thetribunal
Gió lạnh đầu buồi
Nguyễn Hoàng Văn: Từ cách dùng người và báo cáo thành tích của ********
Về bản chất, cách dùng người của Trump không khác gì cách của các lãnh tụ ********. Nếu nói theo ngôn ngữ toán học thì khác dấu và hoàn toàn giống ở “trị tuyệt đối”.
Nếu về cá nhân các lãnh tụ ******** trọng dụng những kẻ trung thành với mình thì trong chính sách chung, chế độ ******** ưu tiên thành phần công nông và những kẻ có “lý tưởng xã hội chủ nghĩa”.
Trump cũng trọng dụng những kẻ trung thành với mình, những kẻ thuộc “giai cấp” tỷ phú và những thành phần cực hữu [1].
Mặt khác, như có thể phân tích, cách dùng người của các lãnh tụ ******** - từ cấp trung ương đến cấp địa phương – thể hiện cách vận hành của chế độ ********.
Chế độ này phát triển theo khuôn khổ những “kế hoạch 5 năm” vạch ra trong các đại hội đảng, rồi đến lượt, các kế hoạch này được chia nhỏ để tiến hành hay thúc đẩy theo các “phong trào thi đua”.
Đặc biệt, khi bị sa vào tình trạng khủng hoảng, suy thoái, chỉ tiêu kế hoạch có thể không đạt được, thế là họ bắng nhắng… phát động phong trào. Cũng có lúc những lãnh tụ này thấy sự nghiệp chính trị của mình sao mà… nhạt quá, phải làm cái gì đó cho xôm tụ, thế là moi óc ra tìm cái gì đó để… phát động phong trào, cho xôm.
Nếu “vinh quang” của lãnh tụ tối cao ở trung ương phụ thuộc vào thành tựu của các kế hoạch 5 năm thì đường thăng tiến của các lãnh tụ thấp hơn lại phụ thuộc vào những kế hoạch con và sự sôi nổi và “hoành tráng” của các “phong trào thi đua”.
Do đó, những cán bộ có khả năng “phát động phong trào” thường có cơ hội thăng tiến, vì được việc và dễ lọt mắt xanh cấp trên.
Nhưng thường thì đây là những kẻ chỉ có tài vặt, tài làm ảo thuật chứ không phải thực tài. Đó là tài ăn nói, tài bày vẽ, tài văn nghệ, tài “hiện thực hóa” ý đồ của cấp trên về mặt trình diễn để có những bản báo công đẹp, chứ không hẳn là tài kinh bang tế thế. Chính vì vậy nên, hầu như trong mọi vụ đổ bể hay tai tiếng của các cơ quan nhà nước, các vụ phá sản của những công ty quốc doanh, công chúng mới biết là những quan chức nắm giữ các vị trí trọng yếu tại đây phần đông đều xuất thân từ những cán bộ “phát động phong trào”.
Như Võ Kim Cự, cựu Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh, là kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ ô nhiễm Formosa vào năm 2016 khi Công ty Fomorsa của Đài Loan ngang nhiên xả thải ở Vũng Án, làm ô nhiễm cả một vùng biển rộng lớn, khiến cá chết hàng loạt từ Hà Tĩnh đến Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên - Huế. Nhìn lại đường quan lộ thì Cự chính là kẻ được chiếu cố do có tài hưởng ứng trong nền chính trị “phát động phong trào” từ khi chỉ còn là một Bí thư huyện đoàn:
“Khi ấy, Đoàn Thanh niên phát động phong trào thanh niên lập nghiệp; đang là bí thư Huyện Đoàn Cẩm Xuyên, ông Cự mạnh dạn đi đầu thành lập một xí nghiệp thanh niên phát triển kinh tế. Ông Hà Quang Dự (lúc đó là Bí thư thứ nhất T.Ư Đoàn) khi về làm việc với tỉnh Đoàn, đi khảo sát mô hình của Võ Kim Cự đã nhận xét “cậu này hăng hái...”. Sau đó, ông Hà Quang Dự trao đổi với ông Nam (Dương Xuân Nam, tổng biên tập báo Tiền Phong) nên tìm cách giúp Võ Kim Cự vượt qua khó khăn ban đầu, phát triển kinh tế, thắp sáng nhân tố mới, tạo sức lan toả trong thanh niên. “Báo Tiền Phong cho Võ Kim Cự vay một số tiền đáng kể thời điểm đó để xây dựng xí nghiệp…”, ông Nam nói. Sau này, ông Nam và báo Tiền Phong, T.Ư Đoàn tiếp tục quan tâm giúp đỡ chàng thanh niên hăng hái Võ Kim Cự trong công tác Đoàn cũng như phát triển xí nghiệp thanh niên và trong cuộc sống” [2].
Chúng ta thấy gì?
