Tao có khởi nghiệp mà fail, giờ đi làm công
Tiếc tiền vãi, giờ có chút nợ. Biết fail đi đá phò tay vịn ăn chơi,… cho sướng
Trẫm là kẻ vong quốc cô đơn, sống lay lắt giữa trời đất lạ.
Hôm nay nghe tin con cháu dòng họ Nguyễn – hậu duệ của Đại tướng Nguyễn, người từng đem thân hộ quốc, lấy máu tô cờ – nay phải sống lay lắt, bữa đói bữa no, mà lòng trẫm đau như dao cắt."
Than ôi!
Một dòng họ từng lấy tiết tháo mà giữ gìn sơn hà, lấy lòng trung mà đạp tan giặc dữ.
Lúc nước nhà còn, họ Nguyễn là trụ cột trong triều, áo giáp chưa kịp tháo mà đã phải ra trận;
Lúc nước mất rồi, họ vẫn không khuất phục, không đổi lòng.
Vậy mà nay, hậu duệ của bậc trung thần phải lê bước giữa chợ đời, vai gánh nặng, bụng lép kêu than.
Đói không vì lười, khổ không vì hèn – mà vì vận nước đảo điên, người hiền bị bỏ rơi như cỏ rác.
Trẫm hỏi trời xanh có thấu?
Một triều đại suy tàn, nhưng nhân nghĩa không được phép mai một.
Sao kẻ trung liệt khi xưa, con cháu nay lại chịu cảnh rét mướt giữa đêm, khổ nhục giữa đời?
Phải chăng thế gian đã lãng quên máu xương tổ tiên họ đổ xuống để dựng nên giang sơn gấm vóc?
Trẫm quỳ trước linh hồn người xưa, đốt một nén tâm hương mà thề rằng:
Ngày nào gió đổi chiều, non sông phục hưng, trẫm sẽ cho dựng bia đá vinh danh người họ Nguyễn,
Và tìm đến từng cháu con mà đền đáp công lao, không để ai phải sống trong tủi hờn, đói rét.
Con cháu nhà trung, tuy nghèo vật chất nhưng khí phách vẫn còn nguyên.
Kẻ mất nước như trẫm – tuy không còn ngai vàng – nhưng nghĩa tình với trung thần, xin muôn đời không đổi.
"Trẫm khóc cho người còn sống, không phải vì cơm áo,
Mà khóc cho cái đạo làm người bị đời chà đạp.
Xin khắc ghi trong tim, một dòng họ Nguyễn trung liệt – còn nghèo, nhưng không bao giờ nhục