YÊU NƯỚC
Ngày còn nhỏ, bố dạy tôi rằng sự khác biệt giữa chủ nghĩa yêu nước (patriotism) và chủ nghĩa dân tộc (nationalism) nằm ở chỗ yêu nước không đòi hỏi ta phải nghĩ rằng nước mình "thượng đẳng" hơn, hay tốt đẹp hơn các nước khác.
Không phải một định nghĩa hàn lâm, nhưng cơ bản tôi nghĩ là đúng.
Chúng ta có thể yêu đất nước của mình, mong cho mọi thứ tốt lên, mà không cần phải so sánh xem mình đang ở thứ hạng bao nhiêu, nước ta đang chuẩn bị diễu binh hoành tráng thế nào còn nước bạn thì biểu tình ra sao.
Chúng ta có thể yêu nước dù nước mình không hoàn hảo, thậm chí thua kém các nước khác về nhiều mặt. Vì đâu đấy trong tình yêu luôn hàm chứa một sự vô điều kiện. Yêu là yêu, chứ không phải yêu vì GDP đã đạt từng này hay sức mạnh quân sự đứng đầu khu vực. Yêu là bất chấp những cái chưa được mà vẫn thực tâm đóng góp, kiến thiết vì đại cục.
Nhưng cá nhân tôi tin rằng, hơn hết, lòng yêu nước đúng nghĩa phải xuất phát từ những hành động dù nhỏ nhưng thực chất.
Tôi không dám chắc một người mang cờ đỏ sao vàng ra đường có yêu nước không, nhưng một người sẵn sàng uýnh lộn trên phố vì mấy thứ nhỏ nhặt, xả rác đầy đường khi đi xem diễu binh, hay "đấu tố" đồng bào mình trên mạng chỉ vì họ có những quan điểm khác mình, thì chẳng yêu mến gì đất nước của mình đâu.
Vì yêu cầu tối thiểu là đối xử tử tế với những người ngay cạnh mình mà họ không làm được thì kỳ vọng gì vào họ khi Tổ Quốc lâm nguy?
...
Yêu nước, xét cho cùng, không phải là hô khẩu hiệu, cũng không thể chỉ dừng lại ở chút cảm xúc dâng trào vào ngày 2/9. Yêu nước 364 ngày còn lại trong năm là biết nhường nhau một chút khi chen chúc trên đường, là không xả rác bừa bãi, là tôn trọng người khác trong tranh luận, là không ngừng phấn đấu trong học tập, công việc, là sống tử tế mỗi ngày. Đó mới là nền tảng để đất nước đi lên, vươn mình bền vững.
Tinh thần Quốc Khánh 2/9 bất diệt!
Nước non Việt Nam ta, vững bền!