Bí thư Trung ương Đoàn Hà Quang Dự “phát động phong trào” và phong trào có “thành công tốt đẹp” thì Dự mới có bệ phóng để tiến thân.
Cự nắm ngay cơ hội, ra mắt trình diễn ngay với “xí nghiệp thanh niên phát triển kinh tế” dù vốn liếng chẳng có mấy đồng, nhưng cần gì, cái chính là Cự lọt mắt xanh của Dự.
Mà Dự cũng biết rõ “xí nghiệp” của Cự là thứ hữu danh vô thực nên mới ra lệnh báo Tiền Phong ứng tiền cho vay, dù tớ báo không phải là ngân hàng. Nghĩa là Dự cần Cự mà Cự cũng cần Dự.
Thành tích chính trị của Dự phụ thuộc vào bản báo công từ “phong trào” này, mà để báo công cho hay thì phải cần những người như Cự, như là “nhân tố mới” để “tạo sức lan tỏa”.
Họ không nói nhưng có thể nhận ra rằng cái xí nghiệp của Cự cũng chẳng làm nên cơm cháo, phải sinh tồn nhờ vào sự chiếu cố đặc biệt của cấp trên: “Sau này, ông Nam và báo Tiền Phong, T.Ư Đoàn tiếp tục quan tâm giúp đỡ chàng thanh niên hăng hái Võ Kim Cự..”
Đây là mối quan hệ cộng sinh và nó đã hình thành nên một liên minh chính trị lâu dài, ít ra cho đến khi Cự rơi đài.
Như vậy thì tài “phát động phong trào” chỉ là tài trình diễn, tài đón gió, tài chứng tỏ sự “hăng hái” khi hưởng ứng ý đồ cấp trên. Trong trường hợp trên thì việc “thanh niên lập nghiệp” có thực sự hữu ích, có bền vững lâu dài hay không, không quan trọng. Quan trọng là cái “khí thế” tạo ra và những báo cáo thật đẹp để cấp trên hài lòng.
Nhờ vậy mà sau này Dự mới thăng tiến, trở thành Bộ trưởng kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục Thể dục thể thao, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao, Chủ tịch Ủy ban Olympic Việt Nam.
Và Cự cũng vậy, từng bước đi lên rồi trở thành ông vua đất Hà Tĩnh. Nhưng do chỉ có tài trình diễn, tài đón đầu với ý đồ của cấp trên mà không có tầm nhìn của một nhà quản trị, một người xây dựng chính sách, Cự mới bị những tài phiệt Đài Loan qua mặt để tàn phá môi trường sinh thái của đất nước.
Trở lại với Trump, có thể thấy, Trump tập hợp quanh mình những kẻ trung thành, những nhà tài phiệt và những nhân vật truyền thông, là người có tài trình diễn. Thậm chí cả Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth cũng là người dẫn chương trình của đài truyền hình Fox, nghĩa là Trump muốn tìm những tay chân có khả năng “phát động phong trào”.
Dùng người như thế thì cách khoe khoang công trạng cũng thế: Trump cũng giống hệt các lãnh tụ ******** ở cách báo công.
Làm gì, đi đâu, tổ chức hội nghị nào, bao giờ các lãnh tụ ******** ta cũng “thành công tốt đẹp” cả.
Trump cũng vậy, nhìn từ cuộc thương chiến với Trung Quốc, với Canada rồi nỗ lực hòa giải giữa Nga và Ukraine v.v... Trump bao giờ cũng giở giọng “thành công tốt đẹp” nhưng liên tục xuống nước.
Thậm chí như mới đây, sau khi huênh hoang về vai trò của mình trong nỗ lực tiến tới giải pháp ngưng bắn “ngay lập tức” tại Ukraine, Trump lại ngây ngô thú nhận rằng không biết hai bên đã bàn với nhau những chuyện gì. (The US president said Russia and Ukraine would now hold direct talks because "they know details of a negotiation that nobody else would be aware of"). Nghĩa là: "Tổng thống Mỹ cho biết, Nga và Ukraine hiện sẽ đàm phán trực tiếp vì 'họ biết chi tiết về cuộc đàm phán mà không người nào biết'." [3]
Lời của Trump cũng trớt quớt như hiệu lực ngưng bắn “ngay lập tức” bởi hiện tại hai bên vẫn đánh nhau ầm ầm.
Tham khảo:
[1] https://www.usnews.com/news/politic...ese-are-the-people-trump-picked-for-top-roles
[2] https://vtcnews.vn/vo-kim-cu--khong-chi-di-trong-bao-formosa-ar270064.html
[3] https://www.msn.com/en-au/news/aust...-trump-says-after-call-with-putin/ar-AA1F55bh
Về bản chất, cách dùng người của Trump không khác gì cách của các lãnh tụ ********. Nếu nói theo ngôn ngữ toán học thì khác dấu và hoàn toàn giống ở “trị tuyệt đối”.
