năng phân tích cao siêu. Nó chỉ đơn giản là năng lực HIỂU: Hiểu về con người, hiểu về cảm xúc và run lên trước những rung động nhỏ bé mình nhìn thấy, chạm vào. Và rung cảm của người học Văn thì luôn hướng về cái đẹp và cái thiện.
Một người học Văn vẫn có thể có ác ý, có giận dữ, có khao khát tấn công - nhưng khi để chúng trở thành cảm xúc chủ đạo trong tâm trí, Văn sẽ rời bỏ họ.
Vì rung cảm của họ không còn khả năng “bắt lấy” cái Đẹp, cái Thiện, mà chỉ hướng vào những rung động hỗn loạn như nỗi sợ, cơn giận, căm ghét và từ đó - Chữ biến thành Dao, Hiểu biến thành Cảm tính và tiến sĩ văn học sẽ biến thành chị Đoàn Hương.
Còn chị Đoàn Hương - sau đó bị/được thế giới thông tin sử dụng - theo một cách bất nhẫn: Một người lan toả cái xấu.
Và được giới thiệu là tiến sĩ về Văn.