Nếu về cá nhân các lãnh tụ ******** trọng dụng những kẻ trung thành với mình thì trong chính sách chung, chế độ ******** ưu tiên thành phần công nông và những kẻ có “lý tưởng xã hội chủ nghĩa”.
Trump cũng trọng dụng những kẻ trung thành với mình, những kẻ thuộc “giai cấp” tỷ phú và những thành phần cực hữu [1].
Mặt khác, như có thể phân tích, cách dùng người của các lãnh tụ ******** - từ cấp trung ương đến cấp địa phương – thể hiện cách vận hành của chế độ ********.
Chế độ này phát triển theo khuôn khổ những “kế hoạch 5 năm” vạch ra trong các đại hội đảng, rồi đến lượt, các kế hoạch này được chia nhỏ để tiến hành hay thúc đẩy theo các “phong trào thi đua”.
Đặc biệt, khi bị sa vào tình trạng khủng hoảng, suy thoái, chỉ tiêu kế hoạch có thể không đạt được, thế là họ bắng nhắng… phát động phong trào. Cũng có lúc những lãnh tụ này thấy sự nghiệp chính trị của mình sao mà… nhạt quá, phải làm cái gì đó cho xôm tụ, thế là moi óc ra tìm cái gì đó để… phát động phong trào, cho xôm.
Nếu “vinh quang” của lãnh tụ tối cao ở trung ương phụ thuộc vào thành tựu của các kế hoạch 5 năm thì đường thăng tiến của các lãnh tụ thấp hơn lại phụ thuộc vào những kế hoạch con và sự sôi nổi và “hoành tráng” của các “phong trào thi đua”.
Do đó, những cán bộ có khả năng “phát động phong trào” thường có cơ hội thăng tiến, vì được việc và dễ lọt mắt xanh cấp trên.
Nhưng thường thì đây là những kẻ chỉ có tài vặt, tài làm ảo thuật chứ không phải thực tài. Đó là tài ăn nói, tài bày vẽ, tài văn nghệ, tài “hiện thực hóa” ý đồ của cấp trên về mặt trình diễn để có những bản báo công đẹp, chứ không hẳn là tài kinh bang tế thế. Chính vì vậy nên, hầu như trong mọi vụ đổ bể hay tai tiếng của các cơ quan nhà nước, các vụ phá sản của những công ty quốc doanh, công chúng mới biết là những quan chức nắm giữ các vị trí trọng yếu tại đây phần đông đều xuất thân từ những cán bộ “phát động phong trào”.
Như Võ Kim Cự, cựu Bí thư Tỉnh ủy Hà Tĩnh, là kẻ chịu trách nhiệm trực tiếp trong vụ ô nhiễm Formosa vào năm 2016 khi Công ty Fomorsa của Đài Loan ngang nhiên xả thải ở Vũng Án, làm ô nhiễm cả một vùng biển rộng lớn, khiến cá chết hàng loạt từ Hà Tĩnh đến Quảng Bình, Quảng Trị, Thừa Thiên - Huế. Nhìn lại đường quan lộ thì Cự chính là kẻ được chiếu cố do có tài hưởng ứng trong nền chính trị “phát động phong trào” từ khi chỉ còn là một Bí thư huyện đoàn:
“Khi ấy, Đoàn Thanh niên phát động phong trào thanh niên lập nghiệp; đang là bí thư Huyện Đoàn Cẩm Xuyên, ông Cự mạnh dạn đi đầu thành lập một xí nghiệp thanh niên phát triển kinh tế. Ông Hà Quang Dự (lúc đó là Bí thư thứ nhất T.Ư Đoàn) khi về làm việc với tỉnh Đoàn, đi khảo sát mô hình của Võ Kim Cự đã nhận xét “cậu này hăng hái...”. Sau đó, ông Hà Quang Dự trao đổi với ông Nam (Dương Xuân Nam, tổng biên tập báo Tiền Phong) nên tìm cách giúp Võ Kim Cự vượt qua khó khăn ban đầu, phát triển kinh tế, thắp sáng nhân tố mới, tạo sức lan toả trong thanh niên. “Báo Tiền Phong cho Võ Kim Cự vay một số tiền đáng kể thời điểm đó để xây dựng xí nghiệp…”, ông Nam nói. Sau này, ông Nam và báo Tiền Phong, T.Ư Đoàn tiếp tục quan tâm giúp đỡ chàng thanh niên hăng hái Võ Kim Cự trong công tác Đoàn cũng như phát triển xí nghiệp thanh niên và trong cuộc sống” [2].
Chúng ta thấy gì?
Bí thư Trung ương Đoàn Hà Quang Dự “phát động phong trào” và phong trào có “thành công tốt đẹp” thì Dự mới có bệ phóng để tiến thân.
Cự nắm ngay cơ hội, ra mắt trình diễn ngay với “xí nghiệp thanh niên phát triển kinh tế” dù vốn liếng chẳng có mấy đồng, nhưng cần gì, cái chính là Cự lọt mắt xanh của Dự.
Mà Dự cũng biết rõ “xí nghiệp” của Cự là thứ hữu danh vô thực nên mới ra lệnh báo Tiền Phong ứng tiền cho vay, dù tớ báo không phải là ngân hàng. Nghĩa là Dự cần Cự mà Cự cũng cần Dự.
Thành tích chính trị của Dự phụ thuộc vào bản báo công từ “phong trào” này, mà để báo công cho hay thì phải cần những người như Cự, như là “nhân tố mới” để “tạo sức lan tỏa”.
Họ không nói nhưng có thể nhận ra rằng cái xí nghiệp của Cự cũng chẳng làm nên cơm cháo, phải sinh tồn nhờ vào sự chiếu cố đặc biệt của cấp trên: “Sau này, ông Nam và báo Tiền Phong, T.Ư Đoàn tiếp tục quan tâm giúp đỡ chàng thanh niên hăng hái Võ Kim Cự..”
Đây là mối quan hệ cộng sinh và nó đã hình thành nên một liên minh chính trị lâu dài, ít ra cho đến khi Cự rơi đài.
Như vậy thì tài “phát động phong trào” chỉ là tài trình diễn, tài đón gió, tài chứng tỏ sự “hăng hái” khi hưởng ứng ý đồ cấp trên. Trong trường hợp trên thì việc “thanh niên lập nghiệp” có thực sự hữu ích, có bền vững lâu dài hay không, không quan trọng. Quan trọng là cái “khí thế” tạo ra và những báo cáo thật đẹp để cấp trên hài lòng.
Nhờ vậy mà sau này Dự mới thăng tiến, trở thành Bộ trưởng kiêm Tổng cục trưởng Tổng cục Thể dục thể thao, Bộ trưởng, Chủ nhiệm Ủy ban Thể dục thể thao, Chủ tịch Ủy ban Olympic Việt Nam.
Và Cự cũng vậy, từng bước đi lên rồi trở thành ông vua đất Hà Tĩnh. Nhưng do chỉ có tài trình diễn, tài đón đầu với ý đồ của cấp trên mà không có tầm nhìn của một nhà quản trị, một người xây dựng chính sách, Cự mới bị những tài phiệt Đài Loan qua mặt để tàn phá môi trường sinh thái của đất nước.
Trở lại với Trump, có thể thấy, Trump tập hợp quanh mình những kẻ trung thành, những nhà tài phiệt và những nhân vật truyền thông, là người có tài trình diễn. Thậm chí cả Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth cũng là người dẫn chương trình của đài truyền hình Fox, nghĩa là Trump muốn tìm những tay chân có khả năng “phát động phong trào”.
Dùng người như thế thì cách khoe khoang công trạng cũng thế: Trump cũng giống hệt các lãnh tụ ******** ở cách báo công.
Làm gì, đi đâu, tổ chức hội nghị nào, bao giờ các lãnh tụ ******** ta cũng “thành công tốt đẹp” cả.
Trump cũng vậy, nhìn từ cuộc thương chiến với Trung Quốc, với Canada rồi nỗ lực hòa giải giữa Nga và Ukraine v.v... Trump bao giờ cũng giở giọng “thành công tốt đẹp” nhưng liên tục xuống nước.
Thậm chí như mới đây, sau khi huênh hoang về vai trò của mình trong nỗ lực tiến tới giải pháp ngưng bắn “ngay lập tức” tại Ukraine, Trump lại ngây ngô thú nhận rằng không biết hai bên đã bàn với nhau những chuyện gì. (The US president said Russia and Ukraine would now hold direct talks because "they know details of a negotiation that nobody else would be aware of"). Nghĩa là: "Tổng thống Mỹ cho biết, Nga và Ukraine hiện sẽ đàm phán trực tiếp vì 'họ biết chi tiết về cuộc đàm phán mà không người nào biết'." [3]
Lời của Trump cũng trớt quớt như hiệu lực ngưng bắn “ngay lập tức” bởi hiện tại hai bên vẫn đánh nhau ầm ầm.
Tham khảo:
[1] https://www.usnews.com/news/politic...ese-are-the-people-trump-picked-for-top-roles
[2] https://vtcnews.vn/vo-kim-cu--khong-chi-di-trong-bao-formosa-ar270064.html
[3] https://www.msn.com/en-au/news/aust...-trump-says-after-call-with-putin/ar-AA1F55bh